Chương 136: Bảy ngày sau đó.



Cuồng Lôi Đao Lý Liệt Dương nhìn người trung niên, cắn cắn môi, khổ sở nói:



- Hiện tại, nơi này là Mật Địa cuối cùng của chúng ta, ban đầu thành lập chính là vì để ngừa vạn nhất, ngay cả lão Tam cũng không biết, nếu như không phải có chỗ Mật Địa này chỉ sợ vài người chúng ta cũng không thể sống tới ngày hôm nay được.



- Đối phương lần này xuất động, chừng mấy vị Đỉnh cấp Huyền sư cường giả, chúng ta còn có thể kiên trì đến bao lâu?



Nghe thấy lời nói như thế, người trung niên đối diện lại táo bạo đứng lên, ánh mắt nhìn Cuồng Lôi Đao Lý Liệt Dương, lớn tiếng nói:



- Câm mồm.



Ánh mắt hắn sáng quắc chăm chú nhìn vào trên mặt Nhị đệ, âm thanh lạnh lùng nói:



- Lý Liệt Dương, ngươi chớ quên ban đầu nếu như không phải Cốc Chủ Túc Hàn Sơn, chúng ta Tam huynh đệ, làm sao còn có hôm nay?



- Lão Tam như thế, ngươi cũng như thế sao, nếu như ngươi sợ hãi, ngươi cảm giác không đáng giá, ngươi nếu rời đi, ta tuyệt không ngăn trở.



Nhưng là ta Bôn Lôi Thủ Cổ Tam Thông nhất định sẽ lưu ở chỗ này, chờ đợi tông môn cường viện đến, nếu có chết cũng tuyệt không hối hận.



Hắn nói chuyện chém đinh chặt sắt, rõ ràng không có một tia do dự, nghe nói như thế, làm cho Lý Liệt Dương, trên mặt nhất thời trở nên vô cùng bi thống.



Hắn kích động đứng lên, lớn tiếng nói:



- Đại ca, nếu như muốn báo ân, chúng ta cũng đã báo, làm cho Tử Cảnh Cốc nằm vùng lâu như vậy, chúng ta lại được cái gì, còn không phải cho tới bây giờ đều không oán một câu, chính là hiện tại, ngươi nhìn xem.



Ánh mắt hắn hằn lên vệt máu, nói:



- Đại tẩu, Nhâm nhi con ta, còn có phụ thân, mẫu thân đại nhân toàn bộ đã chết, toàn bộ đều chết hết. Hiện tại, ngay cả Nguyệt nhi chưa đến năm tuổi cũng đã chết. Cả Mạnh Dương Trang, chỉ còn hai người chúng ta.



- Tất cả còn chưa đủ sao, còn không đủ hoàn lại ân tình Tử Cảnh cốc sao. Đại ca, để tất cả huyết mạch Mạnh Dương Trang đều đoạn tuyệt mới vừa lòng sao?



- Hỗn trướng.



Trung niên đứng dựa tường lạnh lùng nói:



- Lý Liệt Dương, đây là ta cuối cùng nói với ngươi, nếu như…



Nói tới đây, hắn dừng một chút, mới tiếp tục nói:



- Nếu như ngươi nói như thế nữa, huynh đệ chúng ta cũng đoạn tuyệt từ đây, sau này ta cùng Mạnh Dương Trang tử tẫn, ta cũng tuyệt không làm một người vong ân phụ nghĩa.



- Nếu như ngươi còn muốn chạy đi, ta không ngăn cản ngươi, nhưng ngươi cũng không cần khuyên ta, ý ta đã quyết không cần nói nữa.



Nói xong, hắn dứt khoát quay đầu lại, sau đó quay đầu vào vách tường, móng tay bởi vì dùng sức quá mức, đều đã đâm vào trong thịt, mà hắn giống như không có cảm giác.



Ở bên trong thạch thất, trong khoảng thời gian ngắn trầm mặc xuống, thậm chí ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe thấy.



Một lúc lâu sau Cuồng Lôi Đao Lý Liệt Dương mới phục hồi tinh thần lại, hắn nhìn sau lưng Đại ca, trong ánh mắt một mảnh bi thống.



- Hảo, Đại ca, nếu như ngươi đã quyết nhất định phải làm như vậy, ta đây Lý Liệt Dương cũng không phải một người tham sống sợ chết, ban đầu kết nghĩa cũng đã có nói, không thể cùng tuổi nhưng cùng sống cùng chết, sau này cho dù có chết, chúng ta cũng không tịch mịch.



Nói tới đây, hắn cười thảm một chút, trong tiếng cười, có huyết, có lệ.



- Mặc dù hiện tại lão Tam không có ở đây, nhưng ta Lý Liệt Dương, còn quyết định sinh tử đi theo Đại ca, cho dù là chết cũng sẽ không lui về phía sau một bước, những lời vừa nói cũng coi như chưa nói.



Sau khi nghe lời nói như vậy, người trung niên đang quay mặt vào vách tường, đầu vai khẽ run lên, trong ánh mắt có nước mắt, hắn xoay người lại, nhìn Nhị đệ, rung giọng nói:



- Đương nhiên.



Cuồng Lôi Đao Lý Liệt Dương ha ha cười một tiếng, nói:



- Đại ca chẳng lẽ còn không tin được tiểu đệ sao, nếu như Lý Liệt Dương đã nói, tự nhiên nói được là làm được.



- Hảo…



Người trung niên đang quay mặt vào vách tường tiến lên ôm lấy cổ Nhị đệ, trong ánh mắt nước mắt lại chảy ra.



Hắn mặc dù nói lời tuyệt tình, nhưng trong lòng làm sao không có một phần quyến luyến đây. Hiện tại, có người nguyện ý kề vai chiến đấu, tuy có thể bị chết cũng không có tiếc.



Sau một lát, hai người phục hồi tinh thần lại, bắt đầu nghiên cứu tông môn có khả năng phái ai tới.



Kích động qua đi, chính là lý trí, nếu lựa chọn con đường bỏ chạy, liền muốn đem tất cả tình huống có thể xuất hiện chi tiết vạch ra.



Mà thực lực người đến tiếp viện đối với bọn họ mà nói rất là quan trọng, bởi vì nó liên quan đến sinh tử tồn vong của bọn họ, thậm chí còn liên quan đến Mạnh Dương Trang có thể hay không sau này còn lưu ở trên đời này.



- Bởi vì quá khó khăn, chúng ta phát ra tin tức, chỉ bất quá vội vàng mơ hồ không rõ, hơn nữa chỉ một thứ đại khái, phỏng đoán lần này viện nhân, sẽ không quá cường đại.



Lý Liệt Dương trầm mặc nói.



Lần này phát ra cầu viện tin tức, đã tính không dễ, muốn đem tin tức đầy đủ biểu đạt ra, đúng là không dễ.



Nghe vậy, Đại ca hắn là Mạnh Dương Trang Đại trang chủ, Bôn Lôi Thủ Cổ Tam Thông, cũng không khỏi trầm mặc xuống.



- Nhiệm vụ này, lớn nhất có thể từ Tam đại đệ tử đón nhận, nhưng lại tuyệt đối sẽ không có phổ thông, ít nhất cũng là nội tông hạch tâm đệ tử.



Lý Liệt Dương tiếp tục nói.



- Chúng đã phát ra tin tức lâu như vậy, tông môn Tam đại đệ tử Yến Bạch Bào, Túc Khô Tâm, phỏng đoán cũng không có thời gian tiếp nhận nhiệm vụ, nếu như là bọn hắn đến, trái lại có hi vọng.



- Nếu như phổ thông đệ tử, nếu có tới bất quá là chịu chết mà thôi.



Nghe vậy, Bôn Lôi Thủ Cổ Tam Thông ngược lại an ủi hắn nói:



- Yên tâm đi, Tử Cảnh cốc dù sao cũng là bát phẩm tông môn, hơn nữa nghe nói Cốc Chủ Túc Hàn Sơn đại nhân đã tấn chức trung vị Huyền Tông, thế lực lớn lên, môn hạ hạch tâm đệ tử khẳng định cũng có thủ đoạn đặc thù. Nhưng chủ yếu nhất chính là, thân phận của bọn họ thập phần mẫn cảm, coi như là Ma Thần Cốc, cũng không dám tùy ý kích sát.



- Điều này chính là cơ hội của chúng ta, chỉ cần bọn họ đến, chúng ta liền có cơ hội. Hiện tại, chỉ có thể chờ đợi mà thôi.



Nhưng mặc dù nói như thế, có khả năng trong lòng hắn, cũng rất là lo lắng trọng trọng, đổi lại có thêm mấy vị Đỉnh cấp Huyền sư cường giả, hơn nữa bởi vì đối phương căn bản không có để Mạnh Dương Trang ở trong mắt, nếu không, người phái tới chỉ sợ cũng không có cường đại hơn.



Nhưng bọn họ cảm nhận được áp lực cực lớn, mấy tháng nay bọn họ ở bên trong khổ chiến đến giọt huyết cuối cùng, chỉ có thể trốn ở bên trong mật thất giữ lại hơi tàn, chờ đợi cường viện đến mà thôi.



Nếu có cường viện có khả năng cứu bọn họ đi ra ngoài sao? Chân chính hạch tâm đệ tử, sẽ không nhận nhiệm vụ này, nhưng nếu như phổ thông nội tông hạch tâm đệ tử, cho dù cường đại như thế nào có thể chiến thắng được Ma Thần Cốc cao thủ chân chánh sao?



Hắn sở dĩ nói ra như vậy cũng bất quá là an ủi hắn mà thôi.



Đã an ủi, cũng là an ủi chính mình, biết là lừa mình dối người, cũng không có cách nào.



- Hy vọng, môn phái cử tiếp viện tới có thực lực cường địa có thể cùng ba tên Đỉnh cấp Huyền sư đánh một trận, chỉ cần có thể ngăn trở chúng ta liền có hi vọng.



- Điều này có thể sao?



Hắn ngẩng đầu nhìn lên, trong ánh mắt, nhất thời giật mình như vậy.



Bảy ngày sau đó.



Lam Nguyệt Thập Tam quốc phân chia thành ba khối lớn, Tây, Nam, Bắc, Tam Cảnh.



Tây cảnh có một quốc, đó là Bạch Hổ quốc có Ly Hận Cung bát phẩm tông môn.



Đệ tử của Ly Hận Cung rất ít xuất thế, cho nên người bên ngoài cơ bản rất ít người có thể nhìn thấy đệ tử Ly Hận Cung.



Trừ môn phái đó ra, còn lại là Nam cảnh và Bắc cảnh. Nam Cảnh Thất Quốc, phía Đông giáp Vô Sương, phía Tây Dạ Ma, phía Nam Đa Văn, phía Bắc Huyền Vũ, ở giữa La Lâm, phía Đông Nam Biên cảnh Thanh Điểu, cùng Tây Bắc Biên cảnh Hàn Yên, hợp thành một khối lớn.



Mà bảy quốc gia này, gọi chung là Nam cảnh.



Mà Bắc cảnh ngũ quốc, thì phân biệt là Thanh Long, Bạch Mã, Chu Tước, Kim Sa, cùng với Thiên Cổ Ma quốc, năm quốc gia này nối thành một mảnh, cấu thành ra Bắc cảnh.



Nhưng ở mặt ngoài, Bắc cảnh chỉ có năm quốc gia, thực lực chân chính sánh với Nam Cảnh Thất Quốc.



Bất quá tại Lam Nguyệt công quốc, Nam cảnh cùng Bắc cảnh được ngăn bởi dòng sông Điểu Độ giang rất lớn, đây là đường ranh giới thiên nhiên.



Truyền thuyết về Điểu Độ giang rất nhiều, nhưng nó chính là một chỗ hiểm địa thiên nhiên.



La Lâm cùng Vô Sương trong lúc đó có cùng chung dòng sông La Giang, nhưng nếu so sánh quả thực là tựa như Thương Long cùng giun đất khác biệt, căn bản không thể so sánh nổi.



La Giang là một con sông nhỏ, mà Điểu Độ giang xác thực là một con sông lớn, một ngày kia có một người thanh niên sắc mặt vàng như nghệ, đi tới bờ sông, bắt đầu tìm kiếm một con thuyền độ giang.



Người thanh niên này, rất rõ ràng lần đầu tiên tới nơi này, mặt mũi thập phần xa lạ, bất quá, có lẽ bởi vì hiện tại đã đang lúc hoàng hôn, đò ngang thập phần thưa thớt, người thanh niên này tìm kiếm hồi lâu, cũng không có tìm được.



Mà bên cạnh, đồng dạng có một người gấp rút muốn qua sông, nhìn tâm trạng lo lắng không thôi, nhìn tình hình này nếu như muộn một chút, chỉ sợ liền không có thuyền có khả năng xuất hiện, mọi người chỉ sợ dừng chân ở nơi này.



Nhưng vào lúc này, từ thượng du Điểu Độ giang, có một con thuyền đơn sơ chậm rãi hướng về phái bờ bên kia bơi đi.



Một lúc sau, người thanh niên mặt vàng như nghệ, rõ ràng ở trong đó, hắn một mình ngồi xuống nhắm mắt, đối diện trước mặt có một Bạch y thiếu nữ, tựa hồ xuất hiện ở trên thuyền ngay từ đầu.



Bởi vì nàng tre mặt, mọi người thấy vài lần sau đó, cũng thu hồi ánh mắt, mọi người ai nấy cũng vui mừng vì may mắn kịp đò, không cần phải chờ đến ngày mai.



Một canh giờ sau, con thuyền đã cập bến sang bờ bên kia, người thanh niên có sắc mặt vàng như nghệ mở mắt ra, đi theo đám người, sau đó liền biến mất không thấy.



Mà ở sau hắn thiếu nữ che mặt lụa trắng, cũng rời thuyền rời đi, biến vào dòng người cũng không thấy bóng dáng.



Mà tất cả mọi người không có chú ý tới phía sau bọn họ sau khi rời khỏi, người chèo thuyền tự nhiên thân hình biến đổi, hóa thành một lục y thanh niên, ánh mắt hắn nhìn về phía sau lụa trắng thiếu nữ, âm âm cười một tiếng, thân hình nhoáng lên đuổi theo.



Hai người lần lượt đi sau cùng một con đường với người thanh niên mặt vàng như nghệ.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #572