- Lớn mật, các ngươi là ai, có biết đây là nơi nào không mà dám xông vào lung tung, còn không mau cút đi cho ta.
Cuối cùng cũng có một hắc y nhân xuất hiện, đầu vai thêu một cái đầu lâu, chính là đệ tử của Ma Y giáo.
Sau khi nhìn thấy đám người Diệp Bạch, Diệp Khổ, Diệp Khuyết liền tiến tới.
Diệp Bạch nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ mà không nói gì, Bạch Hàn Nhã ở trên lưng hắn không khỏi ngẩn ngơ, không biết Diệp Bạch làm thế nào mà xuyên qua thân thể của bọn họ.
Không đợi một khắc sau, bịch bịch hai tiếng, hai người này rơi xuống, máu tươi phun ra.
Trước khi chết, hai mắt trợn trừng, không biết là chuyện gì đã xảy ra.
Diệp Bạch, Diệp Khổ coi như không thấy tiếp tục đi lên phía trước.
Trong vòng cự ly mười trượng, nhìn thấy hai tên đệ tử Ma Y giáo đang cầm kiếm, Diệp Khuyết đột nhiên bay ra, trường kiếm trong tay rung lên, phụt phụt hai tiếng, có hai lỗ máu xuất hiện, hai tên đệ tử này khí tuyệt ngã xuống.
Diệp Bạch từ từ tiến lên phía trước, Yếm Hỏa Ma Sơn càng ngày càng gần.
Dọc đường đi, đệ tử của Ma Y giáo xuất hiện ngày càng nhiều, lúc đầu mười trượng có một cặp, sau đó cách mấy bước lại có một cặp. Diệp Khổ cũng bắt đầu xuất thủ, thực lực hôm nay của hắn đã đủ để kích sát đệ tử Ma Y giáo bình thường, không có bất luận kẻ nào chống được một chiêu của hắn.
Chỉ là càng về sau, đệ tử của Ma Y giáo càng ngày càng mạnh, trong đám người Diệp Khổ Diệp Khuyết không có ai ra tay được, chỉ có Diệp Bạch, vô luận là ai gặp phải cũng chỉ có kết cục là chết mà thôi.
Cho nên mặc kệ là ai, chỉ cần Diệp Bạch từ từ đi đến thì bọn họ đều bị một đạo kiếm khí cắt làm hai nửa.
Một luồng huyết tinh khí từ trên Yếm Hỏa Ma Sơn truyền ra, huyết vân càng thêm nồng đậm.
Một luồng hơi thở bất tan bao phủ cả Yếm Hỏa Ma Sơn, tựa hồ chim chóc trong rừng cũng cảm nhận được mà hoảng sợ vỗ cánh bay lên.
Động tĩnh mới bắt đầu không có người phát hiện ra, nhưng càng ngày càng có nhiều tiếng kêu thảm thiết vang lên khiến cho những người đứng đầu chú ý, vài tên Ma y giáo đệ tử đứng đầu chạy xuống nhìn thấy đống thi thể thì khóe mắt tóe lửa.
Từ trước đến nay chỉ có bọn họ giết người khác, làm gì có chuyện có người xông tới Yến Hỏa Ma Sơn tàn sát đệ tử của Ma Y giáo như vậy.
Lúc này đã có vài đệ tử rơi xuống, Diệp Bạch liền vung tay lên, vô số đạo kiếm quang bay lên, lao về phía những đệ tử này, tất cả đều biết thành lỗ máu, hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.
Một đệ tử thông minh nhìn thấy cảnh tượng này thì biết rằng mình không đối phó không nổi, liền phóng lưu tinh hỏa pháo lên trời.
Đây là tín hiệu báo cường địch xâm lấn, chỉ là từ trước tới giờ Ma Y giáo chưa bao giờ phải sử dụng qua, sau một khắc, Ma Y giáo bỗng nhiên trở nên sôi trào, thanh âm hỗn loạn hẳn lên.
Diệp Khổ, Diệp Khuyết sầu lo nhìn Diệp Bạch, lại thấy Diệp Bạch không hề có chút biểu tình nào, chỉ chậm rãi đi lên phía trước, chỉ là vài tên đệ tử Ma Y giáo ngoại tông mà thôi, Diệp Bạch chỉ cần vung tay lên là lập tức ngã xuống.
Diệp Bạch tiến thêm một bước, bọn họ lùi một bước, cuối cùng cũng đã lùi tới cửa lớn của Ma Y giáo, không có cách nào lùi nữa.
Diệp Bạch giơ tay lên đầu, nhìn cánh cửa lớn của Ma Y giáo, lúc này ở trên đó đã có mười tên đệ tử ngoại tông, Diệp Bạch nhìn thấy tấm biển mầu đen trên cao thì hừ lạnh một tiếng, một đạo Tử Quang xuất ra, phụt, tấm biển tổng đàn của Ma Y giáo trong nháy mắt bị phá hủy, rơi xuống đất.
Thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt của đám đệ tử Ma Y giáo trở nên sợ hãi, dường như gặp một chuyện gì đó rất kinh sợ vậy, bọn họ điên cuồng hét lên một tiếng tựa như đám dã thú lao về phía Diệp Bạch.
- Hừ.
Thấy cảnh tượng như vậy, Diệp Bạch đầu tiên hừ lạnh một tiếng, kiếm quang mãnh liệt, kiếm ý vô tận bắn ra.
- Phụt Phụt Phụt.
Huyết hoa bắn ra, tất cả các đệ tử của Ma Y giáo đều ô ô kêu lên hai tiếng rồi ngã xuống đất.
Diệp Bạch không chút thay đổi khuôn mặt, từ từ đi qua thi thể của bọn họ, bậc thang bạch ngọc nơi hắn đi qua cũng trở nên nát bấy, chờ đến khi hắn tiến vào tổng đại môn của Ma Y giáo xong thì bậc thang bạch ngọc đã trở nên thê thảm.
Nghênh đón hắn kế tiếp chính là những đệ tử chính thức của Ma Y giáo.
Ở trước mặt Diệp Bạch lúc này chính là mười hai người mặc lam y, chấp sự Ma Y giáo nhìn Diệp Bạch mà phẫn nộ:
- Ngươi là ai? Dám xông vào tổng đàn Ma Y giáo, không muốn sống nữa sao?
Chỉ là một chấp sự lam y của Ma Y giáo, Diệp Bạch lạnh lùng nhìn, hiển nhiên hắn cũng không để vào mắt.
Những người tẻ tuổi này căn bản không đáng quan tâm, trong mắt Diệp Bạch những người này đều là những người sẽ đã chết.
Tuy nhiên….
Lời của chấp sự này còn chưa nói hết thì trên trán của hắn đã xuất hiện mốt lỗ máu, ầm một tiếng mà ngã xuống.
Tất cả chúng đệ tử của Ma Y giáo đều xôn xao, tất cả đều sợ hãi lùi xuống một bước.
Diệp Bạch không hề thay đổi, mang Bạch Hàn Nhã trên lưng mà đi về phía trước, đối diện với đội ngũ mấy trăm người này không đáng gì với hắn.
Thấy cảnh tượng như vậy, mặc dù không biết Diệp Bạch giết thế nào nhưng lam y chấp sự cũng cảm thấy sợ hãi, đối phương dám đánh tới tổng đàn, nếu như mình lui lại môn chủ biết thì mình cũng phải chết cho nên hắn cắn răng lớn tiếng quát:
- Sợ cái gì, đối phương chỉ có năm người, chúng ta có tới ba trăm người, mỗi người một kiếm còn sợ không giết được sao? Các ngươi không sợ hình phạt của Hắc Ma Quật hay sao?
Nghe tới hình phạt Hắc Ma quật, tất cả các giáo chúng đệ tử Ma Y giáo đều tỏ ra sợ hãi. Chấp sự vung tay lên mà nói:
- Lên.
Đám người kia liền lui về phía sau mốt bước, chuẩn bị dò xét.
Diệp Bạch thấy thế thì thở dài một tiếng.
Từ sau lưng của hắn liền hiện lên mười thanh trường kiếm như là bông tuyết xẹt lên, những đệ tử Ma Ya giáo đều bị một vết máu rất nhỏ trên cổ.
Chỉ là bọn họ không thể cảm giác được gì nữa, tất cả đổ gục xuống.
Vị chấp sự thấy thế thì cũng lao ra, hướng về phía Diệp Bạch đánh ra.
Diệp Bạch nhìn thấy thế thì khóe miệng nở ra một nụ cười.