Vô luận là lĩnh đan dược phân phối mỗi tháng, hay đến Truyền công các nghe các vị trưởng lão giảng giải tâm đắc tu luyện, Diệp Bạch cũng đều sẽ không bỏ qua. Một ngày quan trọng như vậy tự nhiên hắn sẽ không quên.
Hơn nữa, đan dựơc được phân phối tại Thề Nguyện chi điển mình cũng đã dùng hết, ngoại trừ Bồi Nguyên Đan còn sót lại một ít thì còn lại đều phải lãnh về. Vì thế hắn bước ra khỏi “Đoạn Cư”, sau khi hướng Băng Nhi phân phó liền hướng phía Đông môn của nội tông mà đi đến.
Gia tộc Chấp Sự Đường cũng ở phía đó, trên đường thỉnh thoảng có thể bắt gặp một số bóng dáng của các nội tông đệ tử. Đương nhiên, bọn họ đều đang hướng về phía gia tộc Truyền Công Các mà đến. Bởi vậy, bình thường nơi này vốn yên tĩnh lúc này liền vang lên những tiếng bước chân, thật sự rất náo nhiệt.
Sau khi đi đến Chấp Sự Đường, tiếp đãi Diệp Bạch chính là một quản sự bình thường. Những chuyện nhỏ nhặt này mỗi tháng thưòng xảy ra rất nhiều, do đó hiển nhiên không cần một trưởng quản sự Diệp gia đại trưởng lão ra mặt làm, vì vậy đương nhiên là đo những quản sự nhỏ ra tiếp đón. Diệp Bạch theo hắn vào hiệu thuốc, nhất thời, vô số bình đan dựơc liền hiện ra trước mặt Diệp Bạch.
Nhưng Diệp Bạch không có nhìn lấy một cái, chỉ để ý đến ba bình đan dược mà hắn cần dùng. Hai bình đương nhiên là Định Tâm Đan và Huyền Nguyên Đan, bởi vì đây là những thứ hiện tại hắn đang cần dùng nhất, mỗi thứ không thể thiếu được. Về phần bình đan dược thứ ba, Bồi Nguyên Đan còn non nửa bình, cho nên hắn phải suy nghĩ. Cuối cùng, Diệp Bạch lựa chọn bình đan dược thứ ba là đê cấp đan dược Dưỡng Hồn Đan. Đây là một trong số những đan dựoc có thể dùng tu bổ thần hồn, làm tăng lên tinh thần lực. Diệp Bạch phải tu luyện kiếm trận, đối với tinh thần lực thì đòi hỏi là rất lớn, thế nên hắn cũng không chút do dự liền lựa chọn một bình đê cấp Dưỡng Hồn Đan.
Tên tiểu quản sự cũng không làm khó Diệp Bạch, rất sảng khoái đem đan dược lấy ra. Sau khi đem lấy Minh tạp ra ghi chép, Diệp Bạch cứ như vậy liền rời đi. Khi đi ngang qua Đông viện thì nghe thấy một mảnh tiếng động lớn xôn xao to, ngẩng đầu lên thì thấy một tấm bảng đen màu đen treo ở nơi này, phía trên đề: “Gia Tộc Nhiệm Vụ Đường.”
Lúc này hắn mới chợt hiểu, nguyên lai nơi đây chính là nơi mà mỗi vị trưởng lão hay một số ít đệ tử cao thủ ở bên trong gia tộc cấp điểm cống hiến hoặc bảo vật để làm một số nhiệm vụ, khó trách bên trong lại ồn ào như vậy. Diệp Bạch lắc đầu, chỉ nhìn thoáng qua liền xoay người rời khỏi, cũng không có đi vào.
Đối với hắn thì hiện tại cố gắng tu luyện mới là trọng yếu nhất, còn nơi này thì để sau đó có thời gian lại đến xem đi.
Sau khi không chút nào lưu luyến rời khỏi Chấp Sự Đường, Diệp Bạch liền quay người lại, hướng về cửa nhỏ ở phía Đông môn mà đi. Nơi đó, một toà lầu các phong cách cổ xưa lẳng lặng đứng sừng sững ở bên trong nội viện, chỉ cần từ xa là đã có thể nhìn thấy. Trên cánh cửa ở dưới lầu các, có một tấm ván gỗ màu vàng, phía trên đề năm chữ lớn.
“Truyền Công Thụ Pháp Các!”
Nơi này, chính là Truyền Công Các của Diệp gia. Diệp Bạch lững thững đi đến, dần dần, đám người bắt đầu trở nên càng ngày càng dày đặc, đồng thời xuất hiện không ít những nội tông đệ tử Diệp gia đang ngồi nghe giảng giải, yừng nhóm tụm năm tụm ba cùng một chỗ nói chuyện với nhau. Trong số đó cũng xuất hiện một số người giống như Diệp Bạch, lẻ loi đơn độc, không thích nói chuyện, một mình đứng ở môt bên.
Ở nơi này, Diệp Bạch thấy được đám người Diệp Phá, Diệp Bất Phàm, cũng như đám người Diệp Huyễn, Diệp Thiên Mỵ đã một tháng rồi chưa gặp, nhưng không thấy Diệp Bồng Lai. Những người này tựa hồ như cá gặp nước, tạo thành môt đám trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng truyền đến từng đợt tiếng cười lớn, hiển nhiên tình cảm rất không tệ.
Diệp Bach đứng ở trong góc, cũng không có đi qua, mấy ngưừi đó cũng không có phát hiện ra hắn.
Mọi người tập trung đến ngày càng đông. Theo cửa lớn của Truyền Công Các mở ra, mọi người nối đuôi nhau mà vào, đều tự tìm cho mình một cái bồ đoàn trên đất mà ngồi xuống. Sau ba tiếng chuông liên tiếp vang lên, một lão giả liền từ phía dưói đài đi lên, đứng ở trước mặt mọi người.
Lão già trên trán đã đầy nếp nhăn, nhìn qua không biết đã bao nhiêu tuổi, nhưng một thân tinh khí nội liễm, hoàn toàn không cảm giác đựơc Huyền khí tu vi, trông chẳng khác như môt cành cây khô, môt chút linh khí cũng không có. Nhưng khi hắn đứng trước đài, ánh mắt mọi người không tự chủ liền tập trung đến trên người hắn.
Diệp Bạch âm thầm kinh hãi, bực tu vi cảnh giới này, chỉ sợ so sánh với mấy người Diệp Chuẩn, Diệp Nam Sơn thì hắn còn mạnh hơn vài lần. Trong nội tông khi nào xuất hiện một vị trưởng lão kỳ quái như vậy?
Những người cảm thấy nghi hoặc như hắn, cũng có không ít. Hiển nhiên, không ít người cũng là lần đầu tiên mới nhìn thấy vị trưởng lão này, nhất thời tiếng nghị luận liền vang lên một cách ồn ào. Nhưng khi một vị trung niên thân vận tử y bước lên đài, vỗ vỗ tay, ở dưới bắt đầu yên lặng trở lại.
Tử y trung niên nhân này chính là quản sự của Truyền Công Các, là người phụ trách bài giảng hằng ngày của Truyền Công Các, ngoại trừ Diệp Nam Sơn trưởng lão ra địa vị cũng không dưới kẻ nào.
Hắn đi tới trước đài, phất tay để cho mọi người bắt đầu an tĩnh trở lại, vẻ mặt kích động đưa tay chỉ về phía lão giả, ở trước mặt mọi người giới thiệu: “Đây là một trong bốn vị trưởng lão trông coi Thiên Huyễn Vạn Tâm động, Khô Mộc trưởng lão. Bình thường căn bản không thấy được lão nhân gia, nhưng lần này vất vả mới thỉnh được lão nhân gia đến đây để bắt đầu giảng giải cho chúng ta. Vấn đề mà hôm nay lão nhân gia giảng giải, đó chính là “Tâm Ma Hư Vọng chi pháp.”
Nhất thời, các đệ tử ở dưới đài toàn bộ kinh ngac đến ngây người. Thiên Huyễn Vạn Tâm Động thủ hộ trưởng lão, đây không phải là nhân vật đỉnh cao tồn tại ở bên trong Diệp gia hay sao. Bốn người này căn bản không cần phải nhập trưởng lão đường, ngay cả thái thượng trưởng lão Diệp Thần Quang đều cũng không mời được bọn họ.
Hôm nay, như thế nào lại đến nơi đây dạy học? Mọi người đều lập tức kích động đến mức không kiềm chế được. Cơ hội như vậy, chính là trăm năm khó gặp, cũng chưa từng nghe nói qua Thiên Huyễn Tâm Động trưởng lão sẽ đến nơi này giảng giải. Mọi người nhất thời liền cảm thấy thật may mắn vì lần này đến được, cũng thầm tiếc cho một số đệ tử vì một số nguyên nhân mà vắng không có mặt trong ngày hôm nay. Nhưng bọn họ cũng không quản được việc này.
Trong Truyền Công Các, bây giờ nếu có môt cây châm rơi xuống đất thì đều có thể nghe thấy tiếng động. Tất cả mọi người đều trở nên cực kỳ tập trung, yên lặng chờ Khô Mộc trưởng lão bắt đầu bài giảng.
“Tốt lắm.” Bỗng nhiên, thanh âm của Khô Mộc trưởng lão truyền vào tai tất cả mọi người: “Ta chính là Khô Mộc trưởng lão. Hôm nay, đến giảng cho mọi người, chủ yếu là phương pháp thanh trừ tâm ma, hoá giải hàng vạn hàng ngàn ảo cảnh, Tâm Ma Hư Vọng Chi Pháp!”
Thanh âm vừa ra, toàn trường liền kinh ngạc đến ngây người. Tất cả mọi người mở to hai con mắt, nhưng không ai thấy Khô Mộc trưởng lão mở miệng nói chuyện, giống như thanh âm này trực tiếp từ trong đáy lòng bọn họ vang lên.
Dường như nhìn thấu sự nghi hoặc của mọi người, môt thanh vang lên trầm thấp, khàn khàn, chính là thanh âm của Khô Mộc trưởng lão tiếp tục quỷ dị vang lên trong đáy lòng của mọi người: “Không cần tìm kiếm, đây là Khô Mộc Long Ngâm Thuật. Ta tập luyên Huyền công này năm mươi năm, sớm đã không còn mở miệng nói chuyện.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau. Diệp Bạch bỗng nhiên trong lòng vùă động, hắn đã từng nghe nói qua, có người có thể không hề mở miệng mà truyền âm. Loại công pháp này có rất nhiều loại, môt loại là phát âm từ trong bụng*, môt loại kêu Khô Mộc Ngâm Long Ngâm Truyền Âm Thuật. Xem ra, Khô Mộc trưỏng lão sử dung chính là loại sau.
Nghe nói, có thể “phát âm bằng bụng” thì nhiều nhất có thể gọi là một vị kỳ sĩ. Nhưng để có thể sử dụng Khô Mộc Ngâm Long Ngâm Truyền Âm Thuật, vậy Huyền khí cần phải tu luyện đến cảnh giới cao thâm khó lường. Một loại bí thuật trong truyền thuyết, há có thể tu luyện dễ dàng đến vậy?
Trong nháy mắt, tất cả mọi người tiếp tục hướng trên khán đài, toàn bộ tập trung nhìn Khô Mộc trưởng lão. Diệp Bạch lúc này cũng không khỏi trong lòng ngưỡng mộ.
Một người, để tu luyện một bộ công pháp, năm mươi năm chưa từng mở miệng, như vậy cần đến một loại cố chấp, một loại khổ tu như thế nào. Nhất thời, trong nháy mắt, Diệp Bạch bỗng nhiên nảy sinh ý nghĩ muốn tìm tòi Thiên Huyễn Vạn Tâm Động. Tất nhiên, hắn cho rằng Huyễn thạch trong tay chính là ảo cảnh lợi hại nhất trong thiên hạ, không có gì bằng nó được. Nhưng là, thấy Khô Mộc trưởng lão này, hắn nghĩ đến vô số Diệp gia nội tông đệ tử đã khổ tu bên trong Thiên Huyễn Vạn Tâm Động, mấy năm không có đi ra. Diệp Bạch bỗng nhiên nghĩ thầm, có lẽ, chính mình thật sự nên đi tới nơi đó xem môt chút.
---------------------------------
*cái này ai xem xiếc có lẽ đã từng thấy có một người ngồi ghế, một tay trống, 1 tay cầm 1 con rối gỗ và bắt đầu nói chuyện với nhau. Đây chính là cách nói bằng bụng. Còn đây là chi tiết về cách này:
Nói giọng bụng là nghệ thuật phát ra những âm nghe như thể của một người hoặc một nơi ở xa phát ra. Do người nói ko mở miệng khi nói nên nhiều người cho rằng âm thanh phát ra từ bụng. Thật ra, người nói thu hẹp một phần cổ bụng và ép 2 dây thanh âm trong họng khiến cho âm thanh bị nghẹt lại và lan ra vì vậy người nghe ko biết âm thanh phát ra từ đâu.