Chương 147: Ma Ưng Các, Lệ Nam Thiên.



Một đầu mãnh thú có thể tiến hóa đến tứ cấp cấp thấp Linh thú, thì không thể dùng kim tiền mà có thể so sánh nổi, có thể nói là vô giới trân bảo hiếm thấy.



Mà có thể bắt giữ được, sau đó thuần dưỡng thành công một đầu Linh thú biến thành sủng vật, thì thế lực đó càng thêm đáng sợ.



Dù sao đối với tiểu tông môn tuyệt đối không có thực lực này, ngay cả Tử Cảnh Cốc cũng không làm được.



Đây mới là Diệp Bạch nhìn thấy, điều mà hiện tại hắn lại phát hiện ra Hồng Phát đại hán không rõ sâu cạn, trong lòng liền không khỏi càng trầm xuống.



Thật vất vả mới có một lần cơ hội tuyệt hảo gặp được Linh Quả như thế, nhưng hiện tại, hắn gặp được nhiều mãnh thú mạnh mẽ không nói, còn lại gặp cường địch như thế, ông trời thật là không cho muốn cho hắn lấy được 7 miếng Tử Khí Bồ Đề quả sao?



- Không, chỉ cần có một cơ hội, cũng muốn tranh giành lấy nó.



Nghĩ tới đây, ánh mắt Diệp Bạch bỗng nhiên lạnh lẽo, Chính mình nếu như toàn lực xuất thủ, cũng chưa chắc không có cơ hội, được Linh Quả này, cũng không phải toàn bộ dựa vào thực lực, thời cơ, hoàn cảnh nắm chắc khống chế, thiếu một thứ cũng không được. Mà trọng yếu nhất là ở tình huống phức tạp hay thay đổi mới quyết định.



Nghĩ tới đây, Diệp Bạch trong lòng kiên định, mắt nhìn thấy khoảng cách từ lúc này tới Tử Khí Bồ Đề quả thành thục, còn có một đoạn thời gian ngắn, hắn liền tính toán trước chờ cơ hội.



Ai ngờ, liền ở chỗ này khắc, hai người này lại hốt nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Bạch.



Một tiếng cười lạnh truyền đến, mang theo vô cùng kiêu ngạo:



- Bằng hữu, nếu đến liền ra đi.



Thanh âm tràn đầy cuồng vọng cùng ngạo khí.



Diệp Bạch trong lòng cả kinh, cả người nằm rạp xuống, sau đó nấp sau một cây đại thụ biến mất thân hình, hắn biết bởi vì chính mình rình coi thực lực hai người, khiến cho người khác cảnh giác.



Mặc dù cách xa nhau như vậy, nhưng hai người kia dù sao có một người, thực lực hơn xa chính mình, chính mình còn không biết được thực lực của người đó như thế nào.



Bất quá hiện tại hối hận cũng đã không còn kịp rồi.



Quả nhiên, thanh âm Hồng Phát đại hán phát ra sau đó, thấy Diệp Bạch còn không có đi ra, ngược lại biến mất thân hình. Nhất thời hắn không khỏi cười lạnh một tiếng:



- Như thế nào, nếu đã đến sao lại giấu đầu lòi đuôi, không dám hiện thân sao?



Diệp Bạch thấy thế, biết được hai người đối phương đích thật là đã dò xét đến chính mình, hiện tại chính muốn che giấu cũng không giấu được rồi, lập tức trực tiếp lắc mình một cái, từ phía sau đại thụ đi ra, đi tới sườn núi đối diện hai người.



Lập tức Diệp Bạch ôm quyền nói:



- Sơn dã thảo dân, mạt học Bạch Diệp, bái kiến vị tiền bối này cùng cô nương, hai vị hạnh ngộ.



Biết được Hồng Phát đại hán thực lực cao cường, cái đó xuất thân bối cảnh tất không đơn giản, sau đó, Diệp Bạch không dám đề cập đến Tử Cảnh Cốc, hơn nữa tên của hắn đổi ngược một chút, từ Diệp Bạch biến thành Bạch Diệp.



Không tưởng được sau khi đối phương nghe xong lại không lĩnh tình, chỉ cười lạnh một tiếng, nói:



- Ta mặc kệ ngươi là môn phái nào, hiện tại, trong phương viên trăm dặm đều bị Ma Ưng Các ta trưng dụng, ta cho các ngươi…



Hồng Phát đại hán giơ một ngón tay, sau đó nhìn Diệp Bạch, lạnh ngắt cười nói:



- Từ lúc này, trong hai canh giờ nếu không chạy cách đây trăm dặm, nếu không…



Nghe vậy, Diệp Bạch đầu tiên là cả kinh, lập tức, lên tiếng cười lạnh.



- Khẩu khí thật lớn a, Ma Ưng Các sao, ngươi nói muốn trưng dụng liền trưng dụng được sao, bắt người khác rút đi, bất quá tưởng độc chiếm là muốn độc chiếm 7 miếng Tử Khí Bồ Đề quả mà thôi, ta như không lùi thì sao?



Nhưng trong lòng thất kinh.



Nghe đối phương tự giới thiệu, hắn rốt cục nhớ hai người đối diện là ai.



Lam Nguyệt tam tông, ba thất phầm tông môn đứng đầu.



Tam đại Thất phẩm tông môn, phân biệt bài danh đệ tam Linh Hoa Môn, bài danh đệ nhị Cửu Trọng Thiên, cũng là tông môn của Bạch Tàn Tinh.



Cuối cùng bài danh đệ nhất, Ma Ưng Các, hiện tại hai người đối diện này, không ngờ xuất thân từ nơi đó.



Ma Ưng Các, một trong Lam Nguyệt tam tông, hơn nữa rõ ràng thực lực đệ nhất, ở Lam Nguyệt công quốc này bọn họ chưa từng có e ngại nhân vật nào, cho nên, hành sự rất là kiêu ngạo, cuồng lộ.



Hơn nữa, bình thường trong lúc hành sự cũng thường thường không xem các tiểu tông tiểu phái để vào mắt, khiến cho không ít người oán hận.



Đáng tiếc, thực lực của đối phương quá mức cường đại, cho dù không cam lòng, nhưng cũng không có bao nhiêu người dám đối kháng lại, chỉ có thể nhẫn nhục mà thôi.



Dù sao, đối phương chính là Lam Nguyêt thất phẩm đệ nhất tông môn so với Linh Hoa Môn và Cửu Trọng Thiên còn mạnh hơn. Nếu như thực lực Tử Cảnh Cốc của Diệp Bạch mà nói, đường đường một bát phẩm tông môn, nhưng nếu rơi tại trong mắt Ma Ưng Các, cùng một con kiến cũng không có gì khác nhau.



Cho dù là Tử Cảnh Cốc hiện tại có một tên trung vị Huyền Tông cường giả tọa trấn, hơn nữa thanh thế phát triển không ngừng, nhưng thực lực chênh lệch căn bản là không thể bằng Thất phẩm tông môn lâu đời như vậy. Cho nên trong mắt của bọn họ, Tử Cảnh Cốc cùng con kiến hôi không khác nhau là mấy.



Cho dù là bát phẩm tông môn bài danh đệ nhất Lôi Tông, bài danh đệ nhị Ma Thần Cốc, bài danh đệ tam Đại Phong Hồ… nhiều nhất cũng bất quá là con kiến hôi hơi lớn mà thôi.



Nếu muốn tiêu diệt, tùy tiện phái ra hai vị Trưởng lão liền có thể đối phó.



Cho nên chính điều này cũng hình thành cho bọn họ từ trước đến giờ có thái độ sử sự kiêu ngạo. Ngay cả Thất phẩm tông môn Linh Hoa Môn cùng Cửu Trọng Thiên, khi nhìn thấy người của Ma Ưng Các xuất hiện, cũng không dám quá mức đắc tội, chỉ có thể đường vòng mà đi, nén giận, không dám phát sinh xung đột, nếu không tất nhiên chiếm không được chỗ tốt gì cả.



Ma Ưng Các tục truyền chừng có mười lăm vị Phong Hào chữ "Ưng", mỗi người, đều đã tiến giai Huyền Tông cường giả, mỗi người cũng đều có thực lực nghiêng trời lệch đất, phá sông lật biển.



Cả Lam Nguyệt công quốc tất cả Bát phẩm, Cửu phẩm, thậm chí Thất phẩm, khó khăn lắm cộng lại huyền tông cường giả mới nhiều hơn Ma Ưng Các Nhất một chút.



Mà đây chỉ là mặt ngoài lực lượng Ma Ưng Các có được, âm thầm còn có hay không một chút cường giả một mực lánh đời, cũng không từng xuất thế, có cao thủ ẩn tàng tồn tại, vẫn chưa biết được.



Bởi vậy, Ma Ưng Các đáng sợ có thể nghĩ, nhất là, Các chủ đại nhân càng thần bí vô cùng, chưa từng có người gặp qua chân diện mục hắn, cũng cơ hồ rất ít xuất thủ, nhưng vừa ra tay là có một tràng kinh thiên động địa.



Tục truyền người đó đã sớm tiến vào Tông cảnh Hậu Kỳ, nửa bước Vương cảnh, tại cả Lam Nguyệt công quốc đều đã sớm không có đối thủ.



Trừ Cửu Trọng Thiên Đệ Nhất trọng môn chủ ra, miễn cưỡng có thể cùng chống lại một chút, còn lại Thất phẩm, Bát phẩm tông môn không có một người có thể đối kháng được.



Ngay cả Lam Nguyệt tam tông Linh Hoa Môn Môn chủ Yến Linh Hoa đã sơ bộ bước vào Huyền Tông cảnh giới Hậu Kỳ nhân vật, cũng không ngoại lệ.



Mà Ma Ưng Các trừ Đại Các chủ ra, Thái thượng Trưởng lão nhân vật thực lực đồng dạng không thể xem thường.



Ma Ưng Các phân thành Nội đường, Ngoại đường, nội tông ngũ đường, ngoại tông bát đường, tổng cộng 13 đường, được xưng là Ma Ưng Thập Tam các.



Thập Tam các Phân Các chủ, mỗi một vị, đều là nửa bước Huyền Tông cường giả đứng đầu, mà trong đó đệ lục các, cũng là ngoại tông đệ nhất các Các chủ, Lệ Nam Thiên, nhân xưng là Hồng Sư, lại được gọi là Sát Vương, rõ ràng vị này là một vị Chuẩn Tông cấp cường giả.



Ở bên trong Ma Ưng Các, tên Hồng Sư Sát Vương Lệ Nam Thiên, đều là tiếng tăm lừng lẫy.



Ngay cả Lam Nguyệt công quốc, cũng được công nhận là nhân vật ngoan nhân, từng một đêm tàn sát Lam Nguyệt Đông Cảnh ngũ quốc, làm cho cả Lam Nguyệt Đông Cảnh, một đêm máu chảy thành sông, từ đó ở trên bản đồ Lam Nguyệt biến mất.



Lam Nguyệt công quốc, hiện tại chỉ có Nam Cảnh Thất Quốc, Bắc cảnh ngũ quốc, cùng Tây cảnh một quốc, vốn có Đông Cảnh, sở dĩ đột nhiên biến mất, nếu không được người nhắc tới, là bởi vì do vị Ma Ưng Các này đánh giết máu chảy thành sông.



Mà chủ sự là Hồng Sư Lệ Nam Thiên, hắn có danh hiệu Sát Vương, chính là từ trận chiến này có được, sau này dần dần thay thế danh hiệu Hồng Sư, trở thành chính thức Phong Hào, tên Hồng Sư cũng dần quên lãng.



Mà vài thập niên trước mặc dù thực lực Lam Nguyệt Đông Cảnh không mạnh, nhưng một đêm tàn sát ngũ quốc, cũng có thể nói là vô cùng đáng sợ, ngũ quốc cao tầng thế lực, nhất cử đều bị chết không còn, từ đó mọi người đều sợ cái tên Ma Ưng Các, cũng bởi vậy mà danh vọng tứ cảnh, không người nào là không hãi sợ.



Chuẩn Tông cấp cường giả, Hồng Sư Lệ Nam Thiên, nghe nói, nhiều nhất ba năm thời gian nữa, hắn có thể bước vào Tông cảnh, trở thành Ma Ưng Các mười lăm vị Tông cảnh cường giả, được ban cho chữ "Ưng", trở thành Thái thượng Trưởng lão nhân vật.



Nhân vật như vậy, đáng sợ không nói cũng biết, hơn xa phổ thông Đỉnh cấp Huyền sư, cùng nửa bước Huyền Tông có thể chống lại được.



Chuẩn Tông cấp cùng Nửa bước Tông cấp mặc dù thoạt nhìn chênh lệch không lớn, nhưng kỳ thật sai biệt không lớn, nếu chưa có ai đạt tới thì căn bản vô phương hiểu rõ.



Tuy nói còn không có chân chánh đạt tới Tông cảnh, kỳ thật cũng không sai biệt nhiều lắm, chỉ là vài năm thời gian mà thôi.



Mà nguyên lai danh hiệu từ đâu tới, là bởi vì thứ nhất Hồng Phát mãnh liệt như sư, cho nên gọi là "Hồng Sư", mà người kia ngữ khí cũng tương tự.



Khó trách...



Diệp Bạch trong lòng có chút trầm xuống, mặc dù đoán được Hồng Phát đại hán lai lịch Bất Phàm, thực lực chỉ sợ cực kỳ đáng sợ, nhưng nếu như thật như lời của người kia, hôm nay chỉ sợ nan giải rồi.



Coi như là một loại nửa bước Huyền Tông, thực lực lúc này của Diệp Bạch gặp phải đối phương, cũng nhất định nắm chắc, thậm chí là có phần thắng.



Nhưng nếu so sánh nửa bước Huyền Tông với Chuẩn Tông cấp cường giả, thì cho dù Diệp Bạch thực lực toàn bộ xuất ra, cũng không nhất định có thể chiến thắng, thậm chí tỷ lệ thất bại rất nhiều.



Khó trách, ngay từ đầu, cảm nhận từ trên người hắn nồng đậm huyết khí, cùng với sát khí, còn có vô biên áp lực đập đến, nếu là người bình thường đối mặt với hắn thì cũng cảm giác hít thở không thông.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #583