Chương 114: Kết thúc(2)



Điều này khiến cho Diệp Bạch yên tĩnh, ban đầu hắn gia nhập Tử Cảnh Cốc mới chỉ ở trong một gian nhà gỗ rất nhỏ.



Căn nhà gỗ này không có ai ở, dựa vào một cây hòe cổ thụ, thoạt nhìn có vẻ yên tĩnh.



Diệp Bạch đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì cảm thấy ấm áp vô cùng.



Ban đầu gia nhập Tử Cảnh Cốc hắn chỉ có một nơi ở đơn sơ như vậy, mà bây giờ địa vị thay đổi như vậy.



Trong trí nhớ của hắn, nơi này hắn có tình cảm rất sâu.



Hắn cho tới bây giờ chưa từng quan tâm đến chỗ ở phải đơn sơ hay sang trọng, thậm chí đơn sơ đã thành thói quen rồi.



Thổi tro bụi trên ghế đi, hắn bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, bàn tay chạm vào cột nhà.



Bỗng nhiên hắn ngẩn ngơ.



Hắn nhìn lên trên xà nhà, hắn nhìn thấy đồ vật mình để lại đã không còn nữa rồi.



Hắn nhìn lên trên xà nhà thì thấy có một hình thù do lợi khí khắc lên, vô cùng tươi đẹp, tuy nhiên cũng đã phủ đầy tro bụi.



Diệp Bạch đột nhiên nở ra một nụ cười.



Hóa ra nơi này không phải không có người ở, tuy nhiên bọn họ cũng rất nhanh rời khỏi nơi đây rồi.



Chỉ là người mới đến phát hiện ra bí mật này, qua thực không đơn giản.



Nếu như muốn điều tra, với thân phận hiện tại hắn nhất định điều tra ra được, nhưng mà hắn cũng không có ý định đó.



Hăn cũng thầm nghi, mặc kệ là ai, người lấy được chính là có duyên, chính là phúc phận. Mà Diệp Bạch chỉ là một người khách qua đường mà thôi.



Hắn xoay người rời đi, từ từ hướng về phía sau.



Cuối cùng hắn trở lại Lục La động phủ của Băng Vụ Đại Hạp cốc, những địa phương hắn đã từng đi qua.



Sau một đêm hắn vẫn chưa trở về, cho đến khi ánh nắng chiếu rọi, Diệp Bạch mới quay lại Tử Cảnh Cốc.



Sau đó Diệp Bạch nói với bốn người Diệp gia là hắn có ý định trở về Hỏa Vân Thành.



Sau đó, Diệp Bạch được đám người Cốc Tâm Hoa Hoàng Linh tiễn đưa lưu luyến không rời, đối với chuyện này hắn cũng chỉ có an ủi mà thôi:



- Nếu có duyên thì sẽ gặp lại.



- Bảo trọng.



Nói xong hai chữ này, hắn liền xoay người rời đi, bởi vì có một số việc trước mắt cần phải giải quyết, vĩnh viễn né tránh cũng không được.



Trừ phi hắn cam tâm vĩnh viễn là một người bình thường, đứng yên tại chỗ.



Nhưng hắn biết rằng hắn không thể, nếu như hắn đồng ý thì cốc chủ Tử Cảnh Cốc cũng không đồng ý.



Hắn biết, cốc chủ Tử Cảnh Cốc đồng ý để mình được phong hào là Kiếm Tông chính là để cho cuộc sống của mình không thể bình thường được.



Mà cuộc sống không bình thường chính là xao động, tuy nhiên hắn muốn trước khi mạo hiểm phải xử lý xong một số ân oán.



Ở Diệp gia, tin tức bị phong bế cho nên Diệp Bạch đột phá tới Huyền Tông vẫn chưa được truyền đến.



Diệp Bạch cũng bảo Diệp Khổ, Diệp Khuyết không được nói ra, hắn sợ ánh mắt sùng bái kính sợ của những người Diệp gia khi thấy hắn trở về.



Chỉ là sau khi hắn rời đi thì vô luận phía sau bàn tán như thế nào thì cũng đã không còn quan hệ đến hắn nữa.



Hắn không thích ồn ào, hắn không thích sự náo động.



Diệp Bạch, Diệp Khổ, Diệp Khuyết trở về gia tộc dĩ nhiên được nhiệt liệt hoan nghênh mặc dù bọn họ không biết Diệp Bạch là trung vị huyền tông nhưng năm chữ Tử Cảnh Cốc đệ tử đã đủ để thuyết minh tất cả.



Huống chi, Diệp Bạch đã không còn là một đệ tử Tử Cảnh Cốc phổ thông, Thiên tiên đài tỷ thí mặc dù chưa truyền tới, nhưng cái tin Diệp Bạch trở thành trưởng lão Tử Cảnh Cốc mọi người cũng đã biết rồi.



Lúc này ngay cả gia chủ của Diệp gia cũng cung kính với Diệp Bạch, bởi vì thực lực của Diệp Bạch hiện tại cao hơn hắn rất nhiều.



Những người khác của Diệp gia thì không cần phải nói.



Diệp Bạch sau khi trở về Diệp gia thì làm chuyện đầu tiên chính là mật đàm với gia chủ Diệp Thiên Vấn, sau đó để lại vài thứ.



Diệp Bạch không tàng tư, vài quyển lục giai trung cấp, cao cấp, đỉnh cấp bí kíp hắn đều để lại.



Mặc dù Diệp gia cùng hắn cũng không có quá nhiều tình cảm, hắn từ nhỏ lớn lên đều do sự cố gắng của mình, chỉ khi bộc lộ tài năng mới được mọi người chú ý.



Tuy nhiên Diệp gia dù sao cũng là nơi sinh ra hắn, dưỡng dục hắn nhiều năm, nếu không hắn cũng không có thân phận và địa vị như ngày hôm nay.



Cái ân tình này hắn phải trả cho Diệp gia, cũng là việc hắn phải làm.



Khúc mắc toàn bộ đã được giải quyết.



Hắn hiện tại đã đạt tới cảnh giới Huyền tông, vật sở hữu dĩ nhiên là trân quý vô cùng, mặc dù không có thanh cấp bí kíp, nhưng vài quyển bí kíp này Diệp gia không phải là dễ dàng có được, mỗi quyển đều mạnh hơn so với Thiên Nguyên công vô số lần.



Nếu như là trước kia, Diệp Bạch tu luyện bí kíp sẽ không truyền ra ngoài, nhưng hiện tại hắn đã đạt tới cảnh giới Huyền Tông, nếu như người của Tử Cảnh Cốc biết được cũng không nói nửa câu.



Đây là sự khác biệt của thực lực, thân phận địa vị.



Khi có thực lực thì quy củ đã không còn là quy củ nữa.



Ngoài những trong những vật để lại còn có một số huyền binh, rất nhiều huyền tinh và một số đồ Diệp Bạch không cần dùng nữa.



Hắn không để lại vật trân quý như thanh cấp bí kíp, tam giai trung cấp, cao cấp huyền binh, nhưng vài cuốn lục giai bí kíp đã đủ cho Diệp gia hưng thịnh rồi.



Nếu như có thanh cấp bí kíp chỉ sợ sẽ khiến cho Diệp gia bị diệt vong.



Sở hữu vật trân quý quá hóa dở, nếu Diệp Bạch còn ở đây thì không có chuyện gì sảy ra, nhưng sau khi hắn rời khỏi thì bọn họ sẽ gặp phải tai họa ngay.



Diệp gia không có năng lực để giữ những vật trân quý đó, cho nên hắn không thể lưu lại.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #773