Một canh giờ sau, Diệp Bạch đã rời khỏi nhiệm vụ đường của gia tộc. Nghĩ tới biểu lộ hoa dung thất sắc của thiếu nữ áo tím Diệp Bạch không khỏi mỉm cười không thôi. Nhất là khi hắn đem phần thưởng là tiểu linh khí pháp trận đi ra, không chỉ có thiếu nữ áo tím mở to mắt mà những đệ tử nội tông khác cũng không kìm được kinh ngạc, nóng bỏng, ghen ghét, đỏ mắt. Thậm chí có người còn xông lên hỏi Diệp Bạch tuyên bố nhiệm vụ gì, bọn họ muốn tiếp nhận.
Tuy nhiên khi nghe thấy Diệp Bạch muốn yêu cầu nhiệm vụ là một lọ Thiên Niên Hạc đản hoặc là một số manh mối về Thiên Niên hạc đản thì bọn họ không khỏi rút lui xuống. Hiển nhiên, đây là thứ mà chưa từng ai nghe tên, nhưng bọn họ cũng biết nó không đơn giản. Có thể dùng cả một tiểu linh khí pháp trận ban thưởng để mong muốn có thứ đó thì làm sao nó có thể đơn giản như vậy được, bởi vậy cả đám ủ rũ, cảm thán rời khỏi Nhiệm vụ đường, ánh mắt bọn họ tràn ngập phức tạp.
Tuy nhiên lúc này Diệp Bạch cũng không quá trông cậy nhiều vào đó, thứ hắn muốn chỉ là một cơ hội trong đó mà thôi, mặc dù cơ hội đó rất xa vời thì đó cũng là một cơ hội, bằng không thì hắn biết đi đâu để tìm tin tức về Hạc đản này đây? Bởi vậy, tiểu linh khí pháp trận tuy quý hiếm nhưng nghe Kiếm lão nói sau khi mình luyện thành kiếm trận là có thể dùng tiểu Nhiếp linh kiếm trận hắn không hề do dự nữa mà đem nó thành giải thưởng, sau đó lấy một lọ Hồn thiên đan làm tiền thuê. Như vậy sáu bình đan dược mà hắn vừa lãnh không bao lâu thì đã tiêu hao hết ở Kỳ Dược Hiên một lọ, ở chỗ Nhiệm vụ các một lọ, giờ chỉ còn lại bốn bình. Tuy vậy Diệp Bạch cũng không hề hối hận, cho dù là vì Thanh Mục linh thảo hay là vì nhiệm vụ Thiên Niên Hạc Đản.
Mình làm tất cả, còn thành hay không là do ông trời. Nghĩ tới đây cược bộ của Diệp Bạch nhanh hơn một chút, hắn nghĩ nghĩ một hồi rồi đi tới Diệp gia ngoại viện, sau khi đi qua những tường đá cực đại, có những đạo mục quang ở trên đường quét qua người của hắn, nhìn thấy trang phục của hắn bọn họ lại rụt mắt về. Sau đó, Diệp Bạch đi thẳng ra cửa chính ngoại tông, vào trong Hỏa Vân thành.
Đây là lần đầu tiên hắn đi ra kể từ khi trở thành đệ tử nội tông cho nên không khỏi cảm thấy trời đất khác biệt. Chỉ cách vài tòa viện mà tựa như mình đã rời xa trần thế, cao cao tại thượng, trở lại một thế giới phồn hoa giữa đám người bình thường. Bình thường mà nói, ai sau khi trở thành đệ tử nội tông đều cảm thấy khinh thường sự huyên náo trong thành này, tuy nhiên đối với Diệp Bạch, những nơi này lại vô cùng thân thiết đối với hắn.
Diệp Bạch hướng về tòa dược thảo lớn nhất trong thành đi tới, quầy dược thảo này chính là “Bách Dược phố”. Hắn đến đó hỏi thăm tin tức về Thiên Niên Hạc đản, lão chưởng quầy nghe vậy thì lập tức khoát khoát tay ý là không biết, sau đó, Diệp Bạch đi tới từng quầy thuốc nổi danh ở trong thành, từ “Vấn Tâm hiên” tới “Hồi Xuân Hiên” cho tới “Nhạn lai cư”… Tuy nhiên không có một quầy nào, một người nào biết đến tin tức của Thiên Niên hạc đản. Diệp Bạch cũng đành phải thất vọng mà đi về.
Sau đó hắn ghé vào một số quầy thuốc hạng thấp nữa để hỏi thăm nhưng đều không có tin tức gì. Chỉ có điều, hắn lại nghe nói tám ngày sau có một cuộc đấu giá rất to, ba năm mới diễn ra một lần, vật trân quý ở đó không hề ít, không chừng ở cuộc đấu giá đó mà kiếm được Thiên Niên Hạc đản cũng nên. Hai mắt của Diệp Bạch hơi sáng lên, tuy rằng rất khó có được Thiên Niên hạc đản ở đó chỉ là có một chút cơ hội thì vẫn hơn so với không có hi vọng gì.
Sau đó Diệp Bạch rời khỏi quầy hàng trở về thành khẩu. Tuy hắn đã sớm nghĩ rằng không dễ dàng như vậy nhưng khi trải qua tình trạng này Diệp Bạch vẫn không khỏi cảm thấy hơi thất vọng. Tuy nhiên, sau đó hắn nhanh chóng điều tiết lại tâm tình của mình, nghĩ nghĩ lại một chút rồi đi ra khỏi ngoài cửa thành phía Đông.
Thiên Niên hạc đản nhất thời không có tin tức, xem ra chỉ có thể đợi cuộc đấu giá tám ngày sau rồi đến thử thời vận mới có hi vọng. Đây là cuộc đấu giá duy nhất ở Hỏa Vân thành do Đạm Thai gia nắm giữ, hàng năm có rất nhiều thứ tốt. Nếu là trước kia thì Diệp Bạch không có cơ hội đi vào nhưng hiện tại hắn là đệ tử nội tông của Diệp gia, thân phận và địa vị không giống như người bình thường điển hình là thái độ cung kính vừa rồi của chưởng sự đối với hắn.
Diệp Bạch đi ra khỏi cửa thành phía đông một chút rồi hướng về một tòa dãy núi đi tới. Tòa dãy núi này có tên là “Thiên Xà vạn quật sơn” là xà quật nổi danh khắp Hỏa Vân thành. Ở nơi này tập trung rất nhiều xà quật và độc xà tụ tập, mà ở bên trong còn có một nơi gọi là Bách Hoa xà vương cốc, là một trong năm cấm địa của Hỏa Vân thành. “Thiên xà vạn quật sơn” này tuy là nơi nguy hiểm hạng nhất nhưng cũng là nơi sinh trưởng của rất nhiều lọa hoa cỏ, ở nơi này có rất nhiều Bách Hoa xà thảo hơn nữa đều là hàng cực phẩm. Tuy rằng phàm nhân không dám vào đây thu thập, nhưng với Huyền giả như Diệp Bạch mà nói thì điều này không đáng nhắc tới.
Lần này hắn tới chính là mong muốn có thể kiếm được “Bách hoa xà thảo” gom được hai tài liệu xong hắn sẽ nghĩ cách kiếm được “Thiên Niên hạc đản”
Sau khi đến trước “Thiện Xà Vạn quật sơn”, ở nơi này rắn hiện ra không ngừng, nhan sắc vô cùng diễm lệ. Ở nơi này, bất kỳ chỗ nào cũng có thể thấy được độc xà, từ trong bụi cỏ đến tận trong tường. Cho dù Diệp Bạch là một con người can đảm cũng không kìm được mà nhíu mày, tuy nhiên những độc xà này không đáng để vào trong mắt hắn, chỉ cần Diệp Bạch hơi di chuyển một chút thôi là có thể tránh được, sau đó hắn đổ ra một chút hùng hoàng phấn, những độc xà này thấy vậy thì tranh nhau mà chạy, chỉ sợ tránh không kịp.
Chỉ có điều Diệp Bạch càng đi vào thì những loài xà phẩm giai cao có càng nhiều, niên kỷ cũng càng ngày càng lớn, thậm chí còn có cả cự mãng trăm năm. Bọn chúng không hề sợ Hùng Hoàng phấn trên người Diệp Bạch, thậm chí còn hướng về phía Diệp Bạch mà khiêu chiến. Tuy nhiên, bọn chúng đều bị kiếm của Diệp Bạch giết chết, Tử Âm thiết kiếm khi vung ra đâm thẳng khiên cho những độc xà chết dính vào vách tường.
Mà trong tay Diệp Bạch lúc này đã có hai viên đọc linh bất cứ lúc nào cũng có thể nhét vào miệng. Cuối cùng một cái động màu vàng cũng hiện ra trước mặt Diệp Bạch, đất đá và nham thạch đều có màu đỏ, không biết vì nguyên nhân gì mà như vậy. Ở bên trong, khói độc lan tràn, phát ra những mùi tanh tưởi, toàn bộ là vì những chất độc này mà gây nên. Thi thể, khí tức quanh năm không được tiêu tán, người bình thường hít vào một hơi là phải mất mạng, Diệp Bạch phải nhanh chóng đưa độc linh nhét vào trong mũi một hạt, uống một hạt, lúc này hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Sau đó Diệp Bạch nhíu mày lại, hắn quyết định bế khí mà xông vào trong Bách Hoa xà vương cốc. Diệp Bạch dùng kiếm bộ nhanh như điện chớp, cả người nhanh đến nỗi ngay cả thân ảnh cũng không nhìn rõ, chỉ còn lại luồng kiếm quang cực nhanh. Ở trong Bách hoa xà vương cốc, Diệp Bạch nhanh chóng xuyên qua, những con rắn nào cản đường đều bị hắn một kiếm chém chết, không hề lưu tình.
Một khắc sau, rốt cục một cái lỗ đỏ sậm đen kịt, chính là xà ổ hiện ra trước Diệp Bạch. Ở trên một lớp đất màu vàng, cỏ dại sinh trưởng, ba cây màu xanh như ngọc bích, hình dáng kỳ dị. Ở nơi tràn ngập mùi máu tanh của xà cốc này, cho dù đứng cách vài chục trượng cũng có thể ngửi thấy mùi thơm kỳ dị do nó phát ra.
Ánh mắt của Diệp Bạch lập tức sáng ngời. “Bách Hoa xà thảo” hơn nữa còn là Bách Hoa xà thảo cực phẩm. Diệp Bạch trong lòng vô cùng vui mừng, nhanh chóng đi tới đưa tay ngắt lấy ba cây lục sắc kỳ thảo kỳ dị kia.