Chương 74: Tam giác độc vương mãng.



Diệp Bạch đưa tay ngắt ba cây Bách Hoa xà thảo.



Nhưng ngay lúc này đã xuất hiện dị biến, ở trong một cái động xà ở bên cạnh xà thảo xuất hiện một con rắn cực to, toàn thân đỏ bừng, ở trên người còn có ánh kim lấp lánh, cực kỳ quỷ dị.



Đôi mắt màu lục của nó nhìn chằm chằm về phía Diệp Bạch, cái lười phì phò. Nó vừa mới xuất hiện, gió tanh nổi lên, cho dù Diệp Bạch đã nhét Thanh Độc Linh vào lỗ mũi nhưng vẫn ngửi thấy mùi tanh tưởi của nó.



Diệp Bạch lập tức lùi lại, cả người hắn xoay trên không trung rơi xuống hơn mười trượng phía sau, cảnh giác nhìn cự mãng đột nhiên xuất hiện kia.



- Tam giác độc mãng vương, nhị giai cao cấp mãnh thú! Vô cùng kịch độc có thể dùng thân hình của mình đánh vỡ một tảng đá lớn, nơi nào có nó đi qua cây cối nơi đó bị gãy, người thú đều không thể lại gần.



Trong nháy mắt Diệp Bạch nhận ra tin tức về mãng xà này. Đồng thời trong lòng hắn cũng thầm cảm thấy khó hiểu, ở trong nhân gian thường nói, rắn không đáng sợ, đáng sợ chính là giao long thành tinh. Xà, Giao, Long ba thứ này một thể. Con mãng xà này chính là Tam giác độc vương mãng, thuộc về hệ thủy, vô cùng khó đối phó. Diệp Bạch cũng không ngờ mình lại gặp nó ở chố này.



Tuy nhiên lúc này không thể nào rút lui được, Diệp Bạch bị con độc vương mãng này nhìn chằm chằm thì biết rằng mình không thể chạy thoát, hơn nữa Diệp Bạch cũng không muốn chạy.



Nghĩ tới đây hắn đã thầm định trong lòng. Bàn tay của Diệp Bạch nắm chặt lại, hắn biết rõ đây chính là đại chiến gian nan nhất của hắn, tuy hiện tại hắn đã tu luyện tới Huyền khí tầng thứ mười, là nhân vật số một số hai trong nội tông nhưng mãnh thú nhị giai cao cấp này vẫn rất khó đối phó.



- Khè.



Tam giác độc vương mãng vừa xuất hiện đã chiếm cứ một góc tường, đầu rắn ngẩng cao lên, trong mắt xuất hiện hung quang. Bỗng nhiên cả người nó lao đến, cả thân hình xoay quanh Diệp Bạch, tựa như muốn cắn Diệp Bạch làm hai khúc vậy. Tuy nhiên, Diệp Bạch làm sao có thể để nó đạt ý muốn, chân của Diệp Bạch động đậy một cái, một đạo bạch sắc kiếm quang chạy quanh Tam Giác Độc vương mãng, đồng thời thiết kiếm trong tay của hắn co rút lại, một thanh âm dài vang lên, sau đó Kiếm phân tam hoa, hóa thành ba đạo tử điện hướng về hai mắt của Tam giác độc vương mãng, chỗ mềm *** nhất của mãng xà.



Tam giác độc vương mãng khinh thường nhìn Diệp Bạch, nó hơi nghiêng người một chút, Tử Âm thiết kiếm ngoại trừ để lại trên người nó một số vết cắt thì thứ gì cũng không để lại nữa, thanh huyền binh Tử Âm thiết kiếm này cũng không thể đâm thủng lân giáp của nó.



Trong nháy mắt Diệp Bạch cảm thấy thật khổ sở. Tuy nhiên, lúc này Tam giác độc vương mãng không cho Diệp Bạch có cơ hội, nó há miệng ra hướng về phía cổ của Diệp Bạch mà cắn, một cái miệng màu máu đỏ rực, phảng phất như không nhìn thấy đáy mang theo từng luồng dịch màu xanh hướng về phía Diệp Bạch.



Diệp Bạch cắn răng, một lần nữa hắn hóa thành kiếm quang mà biến mất. Đồng thời hắn nhanh chóng duỗi tay ra, thanh Tử Âm thiết kiếm bắt đầu bộc lộ ra quang mang mãnh liệt, hiển nhiên uy lực của Diệp Bạch đã đến mức tận cùng. Hắn dùng uy lực của thanh kiếm đặt lên trên người của Độc vương mãng, hướng về tấc thứ bảy trên người Độc vương mãng.



Một thanh kiếm này đã dốc ra toàn bộ lực lượng của hắn, thanh kiếm mang theo khí thế vạn quên, ngay cả táng đá cũng có khi bị xuyên qua. Tuy nhiên, tam giác độc vương mãng hoàn toàn không thèm để ý, đầu của nó phóng xuống cạnh Diệp Bạch, đuôi rắn của nó thì đánh tới.



Mũi kiếm của Diệp Bạch bắt đầu toát ra từng luồng kiếm quang màu tím, tuy chỉ là kiếm quang thôi nhưng cũng cho thấy lực kiếm này của Diệp Bạch muốn xuyên qua cả tam giác độc vương mãng. Trên người của tam giác độc vương mãng bỗng nhiên xuất hiện một luồng cường quang, lân phiến không ngừng chuyển động, ở chỗ bảy tấc của nó hiện ra ba tầng lân giáp, Diệp Bạch đâm vào thì chỉ cảm thấy giống như là đâm vào sắt đá, hai tay run lên, toàn thân của mãng xà đều không bị tổn thương chút gì.



Mà lúc này, đầu của tam giác độc vương xà đồng thời đánh tới, một khi nó đánh trúng chỉ sợ thân thể Diệp Bạch cũng không chống đỡ nổi.



Tuy nhiên, Diệp Bạch há có thể khoanh tay chịu chết, thân hình của hắn động đậy một cái rồi lướt đi. Lúc này Diệp Bạch mới hiểu được tác dụng tốt của Kiếm bộ, có thể chiếm tiên cơ trước, vượt qua nguy hiểm. Nói thật, nếu như không tu thành Kiếm bộ chỉ sợ Diệp Bạch đã sớm chết vô số lần, mấy tháng khổ tu ở trong rừng rậm kia hoàn toàn đáng giá.



Tuy nhiên, Tam giác độc vương mãng cũng không phải là kẻ ngu ngốc, nó thấy mỗi công kích của mình Diệp Bạch đều chiếm trước tiên cơ thì lưu ý, “Vù” một tiếng, đuôi rắn đã bay về phía đầu của Diệp Bạch.



Lúc này, Diệp Bạch muốn sử dụng Kiếm bộ thì cũng đã không kịp. Bỗng nhiên, hai tay của Diệp Bạch nhấc lên, một đạo ô quang bay ra, xuyên qua cả đuôi rắn vững như thiết giáp của mãng xà, để lại một lỗ máu rộng bằng chén ăn cơm. Tuy vây, ô quang vẫn không suy xuyển, sau khi xuyên qua hai làn lân giáp nó bay ra ngoài vài chục trượng, cắm vào một cây đại thụ, lộ ra hình dáng giống như loài chim, đó chính là Huyền binh mà Diệp Bạch lấy được, chủy thủ Chí điểu.



Quả nhiên chỉ có huyền binh này mới có thể phá hủy lân giáp của mãnh thú cao cấp. Diệp Bạch thở dài một hơi, thừa dịp tam giác độc vương mãnh thú còn đang đau nhức liền chạy đến cây đại thụ, rút cây chủy thủ ở trong đó ra, có chủy thủ trong tay, trong lòng hắn ổn định lại không ít.



Nếu chỉ là huyền binh nhất giai đê cấp bình thường có lẽ không xuyên qua được lớp lân phiến của vương mãng nhưng thanh chủy thủ Chí Điểu này thì khác, sắc bén vô cùng, có thể xuyên qua mười lớp giấy vàng huống chi là lân phiến của mãng xà.



Tam giác độc vương mãnh thú không thể ngờ được, thanh trường kiếm màu tím vừa rồi không có nguy hại gì với nó vậy mà nó lại bị một thanh chủy thủ không có gì đáng chú ý để lại một lỗ máu. Tam Giác độc vương nổi giận, đất cát bay tứ phía, cây cối bẻ gãy, nó hướng về phía Diệp Bạch mà há cái miệng khổ lồ ra. “Phụt” một tiếng vang lên, nó bắt đầu phun ra những đám vân vụ màu hồng sắc, những đám vân vụ này tụ tập lại một chỗ, cuối cùng kết thành một hình đám mây. Tiếp theo, Tam giác độc vương mãnh thú đẩy tất cả những đám hồng vân này về phía Diệp Bạch, trên đường hồng vân đi qua, những nơi bị nó dính phải đều chuyển sang màu đen. Diệp Bạch nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì khuôn mặt trở nên vô cùng khó coi.



Đây là khói độc, vừa dính phải là có thể chết, cho dù có giải độc đan cao giai của gia tộc thì cũng không thể nào cứu được, huống chi thứ mà Diệp Bạch mang theo chỉ là một Thanh độc linh đan bình thường, đối phó với mãnh xà cấp một cũng không có tác dụng chứ đừng nói là mãnh thú nhị giai cao cấp này, hoàn toàn không có ích gì.



Con mẹ nó, địa phương này không phải chỉ là cấm địa nhất giai sao, tại sao lại xuất hiện mãnh thú nhị giai cao cấp này. Trong lòng Diệp Bạch không ngừng chửi rủa, đừng nói là nơi này, cho dù là Hàn băng hà, Hỏa Vân lĩnh, hai cấm địa nhị giai thì mãnh thú nhị giai cao cấp cũng hiếm thấy.



Làm sao bây giờ? Chạy trốn sao? Tuy nhiên, Diệp Bạch không cam lòng, chạy trốn thì chỉ có một con đường chết. Ngay lúc này, Diệp Bạch cảm thấy mình lâm vào hoàn cảnh thật khó khăn.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #74