Chương 2: Ẩn Vụ Sơn, Trảm Đao hạp



Thấy một màn như vậy, bạch y thanh niên Vương Lê Hoa cùng sư muội Vũ Nghiên Nhi của hắn cũng không khỏi trầm trồ khen ngợi.



Ẩn Vụ Sơn hùng vĩ hiểm trở, mặc dù cùng với Lê Hoa cốc huyền bí sâu thẳm có chỗ tương tự, nhưng nếu nói về cảnh quan thì hai nơi đều có chỗ huyền diệu riêng biệt.



Dân bản xứ ở nơi này có cảm giác được ngọn núi này có linh tính, bọn họ đều không dám đến gần, thậm chí được cho là Thánh Địa, cho nên ngọn núi này còn được gọi là Ẩn Vụ Thánh sơn.



Chỉ là ít có người biết, nơi này, chính là năm xưa là bảo khố của Hỏa Mị cung, nếu như không phải có bản đồ, hai người Vương Lê Hoa, cũng tìm không ra được nơi này.



Đưa tay ra một cái, một cái vòng vàng óng ánh sắc minh sa mỏng, xuất hiện ở trước mặt hắn.



Bạch y thanh niên Vương Lê Hoa cùng với thiếu nữ Vũ Nghiên Nhi, đồng thời chăm chú nhìn vào tấm bản đồ trước mặt.



Ở trên bản đồ có vô số đường vân lộ mầu đỏ, chỉ dẫn một phương, đến chỗ này đột nhiên bị chặt đứt, chỉ có một vân lộ mầu đen, ở dưới có hai chữ.



- Hỏa Mị cung.



Sau khi hai người nhìn thấy như thế, Bạch y thanh niên Vương Lê Hoa nhẹ nhàng thở dài:



- Đáng tiếc, chỉ có một nửa bản đồ, phía sau quan trọng nhất, ngược lại không biết như thế nào.



- Hiện tại, bản đồ biểu thị chỉ tới chỗ này, tiếp xuống, hai người muốn tìm được toàn bộ thì chúng ta phải tự đi tìm, nhưng Ẩn Vụ Sơn này rộng lớn như vậy, muốn tìm đến bảo tàng dưới lòng đất của Hỏa Mị cung trái lại không khó, điều khó nhất chính là làm như thế nào đi vào, không có nửa tấm bảo kia đồ, chúng ta cũng chỉ có cách xông vào mà thôi.



Nói tới đây, hắn khẽ cười một tiếng nhìn về phía Bạch y tiểu nữ Vũ Nghiên Nhi, cười nói:



- Nghiên nhi, ngươi cảm giác được khó khăn sao?



Vũ Nghiên Nhi mặc dù chỉ là một thiếu nữ, nhưng nàng rất hiểu chuyện, sau khi nghe vậy, lắc đầu, cười nói:



- Có Đại ca ca, thì Hỏa Mị cung bảo khố này, há có thể làm khó được Vương đại ca sao.



- Ha, ha, ha, ha. . . Nàng nói rất hay.



Nghe thiếu nữa nói, Vương Lê Hoa đột nhiên cười lớn, tiếng cười xuyên kim phá thạch, tràn ngập cuồng ngạo, biểu hiện của hắn vô cùng tự tin.



- Không sai, chính là bảo tàng dưới lòng đất của Hỏa Mị cung, lại há có thể làm khó được Vương Lê Hoa sao.



Một tiếng hừ lạnh vang lên, ngón tay của hắn vung ra một cái, một đạo Lam sắc Hỏa diễm vô hình tuôn ra, trong nháy mắt đem vật cầm trong tay kim sa bao bọc, chỉ chốc lát sau, liền hóa thành một đoàn tro bụi.



Vương Lê Hoa vung tay, tấm bảo đồ biến thành tro bụi, liền tán loạn bay ra không trung.



- Hiện tại, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, cũng là không cần ngươi nữa, tiếp theo phải nhờ vào tự thân chúng ta.



- Đi thôi, chúng ta lên núi.



Sau khi đốt tấm bảo đồ, Vương Lê Hoa quay đầu lại nhìn về phía Bạch y tiểu nữ Vũ Nghiên Nhi, nói, Bạch y tiểu nữ gật đầu, "Ân", một tiếng, hai người lúc này, triển khai thân pháp, hóa thành hai đạo bóng trắng bay nhanh về phía đỉnh núi Ẩn Vụ Thánh sơn chạy đến.



Sau một lát, hai người đi tới một chỗ hạp cốc, có một nhóm bạch mi Cự viên chặn đường.



Những con bạch mi Cự viên này, đều có thân hình cao lớn, thể đại lưng thô, mỗi một bước đi mặt đất ù ù rung động. Phía sau đám cự viên này cây cối che dấu, mơ hồ có năm tiểu đạo.



Muốn xuyên qua sơn cốc, tiến vào tiểu đạo, thì phải diệt trừ đám bạch mi Cự viên này.



Thấy thế, Bạch y tiểu nữ Vũ Nghiên Nhi liền chuẩn bị xuất thủ, tuy nhiên, Bạch y thanh niên Vương Lê Hoa lại trực tiếp đưa tay ngăn trở.



- Chính là một đám Tam cấp Trung cấp bạch mi Cự viên mà thôi, cần gì Nghiên nhi phải động thủ, xem ta diệt bọn chúng.



Hắn quát nhẹ một tiếng, trong tay Vương Lê Hoa phóng chi, đột nhiên điểm xuất, khí kình trực tiếp hóa thành một số điểm tàn hồng, bay ra thẳng hướng đám bạch mi Cự viên đánh tới.



- Phốc, phốc, phốc, phốc…



Vài đầu Tam cấp Trung cấp bạch mi Cự viên ngay cả phản ứng cũng không có, ở chố cổ họng đều bị chỉ pháp của Vương Lê Hoa, trực tiếp xuyên qua, biến thành tiên diễm màu đỏ.



Chỉ pháp nhẹ nhàng bay lượn như hồ điệp xuyên hoa.



Chỉ pháp nhu nhuyễn ở trong tay Bạch y thanh niên giống như những con dao sắc bén, có lực sát thương vô cùng đáng sợ, không thể tưởng tượng được.



Bạch mi Cự viên thực lực mặc dù không cao, nhưng dù sao cũng là Tam cấp Trung cấp mãnh thú, nhất là lực phòng ngự càng là xưng hùng ở đây, nhưng chúng nó ngay cả ngăn cản một chút thời gian cũng không thể, quả thực Vương Lê Hoa có thực lực cao nghe đến rợn cả người.



Ngay cả Bạch y tiểu nữ sau khi nhìn thấy thế, trong ánh mắt cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:



- Đại ca ca thật là lợi hại



Vương Lê Hoa ha ha cười một tiếng, nói:



- Chỉ là một đám bạch mi Cự viên, mà thôi, tốt lắm, tất cả Bạch mi viên đều bị thanh lý, Nghiên nhi, chúng ta lên núi thôi.



- Hảo.



Bạch y tiểu nữ tự nhiên không phản đối, lúc này, hai người liền tiếp tục đi lên.



Bỗng nhiên sắc mặt của Vương Lê Hoa bỗng nhiên biến đổi, sau đó đột nhiên dừng lại cước bộ, hướng về phía sau, âm thanh lạnh lùng nói:



- Các vị bằng hữu, theo trên đường, cũng nên xuất hiện đi.






Diệp Bạch cùng với Viêm Mị sau khi rời khỏi Trúc tộc, trên đường đi nhanh, mười lăm ngày sau rốt cục Thánh Sơn cũng xuất hiện ở trước mặt bọn họ.



Nhìn tầng tầng Vân Vụ bao phủ, thẳng tắp như kiếm, ở chỗ sâu trong ẩn vụ ẩn hiện một ngọn núi to lớn, phong cảnh hùng vĩ như vậy, với kiến thức rộng rãi của hai người Diệp Bạch cùng Viêm Mị, cũng không khỏi có chút thán phục.



- Không hổ là Bắc bộ đệ nhất sơn, Ẩn Vụ phong này, phong cảnh thật là hùng vĩ.



Viêm Mị nghe vậy, cũng gật gật đầu.



- Đi thôi, chúng ta lên núi.



Nhìn phong cảnh thêm vài lần, sau đó Diệp Bạch cùng với Viêm Mị cùng leo lên núi, hai người đến đây còn có chính sự, cũng không có thời gian thưởng thức cảnh sắc nơi này.



- Chà.



Viêm Mị cũng lập tức đồng ý, lúc này, hai người bắt đầu leo lên núi, bọn họ một người có thực lực Đỉnh cấp Huyền sư, một người có thực lực Trung cấp Huyền sư muốn leo lên núi, tốc độ không phải thường nhân có thể so sánh được.



Không lâu sau, có một cái hạp cốc kỳ lạ, liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ.



Bỗng nhiên Diệp Bạch hít một cái, sắc mặt liền biến sắc, nói:



- Có mùi huyết tanh.



Viêm Mị lập tức cũng phát giác ra, sắc mặt nàng cũng biến sắc nói:



- Có người đến trước chúng ta một bước.



- Đi



Quát khẽ một tiếng, Diệp Bạch không do dự, thân hình nhất động, cả người đã hóa thành một đoàn hỏa quang, hăng hái hướng về phía bên trong hạp cốc chạy đi.



Mà thân hình Viêm Mị cũng nhất động, cả người có tốc độ cực kỳ đáng sợ biến thành một đạo tàn ảnh, theo sau.



Cũng chỉ trong chốc lát, hai người liền đến bên trong hạp cốc, nhìn thấy một màn trước mắt, sắc mặt hai người không khỏi biến sắc.



Tại trước mặt bọn họ, trên mặt đất có hơn mười đầu bạch mi Cự viên có thân hình cao lớn nằm đó, nhưng đám bạch mi Cự viên này toàn bộ không còn hơi thở.



Tại dưới thân, huyết dịch đã sớm đọng lại, hiển nhiên, những bạch mi Cự viên này cũng đã chết hai ba ngày rồi.



Thân hình Diệp Bạch tiến lên, cẩn thận kiểm tra một chút, lập tức đồng tử của hắn không khỏi có chút co rụt lại.



Nhìn cái chết của đám Bạch mi viên này, hẳn là ba ngày trước, hai người nhìn nhau trong ánh mắt xuất hiện tia lo lắng:



- Có người ba ngày trước đã đến nơi này, xem ra, chúng ta suy đoán quả nhiên không sai, bảo khố dưới đất của Hỏa Mị cung, chính là ở bên trong Ẩn Vụ Thánh sơn này.



Viêm Mị cũng gật đầu nói:



- Không sai, lời đồn đãi là thật sự, nhưng có thể sớm chạy tới nơi này, chính là biết chuẩn xác địa điểm, phỏng chừng cũng chỉ có người của Lê Hoa cung mà thôi. Không ngờ chúng ta cấp bách đuổi tới, cuối cùng cũng chậm hơn một bước.



Diệp Bạch đầu tiên là gật đầu, sau đó lắc đầu nói:



- Điều này không sao, bọn họ có bản đồ, có thể tới trước chúng ta một bước tìm được địa điểm, cũng không có gì kỳ lạ, chúng ta có thể ba ngày sau đuổi theo, tốc độ như thế là rất giỏi rồi.



Ngừng lại một chút, hắn tiếp tục nói:



- Hiện tại chỉ sợ bọn cũng chưa tìm tới bảo tàng, tiến vào trọng yếu nhất phải có bản đồ. Cho dù chúng ta chậm hơn vài ngày, cũng có thể tiến vào bảo khố trước bọn họ.



Viêm Mị nghe vậy, cũng im lặng gật đầu, trên mặt có một chút thần sắc lo lắng.



Người mới đến nếu như chưa tiến vào bảo tàng, bọn họ còn có cơ hội, nếu như người Lê Hoa cung đã đoạt được bảo khố rồi, mà bọn họ muốn từ trong tay Lê Hoa cung cướp đoạt, cho dù hai người có tự phụ đến như thế nào thì chuyện này cũng không có khả năng sảy ra.



Diệp Bạch kiểm tra một đầu bạch mi Cự viên, trên người của nó cũng không có bất cứ dầu vết đánh nhau, chỉ ở trên yết hầu có một vết máu, lại không có tìm được bất cứ hung khí gì, hắn cũng không nhìn ra bất cứ vật gì gây ra thương tích.



Một cỗ thi thể như thế, hai cỗ thi thể cũng như thế, Diệp Bạch tìm kiếm tất cả thi thể bạch mi Cự viên, tử trạng tất cả đều là như vậy.



Cuối cùng nhìn thấy như vậy vẻ mặt của Viêm Mị nhăn nhó, tất cả thi thể của bạch mi Cự viên đều như thế, nhìn thi thể của bạch mi Cự viên lộ ra cực kỳ quỷ dị.



Thấy thế, Diệp Bạch cùng Viêm Mị hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được trong ánh mắt của đối phương kinh ngạc.



Làm ra như vậy, như thế nào có thể là người của Lê hoa cung sao?



Vấn đề này cũng không có ai trả lời.



Bỗng nhiên bọn họ nghĩ tới một người đáng sợ, chẳng lẽ người mới đến dùng Lê hoa làm võ khí, thì thực lực thật là đáng sợ thật.



Diệp Bạch đo đạc một chút, sau đó sắc mặt ngưng trọng nói:



- Những bạch mi Cự viên này, đều bị một người giết chết, tất cả bạch mi Cự viên, căn bản không có phản ứng, xem ra, người này dùng Lê hoa chỉ, trong nháy mắt bộc phát, đem tất cả bạch mi Cự viên toàn bộ kích sát, thực lực người này chỉ sợ…



Viêm Mị nói:



- Là như thế nào?



Khóe miệng Diệp Bạch, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nói:



- Phi Hoa Trích Diệp, đây là Huyền Tông cường giả mới có thể làm được, chúng ta mặc dù cũng có thể, nhưng có thể xuyên qua lực phòng ngự trứ danh của bạch mi Cự viên, cũng là không có khả năng.



Không chừng, lần này Lê Hoa cung tới, ít nhất cũng có một vị Huyền Tông cường giả, thực lực thật là đáng sợ, nhất thời, Viêm Mị cũng ngơ ngẩn, sắc mặt trở nên có chút trắng bệch.



- Huyền Tông cường giả sao.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #660