Lúc này, trong tinh Thần Thức Hải của Diệp Bạch.
Một tia dược lực Dưỡng Thần Thảo, bị thu nạp, từ từ, cùng những tinh thần sợi tơ nhỏ kết hợp lại.
Tinh Thần Thức Hải đen nhánh, từ trước đến giờ bình tĩnh không động đậy, lúc này, lại như bị vây ở trong sóng gió vô biên, bập bềnh, chỉ cần tâm thần bất định, liền có thể từ đó bị diệt.
Tinh Thần Thức Hải một khi bị diệt, cho dù là người bất tử, cũng bị biến thành một người ngu ngốc, đây là chỗ đáng sợ nhất của Tinh Thần Thế Giới, nếu không gặp chuyện không may vẫn còn có khả năng, một khi gặp chuyện không may, chính là tai họa ngập đầu.
Đó cũng là vì tại sao, lúc trước Kiếm Lão cảnh báo cho Diệp Bạch những kiêng kỵ khi dùng Dưỡng Thần Thảo, mặc dù có khả năng hoàn toàn hấp thu dược lực của Dưỡng Thần Thảo Dược, nhưng nguy hiểm trọng trọng.
Nhưng cái loại thống khổ này, cũng không phải người bình thường có thể chịu được, mà ý chí một khi do thống khổ quá mà bị sụp đổ, thì đến lúc đó cũng ở bên bờ hủy diệt mà thôi.
Cho nên, dùng Dưỡng Thần Thảo luyện chế Dưỡng Thần Đan, mặc dù Dược hiệu kém hơn rất nhiều, nhưng lại bảo hiểm hơn.
Bất quá Diệp Bạch không muốn như thế, hắn muốn khiêu chiến đến cực hạn của chính mình, cho nên hắn nhất định lựa chọn trực tiếp nuốt Dưỡng Thần thảo, nếu có gặp nỗi thống khổ, cũng hoàn toàn không dám buông tha.
Hắn biết, chỉ cần chính mình có ý nghĩ buông tha vừa xuất hiện, chính mình sẽ lập tức bị tinh thần phong bạo thổi quét qua, ngày sau, trên cái thế giới này, cũng sẽ không có Diệp Bạch nữa.
Trừ kiên trì, còn phải kiên trì.
Thân thể thống khổ, có khả năng chịu được, có khả năng dùng các loại phương pháp đến giảm bớt, duy có tinh thần thống khổ, cũng không có biện pháp hỗ trợ, chỉ có thể cố nén, nhẫn nhịn để tránh phát sinh đại họa.
Trên trán của Diệp Bạch, bắt đầu xuất hiện mồ hôi hột, sắc mặt một mảnh đỏ đậm, giống như hỏa thiêu, hàm răng đều cắn tóe máu.
Giờ phút này, toàn thân hắn gân xanh bạo khởi, các ngón tay đè trên mặt đất, bởi vì dùng sức quá mạnh mà trắng bệch, đá xanh cứng rắn trên mặt đất, đều bị hắn dùng lực đập vụn, khắp nơi rạn nứt, mỗi một chỗ vết nứt, cũng giống như đao phong.
Diệp Bạch sắc mặt, vốn hồng nhuận lúc này biến trắng xanh, sau đó biến thành đen, đỏ. Thân thể không ngừng lay động, mồ hôi toát ra ướt sũng cả y phục, cả người trực tiếp giống như là từ trong nước lao ra.
Thời gian thong thả trôi đi, một khắc thời gian sau. Trên người Diệp Bạch thống khổ, còn không có giảm bớt chút nào, giống như cả người hắn, đã sớm không thể bảo trì tư thế khoanh chân, cả người oằn lại như con tôm lớn, nằm ngã xuống đất.
Mà chỗ hắn nằm ở trên mặt đất đã sớm tất cả đều thành vết tích, thậm chí còn có máu tươi chảy ra.
Lúc này, Diệp Bạch có cảm giác được chính mình sắp đến bên bờ sụp đổ, nhưng đều bị hắn đè ép trở về, nếu không, lúc này hắn đã sớm thành một khối thi thể lạnh như băng.
- Không được, tất cả không được.
Diệp Bạch dứt khoát quát, hắn biết, nếu mình lúc này không chịu được, coi như chính mình bây giờ còn có thể nhất thời chịu được trong chốc lát, nhưng là tuyệt đối vô phương kiên trì đến khi dược lực của Dưỡng Thần Thảo hoàn toàn phát huy xong.
Nếu cứ như thế này, chính mình cũng chỉ có chết mà thôi.
Lúc này, Diệp Bạch không khỏi có chút hối hận không có nghe lời nói của Kiếm Lão đã khuyến cáo, chính hắn cũng biết, thiên hạ không có thuốc hối hận, nếu đã lựa chọn một bước này, thì cũng phải tự mình ghánh chịu hậu quả mà thôi.
Hắn không thể tưởng tượng được, ngay cả một phần năm gốc cây non Dưỡng Thần Thảo, dược hiệu lại kinh khủng như vậy. Nếu chân chính là cây đã thành thục, không biết nó đáng sợ như thế nào.
Hiện tại, rốt cuộc muốn thế nào, chính mình cũng chỉ kiên trì mà thôi.
- Mẹ nó, hợp lại, dù sao chịu khổ cũng không bằng thừa dịp lúc này, tu luyện Bạch Thủ Thái Huyền Kinh, dùng Dưỡng Thần Thảo cùng Bạch Thủ Thái Huyền Kinh đi, không biết kết quả là cái dạng gì?
Trên mặt Diệp Bạch lộ ra cảm giác không thể chịu chết, dứt khoát khoanh chân ngồi xuống tu luyện, mặc dù quá trình này, lần thứ hai làm cho hắn không chịu nổi gánh nặng của thân thể, nhưng hắn vẫn cắn răng, kiên trì nhịn xuống, chẳng sợ trên môi máu tươi chảy ra, hắn cũng dứt khoát lần nữa khoanh chân ngồi xuống.
- Mặc kệ có gian khó, ta cũng nhất định phải nhịn xuống, không trải qua sóng gió, không thấy cầu vồng. Kiên trì, kiên trì, kiên trì…
- Một khi thành công, ta sẽ trở thành tứ cấp Kiếm Trận sư trẻ tuổi nhất, ta không thể buông tha. Tuyệt không thể.
Trong lòng Diệp Bạch tự mình thầm quát, lập tức thủy triều thống khổ hắn đều kiên trì nhịn xuống, bắt đầu dựa theo Bạch Thủ Thái Huyền Kinh Pháp quyết, vận chuyển không nói một lời, không nghĩ không suy.
Thân thể của hắn, bắt đầu dựa theo Bạch Thủ Thái Huyền Kinh vận chuyển, một tia Tinh Quang, từ trên đỉnh đầu hắn, vẫn còn như thực chất, bị Diệp Bạch hút vào trong cơ thể, bắt đầu kết nối từ đỉnh đầu với tinh Thần Thức Hải.
Trong Tinh Thần Thức Hải đen nhánh được những Tinh Quang này xuyên vào, nhất thời tạo thành một mảnh Quang Minh. Diệp Bạch lại nhìn thấy những ti ti từng đợt từng đợt sợi tơ màu lam nhạt, vốn chỉ có hơn mười căn, nhưng hiện tại lúc hắn tiến vào cấp ba Tinh Thần lực, đã phát triển hình dáng đến vài chục căn, mỗi nhất căn, cũng thô tráng hơn rất nhiều.
Những Lam sắc sợi tơ, tại tinh trong Thần Thức Hải, không ngừng xoay quanh, quấn động, rất nhiều Tinh Quang, đều không hề trở ngại trực tiếp từ Lam sắc sợi tơ xuyên qua, căn bản không dừng lại, lập tức tiêu tán.
Nhưng có vài Tinh Quang, tại xuyên qua những tinh thần sợi tơ nhỏ này, lại không ngừng xảy ra biến hóa, trong đó Hắc sắc vật chất, từ trong đó phân giải xuất ra, bám vào những Lam sắc sợi tơ, những Lam sắc sợi tơ cùng Hắc sắc vật chất xuất hiện, lặng yên phát sinh biến hóa, ngạnh sanh quy mô lớn.
Trong đầu Diệp Bạch lập tức truyền đến một loại cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ, rồi sau đó, Diệp Bạch rõ ràng phát hiện cảm giác thống khổ dần dần mất đi.
Những Hắc sắc vật chất phụ trứ, vốn là trong óc Diệp Bạch vô cùng vô tận thống khổ lúc này từ từ giảm bớt, mặc dù không thể nói hoàn toàn biến mất, nhưng ít ra, đã Diệp Bạch miễn cưỡng có thể đón nhận được.
Cùng lúc đó, Trung cấp Nhiếp Linh Kiếm Trận, cũng tùy thời phiêu khởi một chút vật chất màu bạc, thuận theo kinh mạch, tiến vào Tinh Thần Thức Hải của Diệp Bạch.
Diệp Bạch kinh ngạc vô cùng, hắn phát hiện những vật chất màu bạc cũng không có thôi thúc tinh thần sợi tơ nhỏ, bất quá, lại lặng yên tán vào trong Tinh Thần Thức Hải, làm cho vách tường có chút trở nên kiên cố hơn một chút, bắt đầu tản mát ra một loại Ngân Quang đặc biệt khác thường.
Cái này đại biểu cho cái gì, cái này chính là sau này, Tinh Thần Thế Giới của Diệp Bạch so với lúc trước chắc chắn hơn, nếu như gặp phải công kích, linh hồn cũng rất khó bị công phá. Sau khi phát hiện như vậy, làm cho Diệp Bạch thiếu chút nữa mừng rỡ muốn điên lên.
Dưỡng Thần Thảo, Bạch Thủ Thái Huyền Kinh, Trung cấp Nhiếp Linh Kiếm Trận lại có quan hệ kỳ lạ như vậy, những thống khổ Diệp Bạch sầu lo, không thể khắc chế đã hoàn toàn không có vấn đề gì nữa rồi.
Bởi vì hắn có Bạch Thủ Thái Huyền Kinh tác dụng, chỉ cần có thể giảm bớt nỗi thống khổ do Dưỡng Thần Thảo mang đến, hắn khổ tu đi xuống, từ đó muốn ngừng mà không được.
Hắn chưa từng có cảm giác tu luyện Bạch Thủ Thái Huyền Kinh như vậy.
Nguyên vốn tưởng rằng, chính mình có thể kiên trì đi xuống, sau này không bao giờ dùng Dưỡng Thần Thảo, nhưng hiện với phát hiện này, lại làm cho hắn cải biến chủ ý.
Chỉ cần có Bạch Thủ Thái Huyền Kinh, hắn liền có thể nắm chắc, từ từ chịu đựng thống khổ, tùy thời gia tăng thêm, hắn tự nhiên sẽ không có e ngại với thống khổ này, mặc dù như trước vẫn có nhất định nguy hiểm.
Nhưng không nghi ngờ, lần này Diệp Bạch thu hoạch thật lớn, những nguy hiểm, đều là trong phạm vi có thể đón nhận.
Một đêm qua đi.
Sáng ngày thứ hai, dược lực Dưỡng Thần Thảo rốt cục cũng đã phát huy xong, Diệp Bạch mừng rỡ như muốn phát điên lên, bên trong Tinh Thần Thức Hải vốn ba mươi sáu lũ tinh thần sợi tơ nhỏ, lặng yên xuất ra một lũ, tổng cộng biến thành ba mươi bảy lũ.
Mặc dù chỉ là rất nhỏ không sảy ra biến hóa gì, nhưng Diệp Bạch biết, chính mình bất quá mới chỉ dùng một phần năm gốc cây Dưỡng Thần Thảo, có biến hóa như vậy quả thật là đáng mừng.
Sau khi mười bốn gốc Dưỡng Thần Thảo toàn bộ phục dùng, Diệp Bạch tự tin, chính mình nhất định có thể tiến vào tứ cấp Tinh Thần lực, thậm chí ngũ cấp, cũng không phải là không có khả năng.
Hắn nghỉ ngơi thật tốt cho tới trưa, Diệp Bạch mới tiếp tục trở lại động phủ bắt đầu bế quan tu luyện Huyền khí.
Cho đến lúc hắn tỉnh lại, trời đã tối đêm, lại bắt đầu lại lần nữa dùng Dưỡng Thần Thảo, sau đó ngồi cạnh Trung cấp Nhiếp Linh Kiếm Trận tu luyện Bạch Thủ Thái Huyền Kinh, hiệu quả rõ rệt.
Về cơ bản, hắn mỗi ngày cũng có thể cảm nhận được Huyền khí chính mình lại tiến bộ, trừ nhìn không thấy cảnh giới, mặt khác tất cả đều phát triển.
Mà Tinh Thần Thế Giới biến hóa, càng làm cho hắn vui vô vô cùng, cơ hồ ba ngày hắn liền dùng một mảnh nhỏ, như vậy, nửa tháng thời gian, hắn rốt cục đem gốc gốc Dưỡng Thần Thảo non đầu tiên đã dùng xong.
Mà bên trong Tinh Thần Thức Hải, vốn có tinh thần sợi tơ nhỏ, cũng từ ba mươi sáu lũ, tiến hóa đến bốn mươi hai lũ, có thể nói hiệu quả rõ rệt, biến hóa kinh người làm cho hắn mừng rỡ vô cùng.
Không uổng công hắn ăn phải đau khổ lớn đến như vậy, ngày ngày tu luyện, cứ theo đà này, hắn tiến giai Tam cấp Cao cấp Tinh Thần lực, cũng bất quá một tháng mà thôi.
Đạt tới Tam cấp Đỉnh cấp Tinh Thần lực, một tháng cũng đủ.
Tăng lên tới tứ cấp, nhiều nhất không vượt qua nửa năm, phần tiến độ này, làm cho Diệp Bạch hoan hỉ không thôi, tràn ngập cảm giác chờ mong.
Hắn tu luyện, cũng càng thêm có lực, dùng Dưỡng Thần Thảo mặc dù thống khổ, có thể có hy vọng, hắn vẫn có thể kiên trì mà thôi.
Mà thời gian, ở đây tu luyện nhanh chóng đi xa, bất giác lúc hắn tiến vào Lục La động phủ tu luyện cũng đến tháng thứ hai rồi.
Có thể đạt tới Tứ cấp Tinh Thần lực, còn có kiếm trận thập phần cường đại.