Bên cạnh dòng sông Điểu Độ giang, chính là Thiên Phi độ, cùng Phong Ám sơn mạch.
Có một số người từ Huyền Vũ quốc đến Bắc phải vượt qua Điểu Độ giang, sau đó xuyên qua Phong Ám sơn mạch, nhưng rất nhiều người không muốn làm như vậy.
Bởi vì Phong Ám sơn mạch rất là nguy hiểm, bên trong có rất nhiều trung, cao giai hung thú tồn tại, nhất là càng đi vào sâu bên trong, cao giai hung thú càng nhiều, nghe nói, tứ cấp, ngũ cấp hung thú đều có không ít.
Cho nên, trừ có một số kẻ tài cao gan lớn ra, đại bộ phận phân mọi người lựa chọn không đi qua Phong Ám sơn mạch, bọn họ chấp nhận đi vòng hướng Tây, từ Hàn Minh cổ đạo xuyên qua Dạ Quang hải đi tới Bắc cảnh ngũ quốc.
Làm như vậy, nói chung, cũng chỉ là lãng phí hơn mười ngày thời gian mà thôi.
Bất quá, một ngày kia tại Phong Ám sơn mạch không người lại có một người khoan thai đi tới, trên người mặc một bộ trường sam màu xanh, đó là một thanh niên có sắc mặt vàng như nghệ, tựa hồ thần sắc hơi có vẻ bị ốm.
Hắn giơ tay lên đầu, nhìn về phía trước núi non mênh mang, Phong Ám sơn mạch trước mắt quả nhiên như lời đồn đãi, qua rộng lớn phóng mắt không thể nhìn thấy tới cuối.
Cây cao chọc trời, đem bầu trời đều che đậy, mơ hồ, từ sơn mạch bên trong truyền đến có tiếng thú rống, chấn động đại địa, khiếp người yếu bóng vía.
Rất nhiều người, cho dù lúc trước rất là can đảm đi tới nơi này, thấy trước mắt sừng sững Phong Ám sơn mạch, sau đó nghe đến bên trong mơ hồ truyền đến âm thanh thú rống kinh khủng, cũng không khỏi lui lại không đi nữa.
Tuy nhiên, người thanh niên thoạt nhìn có chút thần sắc có bệnh này, lại khẽ cười một chút, sau đó thân hình nhất động, 7 thanh trường kiếm theo thứ tự bay lên, rơi tại dưới chân hắn, theo sau, cả người hắn liền hóa thành một đạo phi điểu hình kiếm quang, thoáng qua liền đầu nhập vào bên trong Phong Ám sơn mạch.
Liên tục mấy cái lóe ra, thân hình thanh niên mặt vàng như nghệ cùng 7 thải kiếm quang, nhanh chóng biến mất tại Phong Ám sơn mạch.
Trong lúc người thanh niên mặt vàng như nghệ đi không lâu, tiếp theo có một Bạch y thiếu nữ vóc người thon dài, lụa trắng che khuất mặt đi đến.
Nàng đứng ở Phong Ám sơn mạch, thoáng ngưng thần một chút, sau đó cũng không hề do dự nữa, thân hình nhoáng lên, hóa thành một đạo ngũ thải liên hoa hình quang mang lao vào bên trong Phong Ám sơn mạch.
Sau một lát, có một lục y thiếu niên xuất hiện ở phía sau hai người, hắn nhìn về phía phương hướng Bạch y thiếu nữ biến mất, âm âm cười một tiếng, cả người lập tức cũng nhoáng lên, đuổi theo.
Sau đó thân hình tên lục y thiếu niên nháy mắt không thấy đâu nữa, Phong Ám sơn mạch lại yên tĩnh sâu thẳm đột nhiên lập tức nghênh đón ba vị khách không mời mà đến.
Một canh giờ sau đó.
Chỗ Phong Ám sơn mạch ước chừng ba trăm dặm.
Diệp Bạch lẹt xẹt dưới chân, ánh mắt thấy sắc trời dần dần hôn ám liền tính nghỉ ngơi một chút, ngày mai đi tiếp.
Nhưng vào lúc này.
"Mu rống ", một tiếng âm thanh thú rống cực kỳ kỳ lạ, đột nhiên vang lên, làm cho chim chóc hoảng sợ bay tán loạn.
Âm thanh thú rống này, như trâu như hổ làm cho Diệp Bạch trong lòng hơi kinh hãi, hắn liền vội vàng nhìn lại, tại trước mặt mình cách đó không xa có một con Hổ Hình hung thú đang lao đến.
Chỉ thấy hung thú này giống như lão Hổ, trên đầu có hai cái sừng thật dài bốn chân có mầu sắc Huyết Hồng, đôi mắt phóng ra hồng quang đang nhìn chằm chằm vào chính mình.
- Thanh Ngưu thú? Tam cấp Trung cấp hung thú.
Sau khi nhìn thấy đầu Hổ Hình hung thú này xuất hiện, Diệp Bạch ngược lại có chút thả lỏng, chẳng qua chính là một con Tam cấp Trung cấp hung thú mà thôi, cũng không có đặt ở trong lòng hắn.
Nhượng hắn tương đối lo lắng là nếu như cùng đầu Thanh Ngưu thú này dây dưa quá nhiều, có thể hay không đưa tới càng nhiều hung thú cường đại hơn, dù sao, nơi này chính là Lam Nguyệt hiểm địa nhất, Phong Ám sơn mạch, không khỏi làm cho Diệp Bạch do dự.
- Xem ra, chỉ có tốc chiến tốc thắng mà thôi.
Diệp Bạch trong lòng âm thầm nói, lúc này hắn rời khỏi Tử Cảnh Cốc cũng là ngày thứ mười, nếu như thay đổi tuyến đường hướng Tây không đi qua Phong Ám sơn mạch, Diệp Bạch muốn tới Bắc cảnh Thiên Cổ Ma quốc, còn cần đại khái bảy tám ngày thời gian nữa.
Dù sao với tốc độ hiện tại của hắn, người bình thường cũng phải mất hơn mười ngày thời gian mới chạy tới nơi, hắn dùng một nửa thời gian vậy là đủ rồi.
Nhưng nếu như trực tiếp xuyên qua Phong Ám sơn mạch, mặc dù có nhất định có nguy hiểm, nhưng Diệp Bạch tự tin trong vòng ba ngày, có thể chạy tới Bắc cảnh. Bởi vì Phong Ám sơn mạch mặc dù rộng lớn nhưng phỏng chừng, ba ngày thời gian, cũng là dư rả rồi. Lúc này Diệp Bạch lo lắng dọc đường gặp cái gì ngoài ý muốn mới cố ý thiết trí thời gian tương đối rộng rãi mà thôi.
Nếu như bình thường, hai ngày hoặc hơn hai ngày một chút, với tốc độ của Diệp Bạch đủ để xuyên qua Phong Ám sơn mạch chạy tới Phong Ám tiểu trấn.
Mà sau khi đến được Phong Ám tiểu trấn chính là đã đến Thanh Long quốc rồi.
Lôi Tông tổ chức Thiên Tiên đài tỷ thí cũng chính là ở bên trong Thanh Long quốc.
Mà từ Thanh Long quốc chạy về phía Tây Bắc, Diệp Bạch chỉ cần dùng một hai ngày thời gian, Diệp Bạch đã có khả năng chạy đến Ma Thần Cốc Thiên Cổ Ma quốc.
Vì tiết kiệm thời gian lãng phí, hơn nữa, Diệp Bạch đối với thực lực của mình tự tin, chỉ cần không phải tứ cấp hung thú ra, hung thú thấp hơn hắn tự tin đối phó được.
Cho dù là không đấu được, với thực lực bây giờ hắn muốn chạy trốn, cũng không phải chuyện tình khó khăn, cho nên hắn đã quyết định lựa chọn vượt qua Phong Ám sơn mạch này.
Đương nhiên, đây cũng là do thực lực của hắn hiện tại đã thăng cấp Đỉnh cấp Huyền sư, hơn nữa còn có các loại Huyền kỹ, kiếm trận cường đại, cho nên hắn mới mạo hiểm hành động như thế.
Đây là thực lực, cùng tâm cảnh bất đồng, hiện tại hắn nghĩ đến, chỉ cần chính mình chú ý cẩn thận một chút, đi qua Phong Ám sơn mạch này, hẳn là không có cái gì quá nguy hiểm.
Tuy nhiên, trên đời không có gì như ý, đôi khi thực tế so với ý nghĩ khác xa, Diệp Bạch như thế nào cũng thật không ngờ, cho dù hắn có dè dặt, cho dù hắn cũng chưa có đi sâu vào trong Phong Ám sơn mạch mà đã gặp phải hung thú mạnh mẽ rồi. Lúc này Diệp Bạch cũng thừa nhận lời đồn đãi về Phong Ám sơn mạch đầy nguy hiểm là chính xác.
Không phải bản thân trải qua thì vĩnh viễn cũng không biết Phong Ám sơn mạch nguy hiểm như thế nào.
Cho nên, trong lúc hắn tiến vào hong Ám sơn mạch chưa tới một canh giờ đã ngoài ý muốn dẫn động một đầu Tam cấp Trung cấp Thanh Ngưu thú, nếu như hắn một năm trước đây, thì cũng chỉ có chạy trối chết mà thôi. Thậm chí, có thể nằm tại nơi này.
Đương nhiên, với hắn hiện tại, đã không cần phải chạy nữa rồi.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, ở xa có một tiếng tay áo nhẹ nhàng lướt trong gió vang lên, sau đó ở khoảng cách với Diệp Bạch không xa, nhẹ nhàng dừng lại ở một cành cây cổ thụ.
Lỗ tai của Diệp Bạch có chút nhất động, lập tức hắn phát giác ra, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc:
- Nơi hẻo lánh hoang vu như thế này, trừ mình ra, lại còn có những người khác đến, đúng là có điểm ý tứ.
Nhưng lúc này với thực lực của hắn, cho dù hắn có gặp phải cái gì nguy hiểm, cũng sẽ có cách ứng biến, cho nên, mặc dù cảm giác được có người rình ở bên, nhưng hắn cũng không có vọng động, cũng không có nói ra.
Sau khi Diệp Bạch tiến vào cảnh giới Đỉnh cấp Huyền sư thì Thiên Thị Địa Thính đại pháp đích xác càng thêm cường đại, nếu như trước đây, Diệp Bạch tuyệt đối sẽ không mẫn cảm phát hiện như vậy.
Bất quá hiện tại, hắn lại làm như không biết, vẫn như trước thập phần bình tĩnh cùng với đầu hung thú thật lớn trước mặt giằng co.
Mà đầu Hổ Hình ngưu giác quái thú kia, cũng nhạy cảm nhìn trên người trẻ tuổi này, nó cảm ứng được một luồng hơi thở nguy hiểm trước nay chưa từng có.
Điều này làm cho nó không khỏi có chút bất an, trong miệng khẽ rít gào hai tiếng, sau đó trực tiếp xông lên phía trước.
Trước mặt của nó là nhân loại này làm cho nó cảm giác được nguy hiểm, đây là cảm giác đặc hữu của hung thú, từ trước đến giờ thập phần nhạy cảm, nhưng nó lại nhìn nhân loại trước mặt này cũng nhìn không ra có gì cường đại cả.
- Hơi thở nguy hiểm, thật là trên người hắn vừa phát ra sao?
Đầu Tam cấp Trung cấp Thanh Ngưu thú, trong khoảng thời gian ngắn, nhịn không được bắt đầu tiến lên.
- Di.
Tại khoảng cách Diệp Bạch cùng đầu Thanh Ngưu thú kia giằng co, ở cánh rừng rậm bên trái, chừng trăm trượng trên một gốc cây cao lớn có một nữ tử đầu đội lụa trắng, lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn thân ảnh một người một thú, đang hằm hè nhìn nhau.
Hơn nữa, vẫn còn nàng ở phía trước.
- Người kia là ai, thực lực có vẻ cũng không tệ lắm, chẳng lẽ là người kia nhanh như vậy đã đuổi theo sao?
Lụa trắng nữ tử ánh mắt lóe ra, hướng về phía Diệp Bạch nhìn xuống.
- Nếu như thật sự là thế lực kia đuổi theo thì cũng có chút phiền phức, cái thế lực kia, từ trước đến giờ có cừu tất báo, không chết không ngừng, nếu như bình thường, ta không nguyện cùng bọn họ đối địch, hiện tại, cũng không có cách nào rồi.
Nàng thì thào thấp giọng nói, ánh mắt gắt gao nhìn về phía Diệp Bạch cùng đầu Thanh Ngưu thú, sau đó do dự hay không muốn xuất thủ.
Nếu như hiện tại xuất thủ, không hề nghi ngờ thắng lợi rõ ràng lớn hơn một chút, nhưng điều kiện tiên quyết chính là đối phương chính là người của thế lực kia phái xuống đuổi giết nàng mới được.
Nếu như không phải, nàng chiến nhất một tràng như vậy, tiêu hao thể lực, tinh lực chính mình, nếu như truy binh truy theo tiến lên nàng sẽ càng thêm nguy hiểm.