Ban đầu, Diệp Bạch mới tiến Tử Cảnh Cốc không lâu, tại Tử Cảnh Cốc ngoại tông một lần ngoài ý muốn, từng tận mắt nhìn thấy ngoại tông thập đại đệ tử Quan Đạp Tuyết, không tiếc hao phí ba vạn điểm cống hiến, mua một thanh Tam cấp Trung cấp Huyền binh, Thiên Sơn Đạp Tuyết Kiếm.
Khi đó hắn còn chưa có Tam cấp Trung cấp Huyền binh, cho nên nhìn thấy thanh Huyền binh như vậy xuất hiện, cho nên, đối với Quan Đạp Tuyết có được Thiên Sơn Đạp Tuyết Kiếm, đều hâm mộ không thôi, hắn thầm ao ước đến lúc nào cũng có thể có được một thanh Tam cấp Trung cấp Huyền binh.
Mà hiện tại, nguyện vọng này đã sớm đạt thành, đừng nói Tam cấp Trung cấp Huyền binh, mà Tam cấp Cao cấp Huyền binh, Tam cấp Đỉnh cấp Huyền binh, Diệp Bạch cũng có vài thanh, thậm chí, tứ cấp cấp hấp Huyền binh, Diệp Bạch cũng có một thanh.
Ngày xưa hắn có khát vọng, ngày hôm nay xem ra cũng không có chút ý nghĩa, nhưng phần tâm tư, đến nay hắn vẫn đang nhớ kỹ, hắn còn nhớ như mới sảy ra mà thôi.
Mà nhớ kỹ, chính tại Kiếm Lão đã từng nói với hắn, về phương pháp tam luyện bí pháp.
Như thế nào là tam luyện, huyết, hồn, tâm, tam luyện chi pháp, Kiếm môn bí mật, không cơ duyên, không có thiên tư xuất chúng, không thể truyền thụ.
Kiếm môn tế kiếm, bái kiếm, kính trọng kiếm, dưỡng kiếm… Mỗi nhất dạng đều rất trọng yếu, mà cũng chỉ có chân chính trải qua Tam đại tế luyện chi pháp tế luyện kiếm, mới phát huy ra uy lực chân chính, trở thành một Kiếm Trận sư, có thể chân chính dể dàng chỉ huy Kiếm khí theo ý muốn của mình mà thôi.
Sau này muốn phát huy kiếm trận, mới có uy lực chân chính.
Nhưng, phương pháp tam luyện thuật này, vốn liếng bỏ ra cũng rất nhiều, Huyết Luyện Chi Pháp, lấy huyết dưỡng kiếm, tiến hành Huyết Luyện kiếm, sau này dể dàng điều khiển kiếm theo ý muốn, giống như kiếm chính là một bộ phận thân thể của mình vậy, uy lực tăng lên rất nhiều.
Sau đó, cũng sẽ không có cái gì tổn hại, cho nên Huyết Luyện Chi Pháp, bên trong tam luyện là đơn giản nhất, là phương pháp phổ thông nhất.
Nhưng Huyết Luyện rất tổn thương đến Nguyên Khí, thân thể bên trong một người bổn mạng tinh huyết vốn không nhiều lắm, nếu như mất quá nhiều để tế kiếm, đối với thân mình có hại. Cho nên, tiến hành Huyết Luyện bảo kiếm, trong khoảng thời gian ngắn, tất nhiên không có khả năng huyết luyện quá nhiều.
Mà Hồn luyện, Tâm luyện, so sánh với Huyết Luyện càng cao hơn một tầng.
Huyết luyện chi kiếm, uy lực đại tăng, mà hồn luyện, tâm luyện chi kiếm, cũng là tùy theo thời gian tăng trưởng, uy lực tăng, tác dụng lớn hơn nữa.
Hồn luyện kiếm, tâm dưỡng kiếm, Hồn luyện chi pháp này mỗi ngày lấy hồn dưỡng kiếm, mỗi ngày vận dụng tinh thần lực chính mình, đến tế luyện thanh kiếm này.
Cứ như thế, lâu ngày, thanh kiếm này sẽ mang theo linh tính, linh hồn của chính mình, phảng phất như là bộ phận của chính mình, chỉ cần tinh thần động, liền có thể giết địch.
Hồn luyện so với Huyết Luyện nhiều hạn chế hơn, nhưng hiệu quả cũng tốt hơn. Ôn Dưỡng một ngày, uy lực kiếm lớn hơn một phân, trong khoảng thời gian ngắn, rất khó có thể làm cho uy lực của kiếm tăng mạnh, nhưng thời gian lâu, uy lực thanh kiếm lại được chân chính phát huy.
Bất quá, Hồn luyện chi pháp, tiêu hao tinh thần, thời gian đều hơi dài, không phải thanh kiếm thập phần trọng yếu, không được tiến hành Hồn luyện.
Cho tới Tâm luyện chi pháp, là phương pháp tế kiếm thuật trọng yếu nhất, cũng là khó khăn nhất.
Tâm luyện chi kiếm rất khó thành công, nhưng một khi thành công, hiệu quả cũng là lớn nhất, lấy tâm dưỡng kiếm, lấy tâm vận kiếm, đây là một loại vô thượng pháp môn, có rất ít người tu luyện.
Bởi vì tâm luyện chính là tế luyện một thanh kiếm luyện hóa đến Tâm như Ý, sắt thường cũng có thể biến thành thần binh, nhưng phương pháp này tiêu hao thời gian cùng tâm lực, có rất ít người có thể đón nhận.
Bởi vì Tâm luyện, trong khoảng thời gian ngắn, căn bản không có hiệu quả. Thậm chí, Hồn luyện so với Huyết Luyện giống nhau, chỉ cần tiến hành tế luyện, uy lực của kiếm nhất định tăng lên. Chỉ duy nhất Tâm luyện, trong khoảng thời gian ngắn, cơ hồ không có cảm giác được sự chênh lệch.
Nhưng, một khi thành công Tâm luyện, đối với thanh kiếm chân chính thành một bộ phận thân thể của mình, rất dể dàng điều khiển theo ý muốn, tâm ý động, thân kiếm sẽ có cảm ứng, thậm chí không cần Huyền khí, cũng có thể giết người.
Cho nên phương pháp tâm luyện cường đại và vô cùng đáng sợ, nhưng bởi vì tế luyện cần yêu cầu nghiêm ngặt, cho nên phương pháp này cũng rất ít khi sử dụng, chỉ có một số thanh kiếm cực kỳ trọng yếu, mới có thể tiến hành Tâm luyện.
Đó cũng là một cái át chủ bài bảo vệ tánh mạng của mình.
Huyết Luyện hao tổn nguyên khí, Hồn luyện hao tổn tinh thần, Tâm luyện hao tổn tâm lực. Mà ba phương pháp này, vô luận phương pháp nào, đối với một ngườimà nói, đều là rất là quý giá, không phải là những thanh kiếm trọng yếu, không thể khinh thường áp dụng.
Trước kia Diệp Bạch mặc dù lại được phương pháp tam luyện chi pháp, cũng từng muốn tiến hành tế luyện một số thanh kiếm, nhưng cuối cùng, hắn cũng không tiến hành. Cũng là bởi vì, lúc đó hắn có mọt số thanh kiếm phẩm cấp không cao, cho nên không đáng áp dụng.
Cho nên, cho đến ngày nay, đã qua lâu như vậy, nếu không phải Kiếm Lão nhắc nhở, hắn cũng đã quên đi chính mình còn có phương pháp tam luyện chi pháp. Mà lúc này, đối mặt vớ một thanh Thượng Cổ hung kiếm, Kiếm Lão lại nhắc tới phương pháp tam luyện, chẳng lẽ là?
Ánh mắt Diệp Bạch nhất thời sáng ngời, trong nháy mắt hắn đã rõ ràng tất cả.
Nếu như bảo kiếm khác, không nên dùng phương pháp tam luyện chi pháp, nhưng thanh kiếm trước mắt này, lại đáng giá.
Một thanh kiếm nghìn năm không có người sử dụng, có thể là ngũ cấp Huyền binh Thượng Cổ hung kiếm, nếu như thật sự tiến hành tam luyện thành công, uy lực thật là đáng sợ?
Nhất cấp Huyền binh, Nhị cấp Huyền binh, thì Huyết Luyện cũng là lãng phí, không đáng tiêu hao tinh huyết như vậy.
Tam cấp Huyền binh, tứ cấp Huyền binh, mặc cao hơn một bậc, nhưng nếu muốn hao tổn đại lượng tinh thần lực cùng tâm lực để tế dưỡng, bồi luyện để cho uy lực tăng lên, thì cũng không đáng.
Nhưng ngũ cấp Huyền binh thì bất đồng, thanh kiếm như vậy đáng giá làm như vậy, nhất là Diệp Bạch cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một thanh ngũ cấp Huyền binh như vậy, đối với tác dụng cũng không thể lường được.
Kiếm Lão thấy Diệp Bạch đã suy nghĩ rõ ràng, lúc này gật gật đầu, nói:
- Không sai, đối với thanh kiếm này, dùng phương pháp phổ thông không được, chỉ có tinh thần, ý chí, ngưng tụ thành một thanh thần kiếm, tiến đến chỗ thanh kiếm này khống chế nó, áp chế nó. Nếu theo cách này còn có ba phần hy vọng, thành công chế phục thanh kiếm này, tùy theo ý ngươi sử dụng.
- Tinh thần, ý chí, khác xa so với nhục thân, đây là sở trường của ngươi, nhưng nếu so sánh với một thanh ngũ cấp Huyền binhthì vẫn còn yếu hơn một chút, một khi thất bại, tinh thần ngươi liền có thể bị thương nặng.
Nói đến đây, Kiếm lão nhìn Diệp Bạch có chút biến sắc mặt sắc, ngừng lại một chút, mới chậm rãi nói:
- Nếu người bị nhẹ, tinh thần thức hải suy yếu, chỉ cần một số năm điều dưỡng, ngày sau còn có thể khôi phục như cũ.
- Nhưng nếu người bị thương nặng, thì chưa chắc gượng dậy nổi, hoặc tinh thần thế giới hoàn toàn bị hủy diệt, ngươi sẽ biến thành một phế nhân.
- Coi như không phải như thế đi, thì tinh thần thức hải bị thương cũng cực kỳ đáng sợ, cho nên, ngươi nhất định phải suy nghĩ rõ ràng, nếu như quả thật là như thế, chỉ sợ ngươi tấn cấp Huyền Tông trọn đời không có khả năng.
- Cho nên…
Kiếm Lão mặt sắc trịnh trọng nhìn về phía Diệp Bạch, chậm rãi nói.
- Thanh kiếm này mặc dù trọng yếu, nhưng so với tiền đồ của ngươi quan trọng hơn, lúc này xác thật có cơ hội thu phục thanh kiếm này, nhưng trong đó nguy hiểm cũng khó có thể tưởng tượng.
- Tinh thần lực một người cùng ý chí thanh kiếm tương đấu, hung hiểm khó lường, khó có thể tưởng tượng tinh thần thế giới như như vậy bị thương, thì tất cả đều không thể đền bù được, ngươi cần phải suy nghĩ rõ ràng.
Diệp Bạch lập tức trở nên trầm mặc.
- Tinh thần, ngưng tụ là kiếm, cùng với kiếm ý tương đấu, ý nghĩ như vậy, chỉ sợ từ xưa đến nay chưa hề có, một khi thành công, cũng có thể thành công khống chế thanh kiếm này.
- Nhưng, một khi thất bại, tinh thần bị kiếm ý khống chế, hậu quả cực kỳ đáng sợ, vốn liếng này bỏ ra thậm chí Diệp Bạch không thể chịu nổi.
- Huyết Luyện, Tâm luyện, Hồn luyện tam luyện thì Hồn luyện chính là dưỡng kiếm, thu phục một thanh kiếm không phản kháng, hiện tại, hắn muốn dùng phương pháp này, đi thu phục một thanh kiếm không có chủ kiếm, khó khăn, không biết tăng lên bao nhiêu lần.
- Nguy hiểm nhiều hay ít đây.
- Làm sao bây giờ?
Diệp Bạch lập tức trầm tư, hắn suy nghĩ được mất trước mắt, được, tự nhiên là thu lợi vô cùng, nhưng mất, như vậy kết quả khó có thể thừa nhận.
Nếu nắm bắt tới tay thanh kiếm này, một thanh ngũ cấp Huyền binh đích xác đáng giá Diệp Bạch hao phí tinh thần lực để tế luyện kiếm thu vào cho chính mình sử dụng.
Nhưng hiện tại, một thanh kiếm không có chủ, hơn nữa là một thanh cái thế hung binh, nếu như mình dùng tinh thần lực đi chế phục nó, vốn cực kỳ lớn mật, mà nguy hiểm rất nhiều, thành công có, nhưng khả năng một khi thất bại, hậu quả không thể dự liệu.
- Làm sao bây giờ?
- Nếu buông tha thanh kiếm này, xoay người liền đi, còn đánh cuộc mạo hiểm thử một lần sao? Vô luận kết quả như thế nào, ta chỉ cần không phải hối hận.
Diệp Bạch ngẩng đầu, nhìn lên trên Thạch Lương, trên bầu trời đầy sao sáng, giống như tâm tình Diệp Bạch lúc này.
Kiếm Lão cũng biết đây là thời khắc mấu chốt, Kiếm lão cũng không nói gì, lẳng lặng bên cạnh, quan ái nhìn hắn.
Bất luận Diệp Bạch làm ra quyết định như thế nào, đều là do hắn lựa chọn, Kiếm lão cũng chỉ có thể đưa ra đề nghị, cũng không chỉ đạo Diệp Bạch quyết định.
Cho nên, Kiếm lão không có mở miệng, tùy ý Diệp Bạch lựa chọn, mà Diệp Bạch gánh chịu gì đều do lựa chọn của hắn lúc này mang lại.
Vô luận là tốt, hay là xấu.
Nhân sinh chính là như thế, có rất nhiều lối đi, chúng ta đứng ở trong đó, có lẽ cuối cùng lựa chọn cũng chỉ có một.
Vô luận là tốt, hay là xấu, chúng ta đều phải lựa chọn.
Đối với hiện tại Diệp Bạch mà nói, cũng là như vậy.
Muốn thử, sao lại không thử?
Đây là một cái quyết định gian nan, nhưng không thể nghi ngờ, vô luận tnhư thế nào, kết quả mang đến ảnh hưởng của nó cũng rất là lớn.
Thành công, là Diệp Bạch có được một thanh giá trị không thể lường được, thất bại,liền vĩnh kiếp trầm luân, tinh thần thế giới, vĩnh viễn rơi vào bên trong bóng tối, cũng không nhìn thấy ánh sáng.
Hoặc là, dứt khoát lựa chọn xoay người rời đi, như là không thấy, chờ đợi hậu nhân đến đây mạo hiểm.
Chỉ là như vậy, Diệp Bạch làm sao có thể cam tâm, cam lòng đây.