Thấy thế, thanh lão đầu cũng ha hả cười một tiếng, nói:
- Không nên suy nghĩ như thế, thế giới Huyền sĩ không phải bọn họ có thể tham gia vào, động đến liền có đại họa sát thân, tai bay vạ gió ngay, bọn ta muốn thanh thản ổn định, thường thường không có khả năng.
- Nghe nói Hỏa Mị cung bảo khố dưới đất, cực kỳ trọng yếu, bởi vậy Bạch Xà Thiên Tông bị diệt, nếu không, một cái bảo khố của Bát phẩm tông môn, đối với bọn ta mặc dù cường đại. Nhưng đối với Bát phẩm tông môn mà nói, lại thật sự không đáng giá nhắc tới, có thể trong đó có kiện đồ vật gì đó cực kỳ trọng yếu.
- Cho nên, kỳ thật vì tấm bảo đồ, nếu không Bạch Xà Thiên Tông cũng không bị tiêu diệt, cuối cùng rốt cuộc là ai, đoạt được tấm bảo đồ, tiêu diệt Bạch Xà Thiên Tông, các ngươi không muốn biết sao?
Thanh lão đầu giả vờ thần bí nhìn về phía mọi người trên lầu, cười nói xong, nhấp một chén rượu thưởng thức.
Nghe đến đây, mọi người nhất thời phản ứng, đúng vậy tấm bảo đồ trân quý, cũng không có khả năng đến tay bọn họ, nhưng bởi vì tò mò nên vội vàng năn nỉ hỏi: - Thanh lão, nói mau đi, nói mau, ngươi biết kiện Bảo vật là gì, cùng tấm bảo đồ, rơi vào tay ai sao?
Nghe thấy như vậy, những người khác cũng là nhao nhao lên hỏi, hiển nhiên, đây mới là vấn đề mọi người cần quan tâm.
- Bảo đồ?
Nhìn thấy mọi người tò mò như vậy, thanh lão đầu ha ha cười một tiếng, lão thần thái tự tại, bức cho mọi người khẩn cấp, đưa ánh mắt một bộ muốn giết người nhìn về phía lão thì lúc đó lão mới cười một tiếng, nói:
- Kiện bảo bối này rốt cuộc là cái gì, ta không biết, coi như biết ta cũng không dám nói, bất quá, diệt Bạch Xà Thiên Tông ta cũng biết thêm một hai.
Nói tới đây, thần sắc hắn lại trở nên nghiêm túc, hắn cầm trong tay chén rượu để xuống, cúi đầu sát bên tai, nhẹ nhàng nói một câu.
- Diệt Bạch Xà Thiên Tông, cướp đi Tàng Bảo Đồ, đúng là Bắc phương đệ nhất Đại tông, Lê Hoa cung.
- Lê Hoa cung.
Này ba chữ tuy nhẹ, rơi tại trong tai mọi người, lại giống như Kinh Lôi chấn đắc mọi người.
Có người phản ứng vội vàng bịt miệng, phảng phất như gặp phải cấm kỵ.
Thấy thế, Thanh sấu lão đầu, trên mặt cũng lộ ra thần sắc e ngại.
Có thể thấy được, Lê Hoa cung ba chữ này, đừng nói là Huyền sĩ thế giới, coi như bọn họ những phàm nhân, cũng được uy danh hiển hách.
- Nhà ai tuyết đọng, ngàn đời không tạ.
Xích Mạc bắc, Lê hoa cung.
Bất quá, lão nhân nói theo sau một câu, rồi lại không nói nữa.
- Lại được bảo đồ Lê Hoa cung, nhưng ra tay giết hết Bạch Xà Thiên Tông, nếu không phải Lê Hoa cung mà là Vô Nhai hải ngoại sự đệ tử!"
…
- Vô Nhai hải.
Một thanh âm cũng có chút run lên, lập tức cảm giác được chính mình có chút mất mặt, nhìn về phía mọi người, mới phát hiện mọi người cũng là vẻ mặt như thế, phảng phất như bị ba hồn bảy vía.
Hiển nhiên, không chỉ có một mình hắn, những người khác đối với ba chữ này, nghe vào trong tai, cũng như tiếng sấm mà thôi.
Cả sảnh đường trong khoảng thời gian ngắn, quỷ dị yên tĩnh, cũng không ai nói chuyện.
Bất quá, lúc này không ai mua gạo.
Ai cũng không cảm thấy có cái gì mất mặt, hiển nhiên ba chữ này có này có uy lực vô cùng.
- Vô Nhai hải sao?
Diệp Bạch có chút nhíu đầu, ba chữ này hắn cũng là lần đầu tiên nghe nói đến, nhưng nhìn mọi người rõ ràng không đơn giản như vậy.
Bất quá trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không còn chỗ đi kiểm chứng.
Mà rượu và thức ăn chuyển đến, Diệp Bạch phát hiện không riêng gì hắn mà ngay Viêm Mị cũng lắng tai nghe. Sau khi nghe tới Lê Hoa cung, Vô Nhai hải sáu cái chữ này thì thần sắc trên mặt có chút thay đổi một chút, Diệp Bạch nhạy cảm, lúc này lập tức phát giác ra.
Hắn lúc này kinh ngạc nhìn về phía Viêm Mị, ân cần nói:
- Ngươi làm sao vậy. Có cái gì không thoải mái sao?
- A, a, không có gì.
Diệp Bạch kêu hai tiếng, Viêm Mị lúc này mới phục hồi tinh thần lại, có chút nghĩ một đằng nói một nẻo, lập tức, cầm lấy chén nước trà, sau đó uống một hớp, che dấu thất thố chính mình.
Lập tức, ngay cả chính cô ta, cũng phát giác giải thích vô lực, lúc này ngẩng đầu nói:
- ta cũng chỉ nghe bọn họ nói mà thôi, Bạch Xà Thiên Tông này ta cũng đã được nghe nói, chỉ là bảo đồ quá mức với Hư Vô mờ ảo, không thể tin, không thể tin.
- A.
Diệp Bạch tự nhiên thấy được thần sắc trên mặt Viêm Mị biến ảo, Diệp Bạch trong lòng kinh ngạc, hắn rõ ràng cảm giác được Viêm Mị nói cũng không xác thực, bất quá nàng nếu không muốn nói, Diệp Bạch cũng lười hỏi.
Mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì, Viêm Mị đối với chuyện Hỏa Mị cung như vậy, đều cùng hắn không có bao nhiêu quan hệ.
Dù sao, ngày mai hai người cũng chia tay, cho nên, Diệp Bạch cũng không có hỏi nữa.
Mà kỳ thật, không chỉ có thị Viêm Mị, chính hắn cũng đem chuyện này nghe vào trong tai, lúc trước còn lơ đễnh. Dù sao, Bạch Xà Thiên Tông bị diệt trên đường đi hắn cũng đã nghe nói qua, mà lúc này mới truyền tới nơi này hiển nhiên tin tức nơi này cũng không linh thông.
Hơn nữa, Bạch Xà Thiên Tông cùng hắn không có quan hệ gì, bị diệt hay không bị diệt cũng không có gì, dù sao ở trên đại lục trên, đừng nói là chính Xích Mạc Bát phẩm tông môn bị diệt, mà ngay cả Thất phẩm tông môn, Lục phẩm tông môn một đêm bị diệt môn cũng là chuyện thường tình.
Điều này cũng không kỳ quái, cho nên Diệp Bạch cũng không có kinh ngạc.
Bất quá khi hắn sau khi nghe về tấm bảo đồ của Hỏa Mị cung thì Diệp Bạch cũng không khỏi cả kinh, nếu như có thể có được thì bảo khố của Hỏa Mị cung có thể lấy được vào tay.
Hỏa Mị cung bị diệt, bảo khố dưới đất chưa bị phát hiện tung tích, mà Giao Phục Hoàng Tuyền Chi có khả năng ở trong đó. Hiện tại, bảo khố Hỏa Mị cung dưới đất tự nhiên truyền ra, một khi có thể mở ra tất cả tàng bảo bên trong, vấn đề này quá nghiêm trọng rồi.
Nếu như bị người giành trước, hoặc đoạt trước một bước, đem Giao Phục Hoàng Tuyền Chi lấy đi, Diệp Bạch chỉ sợ ngay cả muốn khóc cũng không kịp.
Cho nên, chuyện này chẳng những có quan hệ với hắn, bởi vì nó quan hệ tới bảo khố của Hỏa Mị cung.
Nhưng hiện tại Bát phẩm tông môn vì bảo đồ mà bị diệt môn, có lẽ có thế lực lớn tham dự cùng cho nên cũng rất là phức tạp.
Đến lúc đó, Giao Phục Hoàng Tuyền Chi nếu như rơi xuống tay bọn họ, còn muốn lấy được cũng không phải một chuyện dễ dàng, chỉ sợ trở nên rất khó xử lý.
Không được, không thể tái kéo dài, lập tức liền đi, tận lực chạy tới Trúc tộc, xem xét có ghi chép về Hỏa Mị cung hay không, nếu có, tự nhiên tốt, như không có, chính mình cũng không có thể đợi nữa.
Phải mau chóng chạy tới Hỏa Mị cung trước, ít nhất, cũng muốn đi trước một bước. Vốn tại Xích Bát phẩm tông môn bị diệt, cùng Diệp Bạch điểm không có quan hệ, lúc này bởi vậy biến chuyển, thành ra có quan hệ, hơn nữa, hoàn toàn phá vỡ kế hoạch cùng hành trình của Diệp Bạch.
Tất cả đều bởi vậy nhanh hơn.
Mà Viêm Mị, tự nghe đến tin tức kia, liền trở nên trầm mặc, thấy thế, Diệp Bạch cũng chỉ có yên lặng ăn uống, không nói thêm gì nữa.
Hào khí hai người trong khoảng thời gian ngắn, nhất thời trở nên trầm mặc. Bất quá, hai người cũng không có đánh vỡ tâm tư.
Vô Nhai hải rốt cuộc có cái gì tồn tại, Diệp Bạch trong khoảng thời gian ngắn có chút mờ mịt, hắn nghĩ thầm muốn tiếp tục đi xuống, thì đột nhiên có thanh âm cắt ngang suy tư hắn.
Bỗng nhiên giữa Phi Phượng lâu có một tiếng Cự Hống truyền đến, chấn động cả Phi Phượng lâu:
- Là ai, là ai đả thương Liễu Thiên Sơn Nhạc nhi của ta, lăn ra đây cho ta.