Chương 101: Linh Lung bích thụ ( 6 )



Cải thiện thể chất, trị liệu bệnh tật, còn không phải trọng yếu nhất sao, làm cho người ta cải thiện được huyết khí, kéo dài tuổi thọ, đó mới là điều đáng trân quý.



Đừng nói vài năm, mười mấy năm, chỉ cần có thể kéo dài một tháng, thậm chí vài ngày, thì cũng có rất nhiều người nguyện ý nỗ lực vốn liếng, cùng sinh mệnh để đạt được rồi.



Cũng chính bởi vì vậy, gốc Linh Lung Bích thụ mới trân quý như thế, nếu như thế gian có người biết, Hỏa Phong Hồ có một gốc cây thần kỳ như vậy, chỉ sợ Hỏa Phong Hồ đã sớm thành bình địa rồi.



Lần này Hỏa Phong Hồ Hồ chủ Nhạn Vô Biên, đem gốc Bích Ngọc, Trường Sinh thụ, đưa tới, bởi vì, hắn nhìn thấy Diệp Bạch cấp bách cứu Bạch Hàn Nhã như thế, cũng mong muốn trợ giúp Diệp Bạch trị thương cho Bạch Hàn Nhã.



Bạch Hàn Nhã bị thương nặng, ở đây có rất nhiều người nhìn không ra, nhưng Hỏa Phong Hồ hồ chủ tự nhiên là nhìn ra.



Hắn biết, cho dù Diệp Bạch có Trường Sinh chỉ chữa thương, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ sợ cũng rất khó khôi phục lại như cũ, không có thời gian dài nghỉ ngơi cùng điều dưỡng, căn bản không có khả năng khỏi hẳn, hơn nữa di chứng, cũng trầm trọng.



Trừ Diệp Bạch ra, thì những người khác cũng thúc thủ.



Nhưng hiện tại, có Linh Lung Bích thụ, và Diệp Bạch có Trường Sinh chỉ, Diệp Bạch lúc này chẳng những có thể làm thương thế Bạch Hàn Nhã khôi phục tốc độ tăng gấp bội, hơn nữa đối với thương thế của nàng khỏi hắn, sau đó có thể chất thay đổi, cũng là chuyện bình thường.



Cuối cùng, nhờ có Trường Sinh Bích Ngọc thụ bích quang chiếu rọi, Bạch Hàn Nhã sau khi thương thế lành, cơ hồ không lưu lại bất cứ di chứng. Chính vì vậy Hỏa Phong Hồ Hồ chủ coi trọng Diệp Bạch mới tặng lễ vật như vậy.



Tặng vật lần này ý cùng Diệp Bạch giao hảo, không cần nói cũng biết, nhưng lễ vật như vậy cũng làm cho Diệp Bạch khó có thể tưởng tượng. Hắn biết Nhạn Vô Biên đưa gốc Bích Ngọc Trường Sinh thụ, tặng cho Diệp Bạch, thì không biết đám Hỏa Phong Hồ Trưởng lão, rốt cuộc có phản ứng gì, Nhạn Vô Biên gặp phải áp lực như thế nào đây?



Phần lễ vật này, quá quý trọng.



Lúc này Diệp Bạch nhìn gốc Bích Ngọc Tiểu thụ, ánh mắt cũng có chút thay đổi, hắn rõ ràng, phần lễ vật này quý trọng muốn khước từ cũng không được.



Cái lễ vật này, làm cho Diệp Bạch ái ngại, hắn cảm thấy nếu như không trả lại, thật sự là ái ngại.



Cúi xuống, trên thân "Bích Ngọc Trường Sinh thụ" có một luồng thơm ngát kỳ lạ, xông vào mũi, Diệp Bạch có cảm giác thanh thoát hẳn cả người.



Nó có tác dụng an tâm Định Thần, Bảo Thụ này có giá trị không thể lường được.



Ở cạnh Bích thụ tu luyện, chỉ sợ có hiệu quả tăng lên gấp nhiều lần, Diệp Bạch cũng không khỏi cảm thấy ngẩn người.



Suy nghĩ một chút, hắn bê đến bên cạnh đầu giường Bạch Hàn Nhã, để đạo bích quang chiếu lên người Bạch Hàn Nhã, khiến cho da thịt nàng, cũng nhiễm phải một tầng mầu xanh.



Lúc này nhìn Bạch Hàn Nhã vốn hơi nhíu mi đầu, sau đó trở nên an bình.



Mà da nàng, cũng trở nên trong suốt, mang một loại ngọc xanh sáng bóng, giống như bảo thạch vậy.



Lúc này, các lễ vật của các Đại tông môn Tông chủ đưa đến, Diệp Bạch mở ra toàn bộ, trừ Bái Kiếm Cốc sớm rời đi, và Tử Cảnh Cốc ra, thì các tông môn tham gia Thiên Tiên đài tỷ thí cũng đã đưa lên lễ vật, một cái cũng không thiếu.



Diệp Bạch tổng cộng thu hoạch đó là một gốc kỳ bảo Bích thụ Linh Lung Bích thụ, Ngụy Linh bảo, Xạ Ảnh Thiên Xà Vương trụy, một thanh tứ cấp cấp thấp Huyền binh, Di Ảnh Vô Thân Kiếm.



Mặt khác, tứ giai cấp Linh Hoa, Ngũ Thần hoa, Tam cấp Đỉnh cấp Huyền binh, Ngũ Hành Thanh Hoàng Kiếm, còn có Ngân Hồn Phương giới làm tăng thần thức, ngoài ra còn…



Tam cấp Đỉnh cấp Huyền binh, Linh Lung Kiếm một đôi, tam cấp Thượng giai Huyền binh, Cực Tinh Hoàn, tam cấp Thượng giai Huyền binh, Lưu Tinh linh, Ám hệ Huyền binh, tam cấp trung giai, Hư Tinh Vô Cực Toa, Tam cấp Cao cấp, Phần Hỏa thủ sáo, Tam cấp Cao cấp, Luyện binh Luyện đan, Mãng Huyết lô…



Còn rất nhiều.



Lúc này Phục Ma đường, Luyện Huyết Đường, Thôi Tùng đường, Kim Nhạn Cung, Nhật Nguyệt Tông, lưu hạn tông. Càn Khôn Môn, Ma Y giáo, Tiểu Hàn Sơn, Viên Thiên Các… Hai mươi lăm môn phái Cửu phẩm, Thập phẩm tông môn đưa tất cả lễ vật ước chừng hai ngàn hai trăm vạn huyền tinh.



Còn lại, Linh Lung Tiểu Trúc Tả Các chủ Băng Vô Tình tặng một đôi Tam cấp Đỉnh cấp Linh Lung kiếm, ước chừng tám trăm vạn Huyền Tinh.



Ly Hận Cung Cung chủ Sở Ly Hận tặng tứ cấp Trung cấp Linh Hoa, Ngũ Thần hoa, giá trị ước tính sáu trăm vạn Huyền Tinh.



Trường Kiếm Môn Môn chủ Phương Trung Kiếm tặng thanh Tam cấp Đỉnh cấp Huyền binh, Ngũ Hành Thanh Hoàng Kiếm, giá trị ước tính năm trăm vạn Huyền Tinh.



Thực Hồn Tông Tông chủ tặng Tam cấp Trung cấp tinh thần Giới chỉ, Ngân Hồn Phương giới, giá trị hai trăm vạn Huyền tinh.



Bởi vậy, bốn kiện này ước chừng ba nghìn vạn huyền tinh.



Lúc này, Diệp Bạch thu hoạch, đã vượt qua năm nghìn vạn.



Nhưng vẫn chưa phải trân quý nhất.



Lôi Tông Tông chủ Yến Trùng Thiên tặng cho thanh tứ cấp cấp thấp Huyền binh, Di Ảnh Vô Thân Kiếm có giá trị năm nghìn vạn huyền tinh. Ma Thần Cốc Cốc Chủ Bàng Nguyên Vũ, tặng cho kiện Ngụy Linh bảo Xạ Ảnh Thiên Xà Vương trụy giá trị bốn nghìn năm trăm vạn huyền tinh, Hỏa Phong Hồ Hồ chủ tặng cho gốc "Bích Ngọc Trường Sinh thụ" căn bản là vô giá. Diệp Bạch thu hoạch lần này, hoàn toàn đạt tới một con số thiên văn số tự rồi.



Nếu dùng Huyền Tinh tính toán, vượt qua bốn nghìn bảy trăm vạn, còn lại không thể dùng Huyền Tinh tính toán được.



Đương nhiên, đại bộ phận Diệp Bạch không xuất bán, giống như gốc Bích Ngọc Trường Sinh thụ, giống như thanh tứ cấp cấp thấp Di Ảnh Vô Thân Kiếm, giống như kiện Ngụy Linh bảo Xạ Ảnh Thiên Xà Vương trụy, giống như thanh Tam cấp Đỉnh cấp Linh Lung kiếm, Tam cấp Trung cấp Ngân Hồn Phương giới, Ngũ Hành Thanh Hoàng Kiếm, tứ cấp Trung cấp Linh Hoa, Ngũ Thần hoa... đều không mang ra bán.



Hắn muốn lưu lại cho chính mình sử dụng.



Chỉ có những thứ đối với Diệp Bạch không dùng được, mới bán đi, đương nhiên những thứ đó giá trị cũng không lớn lắm.



Nhưng Diệp Bạch, qua một đêm trong từ một người bình thường, biến thành một phú ông có gia tài ngàn vạn, cái cảm giác này, nếu như bản thân chưa từng trải qua một lần thì bất cứ ai cũng không nhận thức được.



Ít nhất, Diệp Bạch hiện tại có cái loại cảm giác này.



Cuối cùng, trong đó có rất nhiều thứ không phải có tiền cũng mua được, nó có khả năng trợ giúp Diệp Bạch rất nhiều.



Những thứ này mới trọng yếu nhất.



Một đêm Diệp Bạch mất ngủ.



Đêm đã khuya, bên ngoài đã không còn người đi lạ, ngoài cửa sổ ngọn đèn dầu leo lét, cả Thanh Long thành, đều như lâm vào giấc ngủ, vạn vật câu tịch.



Nó giống như một đầu Thái Cổ cự thú, vắt ngang tại trên mặt đất, không tiếng động mở ra cái miệng, cắn nuốt tất cả ánh sáng và tiếng động.



Diệp Bạch ở bên trong phòng, khoanh chân ngồi xuống, vẫn không nhúc nhích, bên cạnh đầu giường, Bích Ngọc Trường Sinh thụ quang mang không ngừng nở rộ bích hoa, chiếu rợi vào trên người Bạch Hàn Nhã.



Cũng cách đó không xa, khuôn mặt Diệp Bạch mang theo một tầng thanh huy đàm đạm.



Hắn giơ tay lên đầu, nhìn lên trên đỉnh đầu, nhìn về phía ánh trăng, một đêm này, hắn suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều, từ quá khứ cho đến bây giờ. Nếu như không phải một lần ngoài ý muốn, nhặt được Tử Long ấn Kiếm Thạch, nếu như không phải Tửu Công Bùi Vũ Thiên, đưa cho hắn phương thuốc Tích Huyết Tử Kim Đan lưu truyền…



Nếu như không phải rất nhiều, rất nhiều. . . Hắn đang suy nghĩ, hắn có thể có ngày hôm nay hay không..



Nhưng tất cả, đều đã xảy ra, như vậy, ngày mai và ngày sau, hắn muốn đi con đường của mình như thế nào?



Có lẽ những năm sau, chính mình hồi tưởng lại, có khả năng từng nghĩ đến, chính mình có bộ dáng gì nữa, bởi vì muốn đi con đường Vương đạo là thiên quân vạn mã đi qua cầu độc mộc, vô ý rơi xuống tan xương nát thịt, còn muốn tiến xa hơn nữa phải từng bước từng bước bò lên?



Thành Vương, chứng Tôn, xưng thiên hạ.



Ngũ Nhạc sơn thành đế nghiệp, thế đạo chứng thánh thai.



Một ngày kia, chính mình làm sao có thể đi thêm một bước đây?



Diệp Bạch không biết, ánh mắt của hắn ung dung như nhìn xuyên qua thời gian, tràn đầy tự tin.



Hắn suy nghĩ, chính mình sau này lên đi theo hướng nào đây.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #760