Cũng không phải hắn là một Thánh nhân, cũng không phải hắn không động tâm, mà là đối với đồ của người khác, hắn từ trước đến giờ cũng không cưỡng cầu, mặc dù là Linh Bảo cũng thế mà thôi.
Hắn mặc dù không phải là Thánh nhân, nhưng cũng không cướp đoạt Bảo vật của người khác. Đương nhiên, nếu như là người đối địch thì hắn cũng không có điều gì để nói.
Hơn nữa tối trọng yếu nhất là, vật ấy mặc dù trân quý, nhưng có cho hắn cũng không có bao nhiêu tác dụng, người khác cần Tứ phẩm Linh dược, dùng để tăng lên tốc độ tu luyện, để bù đắp Linh khí không đủ.
Nhưng hắn lại khác, tu luyện lúc nào cũng có Linh khí sung túc, mà lúc này hắn có Trung cấp Nhiếp Linh Kiếm Trận, thậm chí có khả năng làm được linh khí như mưa, thì Linh khí cũng cuồn cuộn không ngừng, căn bản hắn sẽ không bị thiếu hụt.
Cho nên, Linh dược đối với hắn có giá trị bán ra tiền, hoặc cùng tăng lên mỗ một chút năng lực đặc thù mà thôi, mà Ngũ Tiên hồ làm ra Ngũ Linh dịch tinh thuần cũng bất quá cũng tương đương với bổ Linh Dịch lớn nhất, trừ dễ dàng hấp thu, cũng không có tác dụng gì khác.
Có lẽ, linh bảo này vào trong một số người, thì có thể tu vi tăng lên thời gian ngắn, nhưng đối với Diệp Bạch mà nói, cũng là không có bao nhiêu tác dụng.
Không như Tam Mãng Tuyết Giới, đối với Diệp Bạch tầm quan trọng hơn nhiều, nếu không như vậy ngày trước ở Tà Vương mộ, Diệp Bạch cho dù nguy hiểm như vậy, cũng mạo hiểm đem đoạt vào trong tay.
So với Ngũ Tiên hồ, có bản chất khác nhau.
…
Hắn đi chuyến này tìm kiếm Giao Phục Hoàng Tuyền Chi, cứu hai người này, bất quá chỉ là thuận tay mà thôi, hiện tại, sự tình xong, tự nhiên là hắn muốn đi Xích Mạc rồi.
Mà khoảng cách Mạnh Dương Trang với Ma Thần Cốc cũng không xa, nơi này phát sinh bất cứ điểm động tĩnh gì, chỉ sợ Ma Thần Cốc cũng có thể biết ngay, hiện tại mặc dù là ban đêm, nhưng cuối cùng trời sáng, một khi bị phát hiện, mà ba người còn không có rời đi, chỉ sợ là gặp phải một tràng đại họa.
Ma Thần Cốcnhãn hiệu lâu đời Bát phẩm tông môn, tự nhiên sẽ không để đệ tử tông môn gặp nạn, điều này còn liên quan đến vấn đề danh vọng. Cho nên, biện pháp xử lý an toàn nhất là hiện tại bọn họ cần chạy đi, chỉ cần ra khỏi Thiên Cổ Ma quốc thì không phải phạm vi thế lực của Ma Thần Cốc, Ma Thần Cốc còn muốn bắt bọn họ cũng không dễ dàng.
Mà chỉ cần ra khỏi Bắc vực ngũ cảnh, xuyên qua Phong Ám sơn mạch là thiên hạ của Tử Cảnh Cốc, lúc đó Ma Thần Cốc mặc dù cường đại, cũng ngoài tầm tay với, một khi trở lại tông môn hai người tự nhiên an toàn rồi.
Mà Diệp Bạch, muốn đi chính là Xích Mạc công quốc, ở nơi đó không phải một cái tiểu Ma Thần Cốc có thể khống chế. Cho nên, Diệp Bạch càng không có gì nguy hiểm.
Hơn nữa, ở nơi đó thế lực quá sức phức tạp, thực lực của Ma Thần Cốc không thể tiến vào trong đó, một khi tiến vào, nếu như trêu chọc đến đối phương, ngược lại gặp phải tai hoạ to lớn.
Cho nên, nói như vậy, bọn họ cũng không cần phải làm như vậy, cho nên, Diệp Bạch đối với an toàn của mình, cũng không có gì lo lắng.
Hơn nữa, trong người hắn có mang 3 miếng Tử Hà Phích Lịch Tử, một khi đối mặt với một vị Huyền Tông cường giả đuổi giết, cũng có thể nắm chắc chạy thoát, cho nên hắn cũng căn bản không đem điểm này để ở trong lòng.
Đương nhiên, vì tránh cho phiền toái, hắn vẫn còn phải tận lực tránh cho loại chuyện này phát sinh mà thôi, dù sao, lưu cho hắn thời gian, thật sự không nhiều lắm.
Hơn nữa Tử Hà Phích Lịch Tử mặc dù cường đại, dù sao chỉ có 3 miếng, dùng một miếng liền thiếu đi một miếng. Bảo vật trân quý như vậy, Diệp Bạch không có khả năng lãng phí vì tiểu Ma Thần Cốc, ngày sau ở địa phương lớn hơn cần dùng.
Bởi vậy, hắn trực tiếp hướng về phía hai người nói:
- Thời gian đã không còn sớm, hai vị, ta xem các ngươi cũng lên đường đi.
- Thiên Địa Nhân Tam Ma đã chết, tên phản bội Tề Xà cũng đã đền tội, mà các ngươi, cũng phải sống sót thật tốt.
- Mà để Ma Thần Cốc phát hiện, thoát ly Thiên Cổ Ma quốc chạy về Tử Cảnh Cốc, các ngươi an toàn được bảo đảm, cho nên, việc này cũng không nên chậm trễ, hai vị tốt nhất hiện tại lên đường.
Nói tới đây, hắn dừng một chút, sau đó mới nói:
- Đồng thời, ta cũng muốn đến Xích Mạc, xử lý một việc khẩn yếu, việc nơi đây, tất cả từ đầu đến cuối nhờ hai vị thay ta chuyển cáo tông môn, nhiệm vụ đã hoàn thành, may mắn không làm nhục mệnh.
- Hai vị có thể còn sống, quả thật tông môn may mắn, mà việc có liên quan đến chuyện này tất cả đều chờ ta trở lại Tử Cảnh Cốc nói sau.
Bôn Lôi Thủ Cổ Tam Thông cùng Cuồng Lôi Đao Lý Liệt Dương nghe vậy, hai người nhìn nhau một cái, cũng rõ ràng Diệp Bạch nói như vậy hữu lý, nơi đây dù sao cũng là phạm vi thế lực của Ma Thần Cốc, đừng nói Mạnh Dương Trang xảy ra chuyện lớn như thế, chính bất cứ một điểm gió thổi cỏ lay, cũng không tránh khỏi tầm mắt của bọn họ.
Như hiện tại không đi, chỉ sợ lúc đó muốn đi cũng không được, nơi đây thật sự không nên ở lâu.
Mặc dù rất muốn cùng Diệp Bạch tiếp tục nói chuyện một hồi, lại cũng muốn thừa dịp đêm tối rời đi. Bất quá, tại trước lúc rời đi, hai người nhìn nhau một cái, sau đóBôn Lôi Thủ Cổ Tam Thông gật gật đầu.
Lập tức, cũng là từ trong người của Cuồng Lôi Đao Lý Liệt Dương lấy ra một cái hộp ngọc, hai tay cung kính bưng đến trước mặt Diệp Bạch.
- Diệp trưởng lão, Ngũ Tiên hồ Linh Bảo, sự tình quan trọng đại, hơn nữa sớm định ra giao cho Môn chủ đại nhân, cho nên không có cách nào đưa cho Diệp trưởng lão, nhưng…
Nói tới đây, ánh mắt của hắn nhìn xuống ngọc hộp nhỏ trên tay, cũng thần bí cười nói: - Bất quá, ban đầu ở dưới đất mật thất, cũng không chỉ có Ngũ Tiên hồ Linh Bảo, mà còn có đồ vật khác.
Nói tới đây, hắn ngừng lại một chút, nhìn Diệp Bạch nghi hoặc, cũng cười một tiếng, nói:
- Mặc dù huynh đệ chúng ta không hiểu cái này rốt cuộc là cái gì, nhưng nếu có thể cùng kiện Linh Bảo đặt song song, nói vậy cũng không đơn giản, hiện tại, vì cảm tạ ân cứu mạng Diệp trưởng lão, bởi vậy, ta cùng Đại ca quyết định, đem vật này tặng cho Diệp trưởng lão, mong chớ chối từ.
Nói xong, hai tay đưa ra phía trước, cũng là đem ngọc hộp nhỏ đến trước mặt Diệp Bạch, ánh mắt nóng bỏng.
Diệp Bạch nghe vậy, đầu tiên là cả kinh, nhưng trực tiếp khước từ nói:
- Không thể được, đồ vật này có thể cùng một kiện cấp thấp Linh Bảo đặt song song, chỉ sợ là bảo vật, Diệp Bạch có tài đức gì, như thế nào dám nhận đây. Cứu giúp nhị vị bất quá là tông môn nhiệm vụ, đây cũng không phải là ân huệ. Cho nên hai vị ngàn vạn lần không nên để ở trong lòng.
Tuy nhiên, vô luận hắn khước từ như thế nào, Cuồng Lôi Đao Lý Liệt Dương cũng hai tay như trước cung kính bưng ra, nếu hắn không nhận lấy, Bôn Lôi Thủ Cổ Tam Thông một xá thật sâu hướng về phía Diệp Bạch, nói:
- Diệp trưởng lão, nếu như có khả năng, ta nghĩ tuổi xưng hô ngươi một tiếng tiểu huynh đệ, không biết có vinh hạnh này không?
Diệp Bạch nghe vậy, vội nói:
- Phải nên như thế, hai vị đại ca thực lực vô cùng cao minh, tuổi cũng hơn xa so với Diệp Bạch, tất cả đều nên như vậy, mời nói.
Nghe vậy, Bôn Lôi Thủ Cổ Tam Thông ha ha cười một tiếng, đưa tay vỗ bả vai Diệp Bạch, cười nói:
- Hảo, sảng khoái, ta ưa thích, Diệp đại huynh đệ, ta Bôn Lôi Thủ Cổ Tam Thông đã định rồi.
Diệp Bạch nghe vậy, cười nói:
- Cổ Đại ca là người mà Diệp Bạch rất là bội phục.
Cổ Tam Thông nghe vậy, nhất thời cười rộ lên, nói:
- Như thế rất tốt, ta làm đại ca, có một câu nói cũng là muốn hướng Diệp đại huynh đệ nói rõ, nếu như Diệp đại huynh đệ không rõ, bằng hữu này chúng ta cũng không dám tương giao.
Diệp Bạch mặt mũi nghiêm túc nói:
- Hai vị đại ca mời nói.
Bôn Lôi Thủ Cổ Tam Thông nghiêm mặt nói:
- Diệp huynh đệ cứu huynh đệ ta hai mạng, này này cao như trời đất, nếu như không có báo đáp, chúng ta từ nay về sau tâm trạng bất an, vật này cho dù trân quý, lại há có thể quý báu hơn tánh mạng chúng ta sao.
Thấy Diệp Bạch lộ vẻ trầm tư, hắn cười một tiếng, nới:
- Nếu như Diệp huynh đệ không muốn chúng ta ngày sau bất an, lại cảm thấy tính mạng của chúng ta không bàng một kiện bảo vật, xin mời ngàn vạn lần đem hộp này nhận lấy, nếu không, chúng ta cho dù trở lại tông về sau lúc nào cũng nhớ chuyện này, tạo thành một kiện khúc mắc.
Nói tới đây, hắn chánh sắc nhìn về phía Diệp Bạch, trịnh trọng nói:
- Nếu như Diệp huynh đệ không ủng hộ Cổ mỗ, không thu vật này, chúng ta liền rời đi, huynh đệ lúc này cũng không dám trèo cao. Nếu như Diệp huynh đệ nghe lời Cổ mỗ nói, thì ngàn vạn lần nhận lấy, chúng ta là bằng hữu.
Diệp Bạch nghe vậy, lộ ra chánh sắc, nhìn vẻ mạt của Bôn Lôi Thủ Cổ Tam Thông và Cuồng Lôi Đao Lý Liệt Dương chờ mong khát vọng, hắn do dự một hồi lâu sau đó đưa tay tiếp nhận hộp ngọc, nói:
- Được rồi, nếu như ta không tiếp nhận, chính là làm kiêu, vật này ta liền nhận lấy, đa tạ hai vị đại ca.
Nói xong, có chút hướng về phía hai người cung kính khom người, thấy thế, trên mặt Bôn Lôi Thủ Cổ Tam Thông, Cuồng Lôi Đao đều lộ ra sắc mặt vui mừng.
Diệp Bạch nhìn nhìn sắc trời nói:
- Nếu như không có việc gì, Diệp Bạch liền cáo từ trước, hai vị cũng mau chóng đi thôi, chậm thì sinh biến.
Nói xong, liền muốn xoay người rời đi.
Mà Bôn Lôi Thủ Cổ Tam Thông cùng Cuồng Lôi Đao Lý Liệt Dương, nghe vậy gật đầu, liền cũng xoay người tính toán rời đi.
Bỗng nhiên, lúc Diệp Bạch đang muốn bay đi, Cuồng Lôi Đao Lý Liệt Dương như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên cao giọng hét lên:
- Diệp huynh đệ chậm một chút.
Thân thể Diệp Bạch dừng lại giữa không trung, lập tức thân hình nhất động, lần nữa nhảy xuống, nhìn hai người ngạc nhiên nói:
- Hai vị còn có chuyện gì?
Nghe vậy, trên mặt Cuồng Lôi Đao Lý Liệt Dương lộ ra vẻ xấu hổ, cũng rất nhanh điều chỉnh lại, nhìn thấy thần sắc Diệp Bạch nghiêm mặt nói:
- Mới vừa rồi nghe nói Diệp huynh đệ lần muốn đi Xích Mạc sao?
Diệp Bạch nhìn về phía Lý Liệt Dương, trong ánh mắt thầm hỏi, cũng không biết hắn hỏi như vậy, có dụng ý gì.