Chương 143: Tử Huyền Ngộ Đạo quả (thượng).



Diệp Bạch, Bạch Tàn Tinh, Mưu Tử Âm thấy dị tương như vậy, cũng bất chấp ẩn tàng nữa. Từng người từ nơi mình ẩn tàng đi ra lao về phía Bắc.



Lúc này ba người tự nhiên đều phát hiện ra đối phương, Mưu Tử Âm thấy vậy biến sắc. Hiển nhiên nàng thật không ngờ Cửu Trọng Thiên nhanh như vậy đã đuổi theo tới mà mình còn hoàn toàn không biết gì cả.



Nếu như hắn mới vừa rồi đánh lén…



Mưu Tử Âm có một chút không rét mà lạnh, sau đó nàng nhìn Diệp Bạch cách đó không xa liền rõ ràng, hắn không có xuất thủ đánh lén chỉ sợ là vì người này.



Bất quá, nàng nghĩ tới đây lập tức có chút giật mình, nhưng cũng không e ngại đối phương.



Dù sao chính mình thực lực kém hơn, nếu đối địch không đủ, nhưng đào tẩu vẫn có thể.



Lúc này việc quan tâm nhất chính là gốc cây linh dược ở phía Tây bắc, đó mới là cơ duyên lớn lao, tuyệt đối không thể bỏ qua.



Diệp Bạch đã sớm biết được hai người ở bên cho nên hắn không có gì kinh ngạc, mà Bạch Tàn Tinh cũng như thế cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn ra xa.



- Rống.



Xa xa, đã có âm thanh thú rống truyền đến, đạo hồng quang không chỉ kinh động đến đám người Diệp Bạch đồng thời cũng kinh hãi đến rất nhiều dị thú trong núi.



Chỉ thấy đám người Diệp Bạch đám nhằm về phía hồng quang chớp động chạy đến.



Sau khi chạy đến, đám người Diệp Bạch hai mặt nhìn nhau:



- Tam cấp Cao cấp mãnh thú, Lôi Văn Báo. Xem ra lần này không tốt rồi



Tam cấp Cao cấp mãnh thú thực lực tương đương với một vị Cao cấp Huyền sư, ở đây cũng không chỉ có một đầu như vậy. Tiếp theo là tứ cấp cấp thấp Xích lân Cự Chu, Tam cấp Cao cấp Tử Tình Ma Hổ Vương, Tam cấp Đỉnh cấp Kim Quang Ma Điện Điểu... Sau đó bọn chúng nhanh chóng chạy đến.



Thú triều.



Ban đêm yên tĩnh đột nhiên sôi trào lên, bình thường khó gặp trung giai, cao giai mãnh thú hiện thân chạy đến, ngay cả Diệp Bạch lúc này cũng không có cách nào bận tâm.



Mà tiếp theo càng nhiều mãnh thú từ bốn phương tám hướng, bắt đầu gà bay chó sủa chạy đến, nhất thời có thể nói càng nhiều mãnh thú không dứt mà đến, chỉ sợ mấy canh giờ sau nơi này trở thành một mảnh Thú triều hội tụ.



Cái tình hình này, Diệp Bạch, Bạch Tàn Tinh, Mưu Tử Âm trong ánh mắt đều lộ ra một tia lo lắng, ở đây nhiều mãnh thú như vậy muốn lấy được Linh Quả cũng không phải chuyện dễ dàng.



Nói không chừng, còn có thể gặp nguy, ở đây là Phong Ám sơn mạch một khi gặp chuyện không may căn bản không có người có thể tới cứu viện kịp thời được.



Làm sao bây giờ?



Trong khoảng thời gian ngắn, ba người cũng có chút dao động, nguyên vốn tưởng rằng đây là cơ duyên, bây giờ nhìn lại, rốt cuộc là rất nguy hiểm.



Nơi đây nhiều dị thú như vậy, nếu như ở tại nơi khác, có lẽ ba người còn có thể đánh cuộc, có khả năng ngay cả tứ cấp mãnh thú đều xuất hiện. Bằng thực lực của mấy người có thể từ trong miệng chúng thú thành công tranh đoạt sao?



Biệt Linh Quả muốn đoạt vào tay, mà mất đi tánh mạng của mình, quả thực không đáng giá.



- Trước đi xem một chút rồi tính.



Mắt thấy mãnh thú càng lúc tụ càng nhiều, từ trên người bọn chúng liên tục gào thét, mà chân trời đạo màu đỏ khí trụ càng thêm rực rỡ, phạm vi cũng có thể rõ ràng nhìn thấy.



Điều này không nghi ngờ đám người Diệp Bạch cướp lấy Linh Quả thành công khó khăn càng lớn, dị tượng càng lớn, thu hút dị thú lại càng thêm nhiều, tranh cướp càng thêm khó khăn.



Bọn họ tranh đoạt Linh Quả thành công, xác suất tương ứng càng nhỏ bé đi.



Bất quá điều này cũng chứng tỏ Linh dược rốt cuộc quý hiếm cỡ nào.



Bởi vì một loại Linh Quả không có khả năng hình thành dị tượng kinh khủng như thế, nói cách khác, đám người Diệp Bạch lần này gặp phải linh dược hiếm thấy, tuyệt đối hiếm quý vô cùng, chỉ sợ giá trị vô khả lường được.



Vì lần này, mạo hiểm một chút nguy hiểm, nỗ lực một chút vốn liếng cũng là đáng giá.



- Trước đi xem một chút có thể đoạt liền đoạt, không thể đoạt ít nhất cũng muốn kiến thức một phen.



Một lát sau ba người rốt cục hạ xuống quyết tâm, mắt thấy hướng bên kia hội tụ dị thú càng ngày càng nhiều, thật sự nếu không đi chỉ sợ ngay cả bóng dáng Linh dược đều nhìn không thấy, cho nên không chần chờ nữa, ba người hóa thành ba đạo quang hoa hướng về hồng quang chạy như tên bắn đến.



Ba người, Cửu Trọng Thiên Bạch Tàn Tinh sử dụng, một đạo trưởng đuôi dài ảnh kỳ dị thân pháp Thanh cấp cấp thấp Ảnh Điệt Thân Pháp.



Bởi vậy, hắn sau khi triển khai, lập tức có thể tạo thành mười đạo tàn ảnh, phía sinh ra lẫn nhau tương điệp sinh diệt giống như hơn mười người chung một chỗ hấp tấp chạy đi.



Tối hậu Ma Ảnh càng kéo càng dài, dĩ nhiên dài đến trăm mét thì có chừng mấy trăm đạo tàn ảnh, ngay cả Diệp Bạch cùng Mưu Tử Âm đều liếc nhìn.



Tuy nhiên Phượng Vũ sơn trang Mưu Tử Âm, thân pháp cũng không dưới Bạch Tàn Tinh.



Chỉ thấy thân người nàng chớp động, dưới chân xuất hiện một con Tử Hạc kỳ dị có cái đuôi thật dài, thân hình nhanh như điện xẹt, chỉ trong chốc lát đã vượt qua hơn một trăm lý.



Phượng Vũ sơn trang bất truyền mật thuật, Thanh cấp cấp thấp Tử Hạc Lôi Huyễn Thân nói về giá trị cũng không kém hơn Ảnh Điệt Thân Pháp của Bạch Tàn Tinh một chút nào cả.



So với ba người thì Diệp Bạch cũng không có Thanh cấp thân pháp Huyền kỹ, nhưng so về tốc độ, trong ba người, cũng không có ai có thể cùng so sánh với hắn?



Nhìn hai người đã đi xa, hắn mới mỉm cười thân hình nhất động, chân trái khẽ nâng lên, đầu vai nhích động, cả người Diệp Bạch khẩn cấp lao đi, phảng phất như một đạo thiểm điện, trong nháy mắt liền lướt qua hơn mười trượng.



Sau một khắc cả người hắn biến mất không thấy, sau đó hắn truy theo Bạch Tàn Tinh cùng Mưu Tử Âm, quá trình của nó nói thì đơn giản, nhưng quỷ dị tới cực điểm.



Nghe đến Bạch Tàn Tinh cùng Mưu Tử Âm đều kinh ngạc quay đầu lại, hiển nhiên bọn họ không ngờ rằng, tốc độ của Diệp Bạch thần kỳ đến như thế, thân pháp tốc độ dĩ nhiên vẫn còn trên hai người bọn họ.



Hai người đối với lai lịch của Diệp Bạch vốn không biết, nhưng vẫn một mực lưu có một phần tâm thần tại trên người Diệp Bạch, hiện tại nhìn thấy thân pháp Diệp Bạch quỷ dị như vậy, bọn họ càng cảm thấy kinh ngạc.



Tuy nhiên điều này mới chỉ là bắt đầu.



Lúc này Diệp Bạch sử dụng Thiên Tẩu Tứ Tượng Bộ từ cây đại thụ nhảy xuống, hơn nữa hắn chạy sau mà đến trước, trong nháy mắt lướt qua hai người. Diệp Bạch quay đầu lại, đối bọn họ mỉm cười sau đó như có bảy đạo kiếm quang bay lên, phảng phất giống như một đạo lông chim trong nháy mắt từ trong tay áo của hắn thoát ra.



Sau đó Bạch Tàn Tinh cùng Mưu Tử Âm cảm thấy chấn kinh, nhưng bọn họ cũng không thể tin tưởng được, trong ánh mắt bảy đạo kiếm quang trọng tổ hình thành một con vũ dực tung người bay đi.



Sau một khắc hắn thở nhẹ một tiếng, đạo vũ dực hình kiếm quang này của Diệp Bạch tốc độ hơn hẳn tốc độ hai người gấp mấy lần, phảng phất như một đạo Lưu Quang trong nháy mắt đi xa, bỏ lại hai người thật xa phía sau.



Sau đó biến mất ở trong tầm mắt hai người không thấy đâu nữa.



Điều này điều này sao có thể.



Vô luận là Bạch Tàn Tinh, Mưu Tử Âm nhìn thấy tình cảnh này, sau đó đều căn bản không thể tin tưởng hai mắt của mình lúc này, bọn họ cũng nhìn từ trang mắt đối phương thấy được ánh mắt nồng đậm kinh hãi.



Lúc này đột nhiên xuất hiện thần bí thanh niên rốt cuộc là xuất thân từ nơi nào, như thế nào có thể có tốc độ như vậy?



Chỉ sợ là Huyền Tông cường giả, cũng không hơn được, trừ phi đạt tới Thanh cấp Cao cấp thân pháp Huyền kỹ, nếu không, không có khả năng làm được tốc độ kinh khủng như thế.



Chính hắn thi triển lại không giống như một môn Huyền kỹ, nhưng rốt cuộc là bởi vì cái gì mà Diệp Bạch thi triển lúc đó tốc độ quá nhanh như vậy, hai người ngược lại cũng không thấy rõ.



Lại một lần nữa Diệp Bạch tại trong cảm nhận của bọn họ trở nên càng thêm thần bí mà cường đại, thâm bất khả trắc, bọn họ xuất thân từ Thất phẩm tông môn hạch tâm đệ tử có cảm nhận không có khả năng xuất hiện chuyện như vậy



Truy theo không thể để cho hắn vượt qua quá xa, nếu không cho dù Linh dược có tốt hơn nữa cũng không đến lượt chúng ta.



Thấy thế, Bạch Tàn Tinh cùng Mưu Tử Âm, bắt đầu không tiếc vốn liếng thúc dục Huyền khí đứng lên, tốc độ nhanh hơn trước đuổi theo, cuối cùng bọn họ lấy làm kinh ngạc chính là vô luận bọn họ như thế nào gia tốc, Nhân ảnh phía trước, càng ngày càng nhạt, cuối cùng tung tích biến mất, ngay cả một điểm dấu vết đều nhìn không thấy



Điều này nói rõ cái gì, nói rõ tốc độ đối phương, cho dù bọn họ có sử dụng toàn lực như trước cũng không kịp, hơn nữa, hai người trong lúc đó cự ly càng lúc càng lớn



Cái đả kích này, đối với hai người trẻ tuổi khí thịnh, đặc biệt có một phần ngạo khí Thất phẩm tông môn hạch tâm đệ tử mà nói như thế nào cũng không cách nào đón nhận được.



Nhưng thực tế liền bày ở trước mặt bọn họ, không phải bọn họ không tin mà được.



- Quái thai. . .



Cuối cùng hai người cũng chỉ có thể tìm ra lời này để hình dung thần bí tuổi trẻ này mà thôi.



Lập tức, bắt đầu không hề suy nghĩ, sau đó hai người tận lực dùng tốc độ nhanh nhất hướng về phía Diệp Bạch đuổi theo.



Sau một lát.



Đến đỉnh núi, thân hình Diệp Bạch dừng lại, dưới chân kiếm quang nhanh nhẹn tiêu tán không ngừng nhìn về phía trước.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #579