Chương 85: Đêm tối dông tố, sát nhân đến (2)



Diệp Bạch thật vất vả, mấy lần thiếu chút nữa thì bị thất bại, cuối cùng bằng ý chí kiên cường cùng cơ duyên xảo hợp, may mắn đặt chân vào Huyền Tông chi cảnh mắn đặt chân vào Huyền Tông chi cảnh



Mà Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Hàn Sơn, lại trực tiếp ăn vào Nội đan tứ cấp hung thú, vượt qua hạ vị Huyền Tông, tiến giai thành trung vị Huyền Tông. Nhưng chuyện Túc hàn Sơn cũng trải qua quá nhiều khúc chiết, Diệp Bạch lúc này cũng đã biết rõ người thần bí cướp đi miếng Nội đan tứ cấp hung thú rốt cuộc là ai rồi. Lúc hắn trở vềTử Cảnh Cốc, thấy Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn cùng ba tên Huyền Tông đối chiến, thân thể bộc phát ra hơi thở Mãng Hoang, rừng rậm, hung thú, đó chính là tác dụng của miếng hung thú Nội đan này, lúc đó Diệp Bạch có cảm giác quen thuộc, chính là bởi vì hắn đã từng thấy qua, hôm nay, tất cả mê hoặc như vậy, đều được lý giải.



Chuyện này mà truyền ra ngoài, thì thiên hạ bàn ra tán vào, suy đoán không ngớt, Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn, vì có thể thoát ly cái nhà giam mê chú, đột phá trở thành Huyền Tông, lúc này Diệp Bạch nhìn về phía Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn, nói:



- Bí mật này, tại sao cho ta biết?



Nghe vậy, Túc Hàn Sơn như đã đoán trước được, Diệp Bạch hỏi những lời này hắn mỉm cười, nhìn Diệp Bạch một cái, nhàn nhạt nói:



- Nếu đến cái cảnh giới này thì ngươi cũng nên biết, tại trong mắt Huyền Tông, một vị Huyền Tông khác, cho dù hôm nay là môn hạ đệ tử, nhưng từ đó cùng ta ngang hàng, thậm chí, có đến lúc vượt qua thực lực của ta.



- Cho nên, có vài thứ, cũng đến lúc biết, ngươi lúc này đã có tư cách này.



Diệp Bạch chợt hiểu ra, lúc này có lẽ rất nhiều người phát hiện, trước kia cảm giác thần bí, cường đại, kỳ thật cũng không có giỏi như vậy, tất cả nước chảy thành sông đều sẽ tự động đưa đến trước mặt. Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn cảm khái cười một chút, nói:



- Bí mật này, đi theo ta lâu như vậy, ở Tử Cảnh Cốc, đều không có người nào biết, mặc dù là Yến Bạch Bào, Túc Khô Tâm cùng hạch tâm Thái thượng Trưởng lão cũng như thế, ngươi là người thứ nhất biết như vậy.



Diệp Bạch gật đầu nhìn Túc Hàn Sơn cười một tiếng, nói:



- Ta vốn tưởng rằng nó áp chế tâm ta cả đời, vĩnh viễn cũng không có người thứ hai biết được, nhưng hiện tại nói ra, ta lại cảm giác được, tâm tính dễ dàng hơn rất nhiều, vốn nó vây khốn ta như lồng giam, lúc này đã được mở ra. Có thể hiểu được, ta đường đường Bát phẩm tông môn Tông chủ, tại sao muốn làm như vậy?



Diệp Bạch lúc này, cũng đã mơ hồ đoán được nguyên nhân, nhưng nghe hỏi như vậy, cũng nhịn không được hỏi:



- Tại sao?



Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn nhìn Diệp Bạch một cái, sau đó trầm ngâm, mới nói:



- Mặc kệ có tin hay không, có nguyện ý hay không, hy vọng hay không. Nhưng trở thành Tông chủ, mỗi tiếng nói cử động, đều là Vinh Diệu hoặc điên cuồng, mà vô số người nhìn vào, từ đó cuối cùng có thể vinh diệu, hoặc danh vọng, hoặc sa sút, hoặc tử vong. . . Lúc này, cảm giác được như gỡ bỏ, thật sự, tâm tư của ta thật là thoải mái.



Diệp Bạch trầm mặc một hồi lâu, chậm rãi lắc đầu:



- Không thể.



Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn nghe vậy, tiếp tục hỏi:



- Ngươi cảm giác được, thân là Tông chủ, nếu như không đủ cường đại, cường địch bốn phía tùy thời đem môn hạ đệ tử của mình chôn vùi, nếu để ngàn vạn người kính ngưỡng, ái mộ, tôn trọng. Tại chính bọn họ biết sau này, bước vào vực sâu có cảm giác như thế nào?



Diệp Bạch trầm mặc, Túc Hàn Sơn nói:



- Ta cũng không đành lòng.



Diệp Bạch đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Túc Hàn Sơn, lúc này, hắn chấn động đứng lên, có lẽ, đó cũng là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với Tông chủ Túc Hàn Sơn gần như vậy, sau đó thong thả trầm thấp nói:



- Bản thân Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ làm cái gì, ta cũng đã biết, ta muốn bọn họ Vinh Diệu, không muốn bọn họ hủy diệt. Mà có một số việc, là ta không thể khống chế, có phân tranh, cho dù ta không muốn, cũng không thể.



- Ta thân là một tên Tông chủ, có trách nhiệm lãnh đạo bọn họ lớn mạnh, lãnh đạo bọn họ tiến lên, mang cho bọn họ hy vọng, mang cho bọn họ cảm giác an toàn, phàm hành sự đều có được cảm giác hậu thuẫn cường đại, đi ra ngoài ngẩng cao đầu, mà không phải ngay cả tên của môn phái mình, cũng không dám nhắc tới, sợ bị người xem thường.



- Trở thành Tông chủ, liền có trách nhiệm, bảo hộ an toàn đệ tử, bảo hộ môn phái an toàn, mà hết thảy việc này, có lẽ, đều phải làm rất nhiều. Bình thường cảm giác được chính mình không muốn làm, không thể nhìn một tên đệ tử bị người khuất nhục, mà chính mình là nhất tông chi chủ, không thế xuất đầu cho tên đệ tử kia. Không thể nhìn chúng đệ tử, thân hãm nguy cảnh, mà vô kế khả thi, chỉ có thể trơ mắt nhìn, đúng là một loại thống khổ.



- Cho nên chỉ có cường đại, chỉ có lớn mạnh chính bản thân mình, mới có thể bảo hộ bản thân, bảo hộ người khác, bảo hộ tông môn. Điều này, có lẽ chính là khi ta trở thành Tông chủ, là có trách nhiệm này rồi.



- Vì lần này, ta cũng chẳng sợ chừa thủ đoạn nào, chẳng sợ ẩn nhẫn trăm năm cũng cam nguyện.



Túc Hàn Sơn lẳng lặng nhìn về phía Diệp Bạch, đột nhiên cười một tiếng, nói:



- Cho nên, ta cũng không hối hận, đương thời tôn sư, lại làm một hồi cướp đường, ta cũng không hối hận, hôm nay ta cũng muốn nói cho ngươi biết.



- Ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, ngươi còn trẻ, còn có đường lớn muốn đi, chúng ta mặc dù cùng là Huyền Tông, nhưng ta cả đời này, chỉ sợ vĩnh viễn ta dừng lại cảnh giới này, bởi vì ta còn quá nhiều luyến tiếc, quá nhiều trách nhiệm, điều này làm cho ta không có khả năng đặt cược, nếu muốn ta phải bỏ đi tất cả để tu thành Vương cảnh. Giấc mộng hùng thiên ta không kham nổi, Tử Cảnh Cốc cũng kham không nổi.



Ngữ khí của hắn, đột nhiên kích động nhìn Diệp Bạch nói:



- Nhưng ngươi bất đồng, tại sao ta nói vậy. Ta vốn tưởng rằng, Tử Cảnh Cốc cả đời này cũng chỉ có thể như thế, mặc dù ta hiện nay trở thành Huyền Tông, nhưng ta không thể ly khai nơi này, ta không thể để tánh mạng của mình đi mạo hiểm, bởi vì nếu như thế, Tử Cảnh Cốc thậm chí có thể lâm vào vạn kiếp bất phục.



- Nếu đi thực hiện giấc mộng có thể có ngày Quang Minh, nhưng nếu đem đánh bạc tất cả tông môn đệ tử, ta Túc Hàn Sơn, cũng không làm được.



- Cho nên, ta tình nguyện vĩnh viễn bảo trì ở chỗ này, cũng sẽ không tiến lên, có ta ở đây, Tử Cảnh Cốc an lành ít nhất trăm năm, ta có khả năng giữ được an bình cho mấy vạn đệ tử Tử Cảnh cốc.



- Mà ngươi tuổi còn trẻ, liền đạt tới kỳ ngộ, duyên phận không thiếu, so với ta tiền đồ càng rộng mở hơn nhiều. Ngươi lúc này không có chỗ nào băn khoăn cả, cho nên xác suất thành công so với Túc Hàn Sơn ta lớn hơn rất nhiều. Cho nên, ta biết ngươi sẽ không giống như ta như vậy, tình nguyện ở nơi này, mà thỏa nguyện giấc mộng trời cao, bay lượn khắp nơi.



- Lam Nguyệt, Tử Cảnh cốc cũng quá thấp, nếu ngươi quyết tâm hướng đạo, cuối cùng có một ngày ra đi, mà mặc kệ ngày sau như thế nào thành hay bại, mặc kệ có nguyện ý hay không, ngày sau có phải là đệ tử Tử Cảnh Cốc hay không, nhưng cuối cùng đều là từ Lam Nguyệt, từ Tử Cảnh Cốc mà ra.



Nói đến đây, Túc Hàn Sơn ngừng lại một chút, lộ ra thần sắc nghiêm túc, nói:



- Ta là chuẩn bị hai quyển bí kíp này, là dốc túi truyền thụ, mặc dù ngày sau có thể thu được thành tựu không đáng nhắc tới, nhưng bước đầu còn có điểm tác dụng.



- Có nó, ít nhất có thể giúp ngươi bước một đoạn đường, đi được xa hơn, càng thêm thuận đường hơn một chút.



- Có lẽ đó cũng là giấc mộng, cũng là giấc mộng của ta, của Tử Cảnh Cốc. Chúng ta đều ở phía sau, mặc dù có thể đến Vương đạo không giúp được ngươi cái gì. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, vĩnh viễn không phải một người ủng hộ, vậy là đủ rồi.



Diệp Bạch nhìn Túc Hàn Sơn, ánh mắt phức tạp, nói:



- Tông chủ. . .



Túc Hàn Sơn lại khoát tay, cắt ngang lời của hắn, thực sự không nghi ngờ nói:



- Không phải lễ vật quá nặng, thừa nhận không nổi, cũng không có cái gì mang ơn, không nên câu nệ tiểu tiết, như thế khó có thể tiến vào cảnh giới như vậy. Có đôi khi phải quên, liền quên, chúng ta không học theo nhi nữ thường tình, việc này ta xem nhẹ.



- Nếu muốn đạt tới đỉnh, cũng không dễ dàng, thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, có thể gặp họa lật úp, mà trời sanh vốn là so sánh người khác, đi được một bước chậm, khởi điểm thấp hơn một tầng, so với Đại tông môn Huyền Tông, những Đỉnh cấp Thế gia, ngàn năm Cổ tộc thì còn kém quá nhiều. Cho nên, bất cứ cái gì có thể trợ giúp tu đạo, đều không thể bỏ qua, mà vững vàng nắm giữ.



- Nếu muốn thành công, ngay cả một điểm này đều nhìn không ra, thì cũng không đáng để ta coi trọng như thế, cho nên, nếu như còn là đệ tử Tử Cảnh Cốc chúng ta, lấy của ta bất cứ cái gì, chính là ngày sau có một ngày thành công thì cũng nên nhớ kỹ Lam Nguyệt, nhớ kỹ đã từng có môn phái Tử Cảnh Cốc đằng sau ủng hộ ngươi vậy.



Tay của Diệp Bạch có chút rung động, rồi sau đó không tiếng động đem hai quyển sách nắm chặt, nhìn Túc Hàn Sơn gật gật đầu, sau đó cũng không có buông ra, sau đó hướng về phía Cốc Chủ Túc Hàn Sơn một xá, nói:



- Vâng, Tông chủ.



Thấy hắn như thế, Túc Hàn Sơn vừa lòng mỉm cười một chút, tán dương nói:



- Như thế mới đúng, tiến Vương đạo, vốn là từng bước chông gai, nếu như không có nắm giữ tín niệm cùng tâm tính rất khó thành công.



- Cho nên, hai đại công pháp này, một trong đó là Tam Thiên Kiếm Khí Quyết thì ở Lam Nguyệt tùy ý thi triển, bởi vì ai cũng biết, hiện tại nó là của Tử Cảnh Cốc, không ai hoài nghi gì cả.



- Nhưng Vân Long cửu hiện thân pháp, tại Lam Nguyệt trừ phi vạn bất đắc dĩ, tốt nhất không nên ở trước mặt người ngoài sử dụng, mặc dù chúng ta không sợ phiền toái, nhưng không có phiền toái thì là tốt hơn, ra khỏi Lam Nguyệt, trời cao biển rộng, mặc tình ngao du, tự nhiên không hạn chế.



Yên tĩnh trước bàn, bốn phía là giá sách đầy sách cổ, lúc này hai nam tử, ngồi ở phía trước cửa sổ, ngồi đối diện mà không ai biết bọn họ đã nói những gì, cũng không có người nào biết sau giờ Ngọ, tại Lôi Tông U Cầm viện, rốt cuộc xảy ra cái gì. Một lúc sau, Diệp Bạch mở cửa đi ra, trong lòng hắn còn có hai quyển sách cổ màu xanh nhạt, hắn quay đầu nhìn lại, thật sâu hướng về gian phòng thi lễ, rồi sau đó xoay người rời đi. Lúc này không gian lần nữa khôi phục yên tĩnh, nhưng tất cả, tựa hồ không giống như lúc đầu, bên trong thư phòng có một người đi tới phía trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn bóng lưng Diệp Bạch rời đi, sau đó thở dài một tiếng:



- Diệp Bạch, hy vọng ngươi có thể làm được. Chúng ta có rất nhiều người, đều làm không được.



- Vương Cảnh Chi Lộ, tại dưới chân, có thể nỗ lực, ta chờ mong ngày đó đến.



- Thật sự chờ mong.



Buổi chiều ngày hôm nay, đối với rất nhiều tông môn, đều là buổi chiều không muốn đối mặt, cho dù không nguyện các Đại tông môn, vẫn phải đối mặt với việc Diệp Bạch đột phá Huyền Tông. Đối với Tử Cảnh Cốc, đối với Lam Nguyệt các thế lực phân chia, đều sinh ra ảnh hưởng lâu dài, mà thời khắc mẫn cảm này, không ai có thể an tĩnh được.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #743