Chương 141: Trong núi hiện Linh Quả.



Nếu như không nhờ có tác dụng của Thiên Tru Kính cường đại, thì Địa Khí môn đã sớm bị diệt vô số lần rồi.



Cho nên, cũng nhờ có Nghịch Thiên dị bảo mà Địa Khí môn truyền thừa mấy trăm năm, thậm chí gần ngàn năm, lưu lại danh tiếng lớn như thế, thậm chí không dưới Kiếm Môn.



Đáng tiếc là nếu cứ nhờ vào ngoại lực, cuối cùng cũng sẽ bị diệt, cho nên Địa Khí môn sớm biến mất tại cõi đời này.



Ngay cả truyền thừa chí bảo Khám Địa Kính cũng bởi vậy mà biến mất không thấy tung tích.



Có thể nói, nếu như không phải biến cố bên, Địa Khí môn chỉ sợ còn có thể truyền thừa càng lâu hơn nữa, có Thiên Tru Kính, Địa Khí môn cũng sẽ có địa vị.



Lục y thiếu niên Bạch Tàn Tinh, ở khoảng cách rất xa chỗ Diệp Bạch cùng Mưu Tử Âm, rốt cuộc hắn cũng đứng lên nhưng cũng không có xuất thủ.



Nhưng hắn cũng không có cách ly quá xa, để tránh bị mất dấu hai người, bất quá, hắn có Địa Khí lục kính Tam Sinh kính ở trong tay, cho dù khoảng cách xa, chỉ cần hơi thở không ngừng hắn cũng không bị mất dấu



Đồng thời, hắn cũng quan sát một chút thần bí cao thủ kia rốt cục là ai, cùng với Phượng Vũ sơn trang, hạch tâm đệ tử Mưu Tử Âm có quan hệ gì?



Nếu như không có quan hệ tự nhiên tốt, nếu như thực sự có quan hệ, cũng có thể thật sớm phát giác, để có chuẩn bị tốt hơn.



Cho nên, hắn một bên yên lặng tu luyện, khôi phục Huyền khí chính mình, một bên âm thầm chú ý hai người, chỉ cần hai người bất động, hắn liền cũng bất động như thế.



Đối với một sát thủ mà nói, thiên hạ cơ bản không có người, có thể ẩn nhẫn, ẩn núp, cùng sức chịu đựng, ai có thể so được với sát thủ đây.



Hắn là cửu trọng thiên hạch tâm cao thủ, Bạch Tàn Tinh tuyệt đối tự tin, hắn không thua với bất luận kẻ nào.



Xa xa.



Ở trên cây đại thụ, Diệp Bạch khoanh chân ngồi, hắn nhận thấy lục y thiếu niên Bạch Tàn Tinh hành động như vậy cũng không khỏi kinh ngạc, bất quá hắn cũng không có rảnh rỗi đi quản.



Mặc kệ người kia là ai, nếu không có ý quấy rầy đến chính mình thì hắn cũng không cần quản hắn. Nhưng, hôm nay ở Phong Ám sơn mạch, hắn cảm thấy càng ngày càng thú vị.



Bình thường khó gặp vết chân người, tại sao trong khoảng thời gian ngắn thì xuất hiện nhiều người như vậy.



Sáng hôm sau, mặt trời ló dạng, tỏa sáng một vòng tái quang vựng.



Ở bên trong rừng rậm, những tiếng âm ththú rống anh, lúc này tựa hồ cũng mỏi mệt xuống, không hề vang lên nữa, thế gian đột nhiên trở nên một mảnh yên tĩnh



Ba người Diệp Bạch, Bạch Tàn Tinh, Mưu Tử Âm hiện đứng thành một hình tam giác, đặc biệt mỗi phương, mỗi người đều cách xa nhau mấy trăm trượng, hoặc tu luyện, hoặc khôi phục.



Ai cũng không có ý định đi quấy rầy ai.



Trong khoảng thời gian ngắn phiến rừng rậm này trái lại bình tĩnh vô cùng, Mưu Tử Âm như trước không gián đoạn thổ nạp, môn Ấu Phượng Thổ Tức Công của nàng quanh người hồng vụ, càng ngày càng đậm.



Mà bên trong đầu Ấu phượng màu đỏ kia cũng bởi vậy càng thêm trong suốt hơn một chút, dần dần, giống như một khối Hồng Ngọc điêu khắc mà thành.



Hiển nhiên, nàng cũng không có năng lực phát hiện ra Diệp Bạch cùng Bạch Tàn Tinh, cho nên vẫn yên lặng tu luyện mà thôi.



Mà Diệp Bạch, thì lại lần nữa tâm trống không minh, không hề để ý tới tất cả sự vật quanh người, trừ thả ra một lũ Thần thức tập trung hai người, để phòng ngừa hai người có cái gì dị động mà thôi.



Từ từ, quanh người hắn bạch khí tái khởi, hình thành một cái vụ kén, đem bao bọc cả người.



Rồi sau đó, trong cơ thể Diệp Bạch Huyền khí, lại một lần nữa thúc dục đứng lên, hắn tu luyện thời gian trôi đi, thực lực của hắn, cũng thong thả mà ổn định, không ngừng tăng trưởng.



Như thế xem ra, từ Đỉnh cấp Huyền sư đột phá đến nửa bước Huyền Tông cảnh giới, mặc dù xa xôi, nhưng dù sao cũng ở trong khả năng. Hắn chỉ cần một mực tu luyện cũng có ngày đạt tới.



Còn Bạch Tàn Tinh, chính là ba phần tâm thần tu luyện khôi phục Huyền khí, bảy phần tâm thần chú ý trên người hai người.



Bất quá, hai người một mực không có động tĩnh gì, hắn cũng chỉ có thể lẳng lặng ở đó, không dám làm ra bất cứ phản ứng gì, vì vậy, đều một mực tu luyện, nước giếng không phạm nước sông. Lúc này, trực tiếp duy trì cân bằng như vậy thì đột nhiên xuất hiện biến cố đánh vỡ.



Ba bên đồng thời kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về hướng Tây Bắc có một đạo khí trụ màu đỏ, đột nhiên vọt lên, cuồn cuộn như thủy triều Linh khí, thẳng hướng trời cao, đem bầu trời đêm sáng rực lên.



- Linh khí trùng thiên, Linh dược xuất thế, có tuyệt thế Linh vật thành thục, hơn nữa ở ngay bên trong Phong Ám sơn mạch này.



Ba bên đồng thời kinh ngạc đứng lên, Diệp Bạch giơ đầu lên, hắn có được Thiên Thị Địa Thính đại pháp tự nhiên là người thứ nhất cảm giác được, cũng không biết tu luyện bao lâu, cho đến khi linh trụ màu đỏ phóng lên cao hắn mới cảm giác được vẻ khác thường đó rồi.



Vì vậy, tu luyện củng cố Tâm cảnh, lập tức bị đánh vỡ, khí linh vụ bốn phía thu hút, cũng tùy thời như thủy triều thối lui, bạch kén quanh người Diệp Bạch bởi vậy chấn động tán ra.



Diệp Bạch chấn kinh từ trên cây đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía Tây Bắc.



Ở chỗ sâu trong Phong Ám sơn mạch khoảng cách đến chỗ của đám người Diệp Bạch cũng không xa xôi, khoảng ba trăm dặm.



Tốc độ của Diệp Bạch lúc này nếu như toàn lực, thậm chí không cần một canh giờ, liền có thể chạy tới.



Xa xa, Bạch Sa nữ tử Mưu Tử Âm một mực nhắm mắt thổ nạp, cũng chấn kinh ngẩng đầu lên, hiển nhiên, dị tượng như thế, cho dù nàng bế quan cũng không có khả năng không biết.



Huống chi, ở Phong Ám sơn mạch này hiểm địa, tu luyện thì tự nhiên không giống như bình thường, vừa phân tâm thần chú ý giới bên ngoài, tùy thời hiểu rõ các loại tin tức, để phòng ngừa vạn nhất.



Bởi vậy, đạo màu đỏ linh trụ này thẳng hướng trời cao bay lên, nàng cũng lập tức phát hiện.



Tâm cảnh vững vàng như hồ nước của nàng bị đánh vỡ, nàng tự động từ trong tu luyện tỉnh lại, hướng màu đỏ sương mù từ từ tiêu tán, mà màu đỏ Linh Phượng chui vào trong cơ thể, biến mất không thấy, cực kỳ thần quái.



Thanh cấp tâm pháp dù sao cũng bất phàm, khác thường, Lục cấp công pháp không thể bằng được.



Lập tức nàng cũng học Diệp Bạch từ trên nhánh cây nhìn về phía Tây Bắc.



Thân là đệ tử Âm Nguyệt tam tông, Phượng Vũ sơn trang hạch tâm đệ tử, Mưu Tử Âm kiến thức uyên bác, dị tượng như thế này, nàng tự nhiên không có khả năng không biết.



Hoặc là tuyệt thế Linh Bảo đột nhiên xuất thế.



Hoặc là ngàn năm Linh dược thành thục, đạo hồng quang này thành thục thu nạp Linh khí, bởi vì quá mức nồng nặc cho nên hình thành Linh khí trụ quy mô như thế.



Nhiều nhất hai canh giờ nữa Linh dược nhất định có thể thành thục, đến lúc đó, chính là lúc hái linh dược thích hợp nhất.



Linh dược có thể biểu hiện dị tượng như thế, há có thể đơn giản sao, ít nhất, Mưu Tử Âm biết nó có thể là tứ cấp Cao cấp Linh dược, nếu không, không có khả năng đạt tới tình trạng tinh kỳ như thế.



Tứ cấp Cao cấp Linh dược, cho dù là Âm Nguyệt tam tông Phượng Vũ sơn trang, cũng không có khả năng dễ dàng có được, xuất hiện một gốc là máu chảy đầu rơi tranh đoạt, giá trị vô khả lường được.



Thật không ngờ, chính mình bởi vì muốn muốn tránh né Cửu trọng thiên sát thủ đuổi giết, cố ý mạo hiểm độn nhập vào nơi này, dĩ nhiên có kỳ ngộ như thế.



Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt Mưu Tử Âm, cũng không khỏi phát sáng lên, nàng hướng về phía đạo hồng quang hướng Tây Bắc lao tới, ánh mắt trở nên nóng bỏng kịch liệt, hơi thở cũng có một chút dồn dập.



Nếu có thể thu được một gốc cây tứ cấp Cao cấp ngàn năm Linh dược, mặc kệ dùng hay bán, chỗ tốt đều là vô khả lường được.



Có lẽ bằng vào vật ấy, khiến chính mình nhất cử đột phá Đỉnh cấp Huyền sư, thậm chí cho đến nửa bước Huyền Tông cảnh giới.



Tứ cấp Cao cấp Linh dược, giá trị thật sự là quá mức trân quý chỉ sợ tông môn trưởng bối, cũng phải đỏ mắt nhìn. Huống chi nàng là Tam đại đệ tử, ngày thường, căn bản muốn nghĩ cũng không thể nghĩ, ngay cả thấy cũng không có thể nhìn quá một lần.



Bạch Tàn Tinh lúc này cũng tỉnh lại.



Bởi vì hắn để hơn phân nửa tâm thần, đều đặt ở trên người Diệp Bạch cùng Mưu Tử Âm, cho nên hai người nhất dị động, hắn lập tức liền đã phát hiện, hắn cũng chấn kinh giơ lên đầu, chuyển hướng Tây Bắc nhìn lại.



Mưu Tử Âm có thể nhận thức vật ấy, hắn như thế nào lại không thể nhận thức?



Cửu trọng thiên, trời cao cửu trọng, địa khuyết cửu uyên, thân là Lam Nguyệt công quốc thất phẩm tông môn, Cửu trọng thiên hạch tâm đệ tử, Bạch Tàn Tinh đón nhận vô tận sát thủ huấn luyện bồi dưỡng, đối với các loại tri thức phong phú, chỉ sợ còn hơn xa Diệp Bạch, Mưu Tử Âm.



Bởi vậy, sau khi nhìn thấy linh trụ mầu đỏ, Bạch ánh mắt Tàn Tinh nhất thời liền phát sáng lên, thân là Cửu trọng thiên đệ tử, hắn như thế nào không thể không hiểu một gốc cây tứ cấp Cao cấp Linh dược trân quý như thế nào sao, có lẽ, chính mình có thể bằng gốc linh dược này, nhất cử đăng đỉnh, trở thành đệ tử đệ nhất nhân.



Mà trở thành đệ nhất nhân, sau lưng lại có Thất phẩm tông môn khổng lồ duy trì, sau này tu luyện hiệu quả tăng lên gấp nhiều lần, đoạt được chỗ tốt vô khả lường được.



Bất quá, ánh mắt của hắn mặc dù nóng bỏng, nhưng cũng không ngu xuẩn.



Linh dược như thế hiện thế, cả Phong Ám sơn mạch mãnh thú cũng muốn trang đoạt, trong đó, chỉ sợ không thiếu cao giai mãnh thú, chỉ sợ là hắn cũng muốn né tránh.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #577