Chương 61: Phong lợi như tước*.



Nơi mà Diệp Bạch trú ngụ nằm ở một khu vườn phía Tây Bắc, nơi đó là một nơi hẻo lánh, ít người cư trú. Diệp Bạch sở dĩ tuyển chọn nơi này, bởi vì hắn không muốn bị người khác quấy rầy. Lúc đó, trên khắp bản đồ chỉ có duy nhất một điểm lục sắc nằm trơ trọi, hắn liền chọn nơi ấy.



Theo chân dẫn đường của bạch y thị nữ, Diệp Bạch đã đến nơi này. Đây là một gian nhã các nằm lẻ loi, có hai tầng, cửa chính có bảng hiệu, phía trên viết hai chữ lớn: “Đoạn Cư”.



Nơi đây, chính là nơi mà bản thân mình sinh sống sau này. Diệp Bạch hít sâu một hơi, sau đó theo chân thị nữ bước tới trước cửa Đoạn cư nhã các, móc ra chiếc chìa khoá hình thù kì lạ, chầm chậm mở cửa phòng ra, nhất thời liền có một mùi thơm dìu dịu của gỗ Đàn Hương* truyền đến. Toàn bộ gian nhã các này, không ngờ đều làm từ tử mộc trân quý, xung quanh được bố trí hết sức trang nhã, các loại đồ gia dụng, vật phẩm trang trí đều hết sức đầy đủ.



Diệp Bạch thoả mãn gật đầu, nhẹ phất tay bảo thị nữ lui ra, sau đó lập tức đi tham quan chỗ ở của mình. Không đầy một lát, hắn đã đi một vòng quanh hết gian nhà. Đoạn Cư tổng cộng có ba phòng, phía trên hai phòng và một phòng ở phía dưới, trung gian chính là đại sảnh. Diệp Bạch cuối cùng quyết định chọn một gian có tên “Lục thuỷ” để làm phòng ở của mình. Hắn đi xuống lầu, đóng lại cửa chính, suy nghĩ một chút, sau đó từ trên người ra mấy thứ, bày ra xung quanh đại sảnh. Lúc này hắn mới thỏa mãn mỉm cười, một lần nữa đi lên gian phòng của mình ở trên lầu hai.



Hiện tại, sẽ không có bất cứ người nào có thể vào phòng quấy rầy hắn. Chỉ cần có người tiến vào, hắn chắc chắn sẽ phát giác ra, đây là thành quả của một phen bố trí vừa rồi. Diệp Bạch xưa nay vẫn luôn cẩn thận, cho dù là ở trong nội tông nhưng vẫn chưa từng có một tia lơi lỏng.



Con người dù có thể không có tâm hại người, nhưng tâm đề phòng thì không thể không có. Người nào muốn đi được cao, đi được xa mà không thể sống yên ổn, tâm tính lúc này cũng nghi ngờ thì không thể nào làm được.



Sau khi trở lại gian phòng, hắn lúc này mới an tĩnh lại. Suy nghĩ một chút, Diệp Bạch duỗi tay lấy từ trong ngực ra một đống đồ, chính là mấy thứ hắn vừa mới được ban thưởng, gồm một cái Hồng sắc Minh tạp, một cái chìa khoá, ba bình đan dược khác nhau bằng ngọc, cùng với một thanh hắc sắc chuỷ thủ kỳ quái, không chút nào thu hút hình chim.



Lấy tay đem Hồng sắc Minh tạp cùng chìa khoá gạt sang một bên, Diệp Bạch cầm ba bình đan dược lên, đưa tay mở bình đan dược thứ nhất ra, đổ ra lòng bàn tay. Đó là một mảnh đan dược màu xanh biếc, toả ra hương khí thơm ngát, chính là đê giai Bồi Nguyên Đan, có công năng bồi nguyên tố thể, là đan dược mà các thế gia đệ tử dùng để đặt nền móng trong lúc tu luyện. Hắn ngửi ngửi, xác định được chính là nó liền đem bỏ vào bình, đóng kín lại rồi bỏ qua một bên.



Chiếc bình đan dược thứ hai cổ dài, ở miệng bình có màu đỏ tươi, giống như miệng vịt, chính là Định Tâm Đan. Diệp Bạch đổ ra một viên, tỉ mỉ quan sát. Định tâm đan vừa đổ ra, nhất thời liền xuất hiện một cỗ hương khí làm cho người ta thần thanh khí sảng, an tâm định thần, một bình gồm có hai mươi viên. Đây là đan dược dùng để chống lại tâm ma, gia tăng xác xuất nhập định trong lúc tu luyện, là một loại đan dược phụ trợ trọng yếu mỗi khi trùng quan tiến cảnh.



Diệp Bạch thỏa mãn gật gật đầu, đem mảnh viên Định Tâm Đan này cũng bỏ lại vào bình, để qua một bên. Sau đó hắn cầm lấy cái bình đan dược cuối cùng, cũng là bình đan dược trân quý nhất trong ba cái.



Đê cấp Huyền Thiên Đan, công năng phụ trợ tu luyện, xúc tiến Huyền khí tu vi tăng trưởng, tuy rằng rất chậm chạp, không hề rõ ràng, nhưng đây là một trong các loại đan dược xúc tiến tăng trưởng Huyền khí tu vi một cách ổn định nhất. Không bá đạo như La Ách Đan, Hồn Thiên đan các dạng khác, đây là một loại đan dược có dược tính ôn hoà, được xác định là không nguy hại gì đến sự tăng trưởng của Huyền khí tu vi.



Nắp bình vừa mở ra, lập tức một tầng linh khí mà mắt thường có thể nhìn thấy được phát tán ra, tụ tập trước miệng bình, hình thành một đám sương màu trắng. Diệp Bạch đổ ra một viên, đây là một viên đan dược màu xanh, mượt mà trơn bóng, ở trong lòng bàn tay có cảm giác êm dịu, trơn nhẵn, nhẹ như không hề có trọng lượng, vừa mới ra khỏi miệng bình, linh khí liền lập tức dày đặc gấp đôi. Diệp Bạch nhắm mắt lại, mê say hít một vào, cảm giác được trong mũi mát lạnh, thoải mái đến cực điểm.



Đây chính là Huyền Nguyên Đan, Diệp Bạch thoả mãn cười nhẹ một tiếng, đem bỏ lại vào trong bình, sau đó đem ba bình thật cẩn thận cất kỹ đi. Bây giờ hắn có một cảm giác như là trong mơ vậy. Những đan dược này, trước kia ngay cả trong mơ mình cũng không dám mơ, bây giờ thì mỗi tháng đều đều đặn được cấp ba bình, đây là chỗ tốt của nội tông đệ tử. Có những đan dược này hỗ trợ, tốc độ tu luyện của mình sẽ có thể tăng ít nhất là gấp đôi.



Cuối cùng, Diệp Bạch ánh mắt nhìn chằm chằm vào thanh hắc sắc chuỷ thủ hình chim không chút nào thu hút nằm lẳng lặng ở trên bàn. Đây là vật trân quý nhất mà hắn có được ở nhập tông đại điển lần này, Chí Điểu chi chuỷ, cái tên thật kỳ quái.



Diệp Bạch trầm ngâm, tìm một khối sắt ở trong phòng, sau đó đưa tay cầm lấy Chí Điểu chi chuỷ, nhẹ nhàng vung lên. Không hề có chút tiếng vang nào, khối sắt liền bị chém thành hai đoạn, lát cắt trơn bóng như gương, không hề có tì vết. Chí Điểu chi chuỷ này, không ngờ là sắc bén như vậy.



Diệp Bạch không thể dấu nổi sự kinh ngạc. Tuy rằng biết thanh chuỷ thủ này là vật bất phàm, nhưng hắn thật không ngờ, một khối thiết mà chỉ cần một nhát cắt là đã bị cắt rời, ngay cả một chút âm thanh cũng chưa hề vang lên.



Diệp Bạch muốn thử một lần nữa, liền tìm kiếm tất cả ngõ ngách trong phòng, cuối cùng thấy được một khối bách luyện cương. Sau đó, hắn tiếp tục huy động Chí Điểu chi chuỷ hướng khối bách luyện cương chém xuống. Vẫn y như trước là vô thanh vô tức, hết sức nhẹ nhàng, “Ba” một tiếng, hai nửa khối thép rơi xuống đất phát ra một tiếng “Phốc” nhỏ.



Vẻ kinh ngạc trong mắt Diệp Bạch càng thêm dày đặc, cúi đầu suy nghĩ. Ngay từ lần đầu tiên thấy thanh chuỷ thủ này thì hắn đã cảm giác được sự dị thường. Huyền binh vốn dĩ đã sắc bén, nhưng nó lại dùng bốn chứ vô cùng sắc bén để so sánh. Giấy Xích Kim thì hắn đương nhiên biết, đó là thứ do một số nhà giàu có, tiền quá nhiều không có chỗ tiêu xài, sau đó dùng hơn 95% Xích Kim làm giấy, dùng để chế tác các bộ sách trân quý, như gia phổ, thiệp mời, thậm chỉ dùng để làm giấy viết thư. Loại giấy vàng này kêu là Xích Kim Chỉ, vô cùng mềm mại, lại cứng rắn dị thường, rất ít đồ vật có thể lưu lại vết cắt lên nó, càng đừng nói là có thể xuyên qua nó. Nhưng là, thanh Chí Điểu chi chuỷ này có thể xuyên qua hơn mười tầng Xích Kim Chỉ, trình độ sắc bén này thật sự là rất hiếm thấy, ngay cả nghe hắn cũng chưa từng nghe qua.



Lúc này, rốt cuộc hắn hiểu được mình đã nhặt được bảo vật. Cho dù thanh Chí Điểu chi chuỷ này không có gì đặc biệt, chỉ cần độ sắc bén của nó thôi cũng đủ cho Diệp Bạch vô cùng có lợi. Thiết khí bình thường, ngay cả bách luyện cương đều bị nó chém một nhát là đứt, ngay cả thanh âm va chạm cũng không phát ra, dựa theo loại trình độ này, chỉ sợ là Huyền binh bình thường cũng dễ dàng bị chém đứt. Có thanh chuỷ thủ này, Diệp Bạch sẽ có một con bài sát thủ trong chiến đấu. Nếu ngươi đang chiến đấu với đối phương, bỗng nhiên thanh binh khí của ngươi bị chém đứt, ngươi sẽ phản ứng như thế nào?



Thời gian ngươi ngây người vì không tin được, cũng đủ để ngươi chết rất nhiều lần rồi!



Sau đó, sau khi Diệp Bạch lục lọi và thử qua những vật cứng rắn, mười lần như một, những vật đó đều một nhát là đứt. Nếu không phải hắn tìm không được Huyền binh, chỉ sợ lúc này hắn cũng đem tới thử độ sắc bén của thanh chuỷ thủ này rồi. Đáng tiếc, chỉ sợ nếu có thì hắn có lẽ cũng không nỡ. Thanh Chí Điểu chi chuỷ này, chính là thanh Huyền binh vũ khí đầu tiên của hắn.



Thật cẩn thận đem nó giấu nó kỹ ở bên người, Diệp Bạch đã quyết định, nếu không phải ở thời điểm vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt sẽ không sử dụng thanh chuỷ thủ này. Thanh Chí Điểu chi chuỷ này chính là nên dùng ở thời điểm sinh tử, một kích trí mạng. Lúc bình thường, chính mình vẫn sử dụng Tử Âm Thiết kiếm là được. Mặc dù mới sử dụng không được bao lâu, nhưng chẳng biết tại sao, dù thanh Tử Âm Thiết kiếm này bị Kiếm lão mắng là không đáng một xu, hắn vẫn có một loại cảm giác kì quái đối với nó, có một chút không buông ra được.



Lúc trước, bởi vì có thanh Tử Âm Thiết kiếm này bên người cho nên hắn mới bỏ qua thanh nhất giai đê cấp Huyền binh Xích Hỏa Xuyên Hoa kiếm. Nếu không, hắn cũng sẽ không chọn thanh Chí Điểu chi chuỷ này.



Hiện tại xem ra, cũng bởi vì có Tử Âm thiết kiếm, cho nên chính mình mới được lợi a.



-------------------------------------



*phong lợi như tước: sắc bén như gọt, ý nói cực kỳ sắc bén.



*gỗ Đàn Hương: loại gỗ tỏa ra mùi thơm dìu dịu, khiến con người ta cảm thấy tinh thần thoải mái, tâm lý trở nên nhẹ nhàng. Ngoài ra, một số loại gỗ thuộc họ Đàn Hương còn được dùng để chế biến thành các loại mỹ phẩm chăm sóc da, điều trị chữa bệnh ngoài da. Hơi ngoài lề 1 chút, gỗ Đàn Hương khi được chiết xuất thành tinh dầu rất được chị em phụ nữ ưa chuộng, và những người thích mùi tinh dầu này thường là những phụ nữ hiền dịu, tích cách thiên về sống nội tâm. Anh em nào muốn lấy vợ thuộc dạng này có thể thử đem các loại tinh dầu khác nhau ra và hỏi cô ấy thích mùi tinh dầu loại nào, nếu thấy OK thì ta bắt đầu trách nhiệm “lâm tặc”, và cưa...


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #61