Chương 64: Ẩn tàng cao thủ (5).



Đều là Lam Nguyệt Nam cảnh Tam đại Bát phẩm tông môn, Tử Cảnh Cốc, Thực Hồn Tông, Trường Kiếm Môn, trước kia mặc dù thực lực có cao thấp, nhưng lại phân chia thành ba cái chân vạc, ai cũng không áp bức đến ai cả.



Nhưng hôm nay, Tử Cảnh Cốc đại thế đã thành, vốn Thực Hồn Tông hẳn là minh hữu duy nhất, nhưng cái minh hữu này tựa hồ có chút không thể dựa vào rồi.



Cùng hắn giao lưu, chỉ sợ ngày sau cũng không có lợi, mà còn gặp phải tai họa, lúc này vốn tưởng thừa dịp Thiên Tiên đài tỷ thí để vài Đại tông môn Tông chủ chạm trán với nhau, Trường Kiếm môn cùng Thực Hồn Tông tiếp xúc một chút, kết thành liên minh, nhưng Tử Cảnh Cốc đại thế đã thành, lại trong nháy mắt dập tắt xuống.



Cuối cùng, trong lòng Phương Trung Kiếm thở dài:



- Thôi thôi, Tử Cảnh Cốc đại thế đã thành, chung quy cũng không có thể đuổi tận giết tuyệt, nhường một ít lợi ích cũng không sao, chỉ cần không thương tổn đến Trường Kiếm Môn là được, nếu đem cả Lam Nguyệt Nam cảnh toàn bộ giao cho Tử Cảnh cốc cũng không có ngại gì.



- Mà Thực Hồn Tông không biết sống chết, xem ra, ngày sau tất có tai họa bất ngờ, cũng không nên tiếp xúc, một ngày nào đó, Thực Hồn Tông bị hủy ở trên tay hắn, cũng là đáng tiếc cho Thượng Cổ tông môn này, truyền thừa xuống tới nay mấy trăm đời. Đáng tiếc.



- Lợi ích cuối cùng, không nghi ngờ cũng nhất định là Tử Cảnh Cốc đoạt được toàn bộ, bất quá, đó cũng là vô phương, nói thực lực, nói uy vọng, hiện tại Trường Kiếm Môn, đều khong thể tranh với Tử Cảnh Cốc, bất quá, nếu như làm được tốt, Tử Cảnh Cốc ăn thịt, Trường Kiếm Môn có thể ăn bát canh, cũng là tốt rồi.



- Hừ.



Nghĩ tới đây, Trường Kiếm Môn Môn chủ Phương Trung Kiếm cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Thực Hồn Tông Tông chủ Kim Thực Hồn, trong ánh mắt có chút thương hại.



Cười hắn ngu xuẩn tự đại, cười hắn không biết sống chết.



Tám người ai cũng không có nói gì nữa, nhất tề nhìn về phía dưới đài, bất quá lúc này đều bình tĩnh trở lại, nhận định Diệp Bạch chỉ là tu luyện một môn Liễm Tức Thuật, cho nên mọi người cũng không để ý nữa.



Hiện tại cũng nhìn đoán không ra, còn không bằng trực tiếp chờ lúc sau Tổng quyết đấu bắt đầu, gặp mặt sẽ hiểu, bất quá cho tới trong lòng mọi người, rốt cuộc muốn như thế nào, cũng không ai được biết rồi.






Trên đài cao, hoảng cách với mọi người quá mức xa xôi, trừ có thể nhìn thấy rất xa, căn bản không nghe được lời nói, cho nên tự nhiên không ai biết, ở nơi này đã sinh ra nhiều chuyện như vậy.



Diệp Bạch đuổi theo phía sau đám người Lôi Hành Không, bọn họ cũng chỉ quay đầu lại nhìn hắn một cái, lập tức liền không có nói cái gì, như trước vùi đầu chạy đi.



Mà Diệp Bạch cũng vui vẻ, khẽ cười đi theo phía sau mọi người, đối với các Đại tông môn thiên chi kiêu tử, hắn cũng không có quá mức để ý.



Có lẽ, bởi vì hắn không phải có xuất thân như những người này, lại có lẽ hắn ở một xứ sở nhỏ bé hẻo lánh mà đến.



Nhưng vào lúc này, một tiếng nhu hòa dễ nghe, thanh lệ, lại đột nhiên từ bên cạnh mình truyền đến:



- Hảo, chúng ta lại gặp mặt.



Thanh âm này như cùng một trận nhu hòa, làm người khác vừa nghe, liền cảm giác tâm tình vô cùng thư sướng nhẹ nhàng, là một loại thanh thúy, uyển chuyển.



Diệp Bạch cảm giác thanh âm này có điểm quen thuộc, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hắn liền nhìn thấy một người đẹp Bạch y, cố ý đi chậm hơn mọi người một bước, lúc đó mấy người Lôi Hành Không đi xa hơn một chút, lúc này nàng mới bước nhanh hướng về Diệp Bạch đi tới, trên mặt mang theo vẻ hân hoan vui vẻ.



Sau một lát, nàng đi tới bên cạnh Diệp Bạch, có chút đứng lại, rồi sau đó xoay người, cùng hắn sóng vai mà đi.



Bạch y người đẹp thanh tú Nhược Tuyết, sáng như châu, một bộ tuyết sắc mềm nhẵn ti bào, thân thể của nàng gắt gao bó trụ, khuôn mặt thuần túy xinh đẹp nho nhã, như cùng mặt trăng vậy, mỹ lệ khôn khéo, chói lọi, làm mọi người thán phục.



Người này không phải ai khác, chính là trong mười tuyển thủ, Số 9, Linh Lung trúc Bạch Hàn Nhã.



Đối với nàng, Diệp Bạch tự nhiên là nhận ra, Phẩm Kiếm Đại Hội lần đầu tiên tương kiến, khi đó cũng thán phục với vẻ đẹp của nàng, nhìn kỹ một cái, tiếp theo sau, ở bên trong Tà Vương mộ đồng hành một thời gian ngắn, còn cứu nàng một mạng, tự nhiên giao tình cũng không tệ.



Lúc này hắn cũng thật không ngờ ở nơi này gặp lại, hiện tại, trong chín người, cũng chỉ có một mình nàng cùng mình chào hỏi, rõ ràng còn nhớ rõ mình. Nghĩ tới đây, Diệp Bạch không khỏi sờ sờ cái mũi, có chút cười khổ.



Nhẹ nhàng gật đầu, Diệp Bạch thuận miệng hỏi:



- Thế nào, gần đây có hoàn hảo không? Chúc mừng ngươi tiến vào trước hai mươi danh.



- Hì hì…



Bạch Hàn Nhã giảo hoạt cười một tiếng, trong nháy mắt minh quang chợt lóe, nhìn Diệp Bạch đều thiếu chút nữa không di dời nổi con mắt, sau đó nàng cười nói:



- Cùng vui, cùng vui, không phải chúng ta cùng tiến vào trước hai mươi danh sao, nếu như sau này hạ thủ chừa chút tình nhé.



- Diệp Bạch…



Bất quá, hai người không có trò chuyện nhiều hơn, bởi vì đám người Lôi Hành Không đã càng chạy càng xa, lập tức, Diệp Bạch mỉm cười gật đầu, mặc dù biết Bạch Hàn Nhã nói giỡn, bất quá có thể, thật đúng là không có.



Nếu như thực sự tại quyết đấu đụng với Bạch Hàn Nhã, hắn tự nhiên không thể nặng tay, chính là những người khác, hắn cũng không có nặng tay, trước kia nếu như không phải cái Ngũ Hành tông Thiếu chủ tâm tư quá mức ác độc, Diệp Bạch thậm chí căn bản cũng không xuất thủ.



Bạch Hàn Nhã le lưỡi, hai người bước nhanh đuổi theo, không chỉ chốc lát, rốt cục truy theo đến gần, sau một lúc lâu, một nhóm mười người, liền rốt cục đi tới đài cao.



Tên trọng tài kia đứng cũng đã lâu, cho dù nhìn thấy mấy người đã tới, sắc mặt vẫn như trước không đổi, lạnh lùng nhìn mười người một cái, lập tức chỉ mười cái ống thẻ Bạch Ngọc, chậm rãi nói:



- Các ngươi mười người, trong đó có tám vị, ngày xưa là Hoàng Bảng.



- Còn hai vị, một vị, muội muội Bạch Hàn Thiền Hoàng Bảng đệ thập, cho nên thay thế được, một vị trước đánh một trận, cũng coi như danh chấn nhất thời, vốn là thiếu danh ngạch, nhưng hắn chiến bại, cho nên không xuất, vừa lúc cũng là người Lam Nguyệt Nam cảnh, cho nên vị trí cuối cùng này phân cho người này.



Nhìn một hồi, tên trọng tài lại lần nữa nhìn mười người một cái, tiếp tục nói:



- Chúc mừng các ngươi, Thiên Tiên đài Tổng quyết đấu từ số 01 đến số 10, thành công tiến vào Hoàng Bảng tổng danh ngạch, ở đây các ngươi phải dùng thực lực, nhưng đồng thời, cũng thi đấu càng thêm gian nan.



- Tiếp xuống, các ngươi chỉ còn lại có hai mươi người, hai mươi người này, lấy mười người, còn mười ngươi bị đào thải, đánh một trận quyết thắng bại. Cho nên, các ngươi muốn thận trọng, người thua trực tiếp bị loại, mà người thắng, trực tiếp thăng cấp, đăng quang Hoàng Bảng, danh truyền thiên hạ.



Nhìn thấy đám người Diệp Bạch, sắc mặt hắn chậm rãi, nói:



- Bất quá các ngươi cũng không nên quá mức lo lắng, các ngươi nếu vừa đến số 10, liền ám chỉ thực lực các ngươi cao một bậc, mặc dù không ám chỉ nhất định thắng dễ dàng, nhưng cơ hội lớn hơn nhiều.



- Hiện tại, cơ hội liền bày ở trước mặt các ngươi, đây là cấp đặc quyền các ngươi, cũng là một loại tôn trọng, nhất đến số 10, khoảng cách các ngươi trong top mười vị, mà từ số 11-20 cũng có chủ nhân của mình.



- Mà hiện tại, nhiệm vụ các ngươi chính là từng người tiến lên, từ trên đài cao, rút ra một que thăm, tương ứng mã số, chính là từng cặp chiến đấu.



- Người thắng danh chấn thiên hạ, người thua tự động bị loại, cho nên, toàn bộ nhìn vận khí, không thể oán người khác.



Sau đó nhìn thoáng qua đám người Diệp Bạch, lớn tiếng nói:



- Tất cả đều nghe rõ chưa?



Mọi người im lặng không nói, hắn cũng không chút để ý, lạnh lùng nói:



- Tốt lắm, nếu đều không dị nghị, đó chính là đều nghe rõ ràng, phía dưới, liền từ số một, Lôi Hành Không, trước tiến lên bốc thăm địch thủ đi, ở nơi này ta phải nhắc nhở các ngươi chính là tất cả que thăm, tất cả đều có mã số, đối ứng sau mới biết. Cho nên các ngươi hoàn toàn không cần băn khoăn, toàn bộ nhìn vào vận khí đi.



Nghe vậy, vẻ mặt lạnh lùng của Lôi Hành Không, không thèm để ý chút nào liền tiến lên tùy ý lấy ống thẻ trong que thăm cầm lấy, căn bản ngay cả nhìn hắn cũng đều lười nhìn một cái, liền đem ném trở về trong tay trọng tài.



Đối với hắn luôn có hành vi kiêu ngạo, nhưng không ai cảm giác được có cái gì không đúng, bởi vì tất cả mọi người biết, Lôi Hành Không có thực lực này, ở đây, còn thừa lại mười người kia, hiện tại đứng ở bên cạnh chín người khác, cũng không có người nào là địch thủ của hắn.



Vô luận lựa ai, thắng lợi, đều là nhất định, thất bại, đó mới là chê cười.



Trái ngược, bị hắn lựa người, mới là người đó nên khóc mới đúng.



Quả nhiên, trên đài cao, trọng tài nhặt lên que thăm, nhìn thoáng qua, lập tức mặt lộ một tia mỉm cười, nhẹ giọng hô:



- Số 19, Bái Kiếm Cốc, Yến Vũ Vô.



Sau khi hô lên, trong đám người, Bái Kiếm Công Tử Yến Vũ Vô sắc mặt có chút trắng bệch đứng ra, hắn cũng thật không ngờ địch thủ cường hãn nhất lựa chọn hắn như vậy.



Bất quá, việc đã đến nước này, hắn cũng không có thể thay đổi được, nếu tham gia Thiên Tiên đài tỷ thí lần này, thì sớm cũng phải găp Lôi Hành Không mà thôi.



Trái ngược, thực lực của hắn, có thể đi tới một bước này, đã xem như thành công rồi, nếu như không phải Bái Kiếm Cốc Thái thượng Cốc Chủ Trầm Như Mặc ngạnh sanh đem thực lực của hắn đến Trung cấp Huyền sư cảnh giới, thì tình huống bình thường thực lực của hắn căn bản là không được năng tiến nhập trước 20 cường giả như vậy.



Cho nên thua ở trong tay ai cũng là bại, nếu như bại ở một người không nổi danh, ngược lại càng mất mặt, trái ngược nếu như bị thua ở Hoàng Bảng đệ nhất, Lam Nguyệt người trẻ tuổi đệ nhất, thì hắn không có bất luận cảm giác thất bại nào.



Tâm tư nhất chuyển, sắc mặt hắn từ từ bình yên trở lại, hắn cũng không nói, trực tiếp đi hướng lôi đài số một, hắn biết, hắn chiến đấu, phỏng chừng đến trận này liền chính là trận cuối cùng của hắn, bất quá, đối với điểm này hắn cũng đã có dự đoán, cũng không tính nữa.



Dưới đài cũng truyền đến một mảnh thanh âm tiếc hận, rất nhiều người thấy Yến Vũ Vô đáng tiếc như thế, cùng Lôi Hành Không đối chiến lôi đài, điều này là bất hạnh của hắn, chính cũng là may mắn của hắn vậy.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #722