Diệp Bạch do dự mà chuẩn bị cọn lấy một phẩm chất quyển thì bị Kiếm lão ngăn trở.
- Khoan đã, ngươi hiện tại đừng dùng, khi đạt tới tinh thần lực cấp bốn rồi hay dùng, đến lức đó sẽ có chỗ tốt không tưởng tượng được.
Kiếm lão cười thần bí, Diệp Bạch cũng không hiểu tại sao Kiếm lão lại như vậy, cho nên cuối cùng hắn cũng bỏ qua.
Theo hắn bỏ qua, bạch sắc quang mang dần dần biến mất cuối cùng tan vào trong hư vô, một lần nữa hóa thành một mảng trống rỗng, tự nhiên không thấy gì nữa.
Diệp Bạch mặc dù không muốn nhưng vẫn cắn môi:
- Mình mà có tiền mua một đống nhất giai phẩm chất mà thử thời vận, tuy xác suất thấp nhưng nếu thử một hai lần có thể chuyển hóa được thì thật phát tài.
Diệp Bạch hắc hắc nở nụ cười, tuy nhiên nụ cười này chỉ hiện ra trong lòng hắn.
Chỉ sợ phẩm chất của quyển bí kíp này không thể đùa, phầm trăm xác suất của nó mà ra thì đủ khiến cho người ta phải thổ huyết.
Ngay lập tức hai trận đồ đã biến mất không còn thấy, Diệp Bạch lúc này liền rời khỏi Kiếm thạch.
Sáu nghìn điểm cống hiến, dựa theo lời khuyên của kiếm lão thì hiện tại không phải là lúc dùng nó.
Diệp Bạch tuy không biết chỗ tốt trong lời nói của Kiếm lão là gì nhưng chắc là vô cùng trọng yếu nếu không Kiếm lão cũng không nhắc nhở hắn như vậy.
Diệp Bạch ngồi nguyên tại chỗ rồi mở mắt ra, bất mãn mà nghĩ:
- Nếu như hai trận đồ này không phải là đã bị tàn khuyết thì giá trị đã là gấp mười, sáu vạn điểm cống hiến.
Chỉ là Diệp Bạch cũng chỉ suy nghĩ mà thôi, lần này hắn mua được một thứ có giá trị bằng tám thanh huyền binh tam giai trung cấp, vậy vẫn còn chưa đủ sao?
Có thể nói lần này hắn có lợi nhuận vô cùng lớn, thành tựu này còn lớn hơn cả việc lấy được Thiên Lam Tuyết thảo.
Ngũ Hợp kỳ trận, trận đồ bậc này thật là kỳ diệu.
Lúc này Diệp Bạch xem như là đã thành công.
…..
Diệp Bạch một lần nữa đem những vật mà mình sở hữu cho vào Tam Mãng tuyết giới, lúc này hắn nhớ lại kỳ đại hội đấu giá.
Diệp Bạch là người có thu hoạch nhiều nhất, tuy nhiên hắn cũng tiêu hao nhiều nhất, vì kỳ đấu giá này mà hắn thiếu nợ Phó Băng Vũ năm vạn, La Tiền bảy vạn điểm cống hiến.
Nếu như số lượng ít như thiếu nợ Diệp Khổ thì Diệp Bạch cũng không nôn nóng.
Nhưng hiện tại con số mười hai vạn này vô cùng lớn, người khác nguyện ý cho hắn mượn chính là tín nhiệm hắn vô cùng.
Mà La Tiền nếu như không phải có một lượng lớn điểm cống hiến trợ giúp thì cũng không làm ăn được gì.
Mình phải nhanh chóng nếu không sự nghiệp của La Tiền nhất định sẽ thê thảm, không có số điểm cống hiến đó hắn sẽ mất đi danh dự cá nhân, không đứng dậy được.
Có thể nói La Tiền đã đem vận mệnh của mình giao vào trong tay Diệp Bạch, nếu Diệp Bạch không trả thì cả đời này hắn sẽ rơi vào cảnh khó khăn.
Bởi vì điểm cống hiến chỉ là lợi nhuận, chỉ có danh dự mất đi là không lấy lại được, người ta đã không tín nhiệm người thì ngươi làm sao làm việc với bọn họ được.
Diệp Bạch vì có việc trọng đại nên mới mượn bọn họ nhưng cũng không thể làm ảnh hưởng tới sự nghiệp của La Tiền.
Dù sao người người đều có truy cầu của mình, truy cầu của La Tiền chính là sự nghiệp của hắn, không phải như Diệp Bạch theo đuổi cảnh giới hư vô mờ ảo.
Chỉ là Diệp Bạch kiểm tra khắp toàn thân thì phát hiện, những thứ mình có thể bán thành tiền thì đều vô cùng trân quý.
Diệp Bạch xem những thứ trong Tam Mãng tuyết giới thì thấy tứ giai linh quả Bích Nguyên trân quả, Thiên Địa Kỳ vật Ngũ Cực Linh Hà, thần kỳ vô cùng, và một quả mãnh thú nội đan tam giai.
Chí bảo của Diệp gia Linh Khí hỏa liên, luyện khí thần vật Hàn Quang Kỳ Thiết, Cửu giai huyễn thạch, kiếm môn kiếm thạch.
Tứ giai linh thảo, Thiên Lam Tuyết Thảo, Độn bí thuật thanh giai trung cấp Thiên Lôi Hỏa Độn một quyển khiếm khuyết….
Những thứ này đều vô cùng trân quý, tuy không nói là độc nhất vô nhị nhưng cũng không sai biệt bao nhiêu, mỗi thứ mang đi bán khẳng định không chỉ là mười hai vạn điểm cống hiến.
Nhưng mà Diệp Bạch làm sao có thể mang ra, cho dù là tình huống xấu nhất hắn cũng muốn giữ lại.
Cuối cùng Diệp Bạch nghĩ tới một biện pháp.
Hắn đến một chỗ.
Đương Kiếm các.
Tử Cảnh Cốc rất lớn cho nên ngoại trừ bên ngoài còn có các cửa hàng bên ngoài, thị trường này vô cùng kỳ quái, trong đó có một nơi vô cùng nổi danh.
Chỗ này chính là Đương Kiếm các.
Ở trong thế giới phàm nhân có một nơi vô cùng nổi danh, thường thường không thể thiếu, chính là hiệu cầm đồ, mà Đương Kiếm các tuy không giống như là hiệu cầm đồ nhưng cũng không khác biệt bao nhiêu.
Điều khác biệt chính là trong tiệm cầm đồ nhận đủ vật mà Đương Kiếm cả chỉ nhận những vật trân quý không thấp hơn tam giai. Nơi này với một số người là thiên đường nhưng cũng không ít người coi nó là địa ngục.
Có người vui mừng, có người lo lắng.
Trong lúc này có thể xuất ra một vạn, mười vạn, thậm chí một trăm vạn cho mỗi đồ vật khiến cho người ta kinh hãi.
Lấy một ví dụ đơn giản nhất một vật phẩm có giá ba mươi vạn điểm cống hiến thường thường chỉ được cầm với giá trị hai mươi lăm vạn điểm cống hiến.
Nếu như trong thời gian quy định ngươi không mang hai mươi lăm điểm cống hiến về chuộc thì vật phẩm trị giá ba mươi vạn điểm cống hiến này sẽ thuộc về họ, có thể tùy ý tiến hành đấu giá.
Tuy nhiên cho dù ngươi có tới chuộc thì vẫn có hại, bởi vì mặc dù hắn viết hóa đơn cho ngươi hai mươi lăm vạn nhưng thực chất số tiền mà ngươi cầm đi chỉ tới hai mươi hai đến hai mươi ba vạn điểm mà thôi.
Đến lúc đó cho dù đi chuộc đùa thì cũng sẽ mất một số lớn điểm cống hiến, đây chính là phương thức kiếm tiền của bọn họ.
Cho nên đối với rất nhiều người mà nói, nơi này không khác gì địa ngục nếu như không phải cần tiền gấp hoặc nguyên nhân đặc thù thì bọn họ cũng không muốn tới nơi này.
Đồng thời nơi này cũng là thiên đường của một số người, trong này có thể thấy không ít thứ tốt.
Diệp Bạch nghĩ đến Đương Kiếm các không vì lý do gì khác vì hiện tại hắn vô cùng thiếu điểm cống hiến nhưng trên người hắn lại không có thứ gì thích hợp để bán hơn mười hai vạn điểm cống hiến.
Bởi vậy muốn trong thời gian ngắn trả điểm cống hiến cho La Tiền và Phó Băng Vũ hắn chỉ có biện pháp này.
Diệp Bạch cầm đồ xong trong vòng ba tháng hắn nhất định sẽ tới chuộc đồ.
Bởi vì hắn biết rõ thời gian sắp tới có một số điểm cống hiến thiên văn đang chờ hắn lĩnh.
Diệp Bạch vô cùng tự tin, không lâu sau chính là thí luyện nội tông và hạch tâm.
Đệ tử Tử Cảnh Cốc sau khi tiến vào tông môn có rất nhiều thứ tốt.
Bọn họ có biện pháp thưởng phạt để khiến cho người ta cảm thấy áp lực, Tử Cảnh Cốc thiết lập một hệ thống ban thưởng hệ thống này khởi đầu từ nghìn năm nay.
Phàm là đệ tử Tử Cảnh Cốc bất kể là nội tông hay ngoại tông chỉ cần tăng lên một đẳng cấp là có phần thưởng từ thấp tới cao.
Mà Diệp Bạch chính là một người như vậy.