Chỉ là nếu nói lão sợ Yến Bạch Bào thì cũng không phải, cho nên sau một lát Đan Đạo trưởng lão từ từ cho ra một cái giá.
- Mười tám vạn.
Lúc báo giá lòng hắn không nhịn được mà run lên, con số mười tám vạn này không phải là một con số nhỏ.
Lúc này lão chỉ hi vọng đám người Yến Bạch Bào không cạnh tranh nữa.
Mười tám vạn, tất cả mọi người cơ hồ muốn đình chỉ hô hấp của mình, một con số thiên văn như thế mà được thoải mái báo ra.
Ở dưới đài Diệp Bạch khẽ trầm xuống.
- Đã là mười tám vạn.
Hắn thì thào nói trong mắt hiện ra một hào quang nhưng lúc này hắn vẫn nhẫn nhịn không ra giá.
Hắn biết rõ chưa tới thời khắc quyết định thì chưa nên ra giá, Thiên Lam Tuyết Thảo này quả không hổ là tứ giai trung cấp.
- Mười chín vạn.
Một lúc sau một thanh âm lại vang lên, chính là của Lam Y Tả Đạo Lăng.
Ở dưới đài mọi người lại nuốt nước miếng ừng ực.
Trên người của Diệp Bạch chỉ mang theo hai mươi mốt vạn điểm cống hiến, trước khí thế này hắn hoài nghi mình có thể kiên trì được không.
- Chờ xem duyên phận vậy.
Diệp Bạch khẽ ngả người xuống ghế, hắn có niềm kiêu ngạo của hắn, nếu như không lấy được thì cũng không cần phải bực tức.
- Hai mươi vạn.
Ở trên lầu ba vẫn là thanh âm lãnh ngạo của Yến Bạch Bào, hắn một lần nữa ra giá, thanh âm vô cùng bình hòa tựa như con số hắn nói ra không phải là điểm cống hiến mà là một con số không có ý nghĩa.
Giá tiền này khiến cho mọi người dưới đài sôi trào.
- Quá biến thái.
Có người thì thào nói, những người khác cũng gật nhẹ đầu.
Hôm nay chính là lần đầu tiên xuất hiện con số hai mươi vạn, cũng là lần đầu tiên trong mười năm trở lại đây ở đại hội đấu giá có người bỏ ra hai mươi vạn.
Thanh âm này vừa truyền ra, trong các không có tiếng người nữa, hiển nhiên Lam Y Tả Đạo Lăng cũng bị con số này làm cho khiếp sợ.
Tất cả mọi người đều biết hai mươi vạn là một đường ranh giới.
Những chữ này được báo ra ở dưới đài mọi người đều im lặng thật lâu.
Dưới đài.
Trong khu vực đệ tử ngoại tông, ở một góc vắng vẻ.
Diệp Bạch nghe thấy con số hai mươi vạn thì nhắm mắt lại, im lìm nắm chặt tay.
Sau một lát Diệp Bạch hít một hơi thật sâu, hắn hiện ra một vẻ ngoan lệ, nhìn về phía La Tiền và Phó Băng Vũ mà trầm giọng hỏi.
- Các ngươi trên người có bao nhiêu điểm cống hiến.
Bọn người La Tiền khẽ giật mình.
Hắn lập tức lấy minh tạp của mình ra rồi nói:
- Ta có bảy vạn.
Phó Băng Vũ nói:
- Ta có năm vạn.
Cốc Tâm Lan nghe vậy thì cười nói:
- Diệp đại ca muốn dùng tiền sao, muội có một vạn, là tỷ tỷ cho.
Bọn người Diệp Khổ hai mặt nhìn nhau, bọn họ bị con số này khiến cho choáng váng hoa mắt, ai cũng không nói gì.
Trên người bọn họ số tiền cộng lại phỏng chừng cũng không đến một nghìn.
Diệp Bạch cũng không hỏi bọn họ, dù sao bọn họ có đồng ý giao ra thì cũng không đủ.
Hắn trực tiếp nhìn bọn La Tiền, Phó Băng Vũ ba người mà nói:
- Nếu như các ngươi tin được ta thì hiện tại có thể đem tất cả điểm cống hiến cho ta mượn được không?
Nghe vậy, La Tiền liền kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn đấu giá?
Diệp Bạch im lặng gật nhẹ đầu.
Bọn người La Tiền cũng không thể tin nổi mở hai mắt, dù cho cộng lại điểm cống hiến của bọn họ cũng chỉ được mười ba vạn.
Mà hiện tại giá ở trên trường đã là hai mươi vạn, nói cách khác cuối cùng thành giao không biết bao nhiêu chỉ là sẽ rất cao.
Cho dù ba người bọn họ đưa toàn bộ điểm cống hiến cho bọn họ cũng không thể cạnh tranh, trừ phi trên người Diệp Bạch có ít nhất hơn mười vạn điểm cống hiến mới nắm chút phần thắng.
Nhưng điều này có thể sao?
Vừa rồi Diệp Bạch đã dùng hơn năm vạn điểm cống hiến.
Lúc trước Diệp Khổ thấy Diệp Bạch có thể bỏ ra năm vạn điểm cống hiến để mua Hoán Huyết Đan và Tẩy Tủy Đan đã kinh ngạc không nói nên lời, nhưng hơn mười vạn cống hiến quả thật nằm ngoài tưởng tượng bọn họ.
Diệp Bạch không giải thích chỉ nói thẳng:
- Nếu như tin ta thì cho ta.
Nghe vậy La Tiền Phó Băng Vũ Cốc Tâm Lan ba người này tuy không rõ nhưng không hề do dự đưa minh tạp trong tay của mình cho Diệp Bạch, Diệp Bạch tiếp nhận rồi chuyển về minh tạp của mình.
- Xoạt xoạt, con số trên minh tạp thình lình nhảy, ba mươi bốn vạn một nghìn điểm cống hiến.
Thấy cảnh tượng như vậy, bọn người Phó Băng Vũ La Tiền liền chấn động.
Mà bọn người Diệp Khổ cũng như vậy.
Diệp Khổ chỉ thấy khóe mắt co rút lại, tựa hồ như phản ứng không kịp.
Mà La Tiền thì thở ra một hơi.
Phó Băng Vũ cũng là lần đầu tiên biết Diệp Bạch có số điểm lớn như thế cũng kinh ngạc nhìn hắn.
Chỉ có Cốc Tâm Lan là không biết ba mươi bốn vạn điểm cống hiến đáng sợ thế nào, nàng cười hì hì không nói gì, cũng không có vẻ gì là giật mình.
Ở đây cũng chỉ có nàng là hoàn toàn tin tưởng Diệp Bạch, đôi mắt nhấp nháy nhìn hắn, tựa như một vạn điểm cống hiến này đối với nàng giống như là một ly nước có thể tùy tiện đưa đi.
Nhìn con số trên minh tạp Diệp Bạch khẽ mỉm cười, sau đó trong lòng liền ổn định xuống.
Hắn biết rõ nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì Thiên Lam Tuyết Thảo này sẽ nằm chắc trong tay của hắn.
Lúc này đại hội đấu giá đã dần chậm lại chỉ là giá trị của Thiên Lam Tuyết thảo vẫn chưa vượt qua ba mươi vạn.
Mà đối với Diệp Bạch chắc chắn là.
Chỉ cần chưa tới thời điểm tận cùng hắn sẽ tuyệt đối không bỏ qua.