Chương 79: Hai mươi sáu vạn điểm cống hiến.



Hơn nữa những người này đi ra thường bao lớn bao nhỏ, không biết ở trong đó lâu như vậy bọn họ thu được những linh thảo tài liệu mãnh thú gì.



Vị chấp sự này thấy Diệp Bạch khí thế bất phàm cho nên cũng vội vàng đón chào, chỉ là khi thấy Diệp Bạch chỉ đưa một cái hộp ngọc thì y lơ đễnh, tiện tay mở ra, sau khi nhìn thấy thì hai mắt liền mở trừng.



Sau đó lão lập tức cúi đầu, khi xác định mình không hoa mắt, sắc mặt lão đại biến.



Lão quay đầu nhìn bốn phía khi thấy không có ai phát hiện mới lặng lẽ thở ra một hơi, đem hộp ngọc kia một lần nữa đậy lại, đưa cho Diệp Bạch kính sợ nói:



- Tại hạ có mắt không tròng, chậm trễ mong khách quý bớt giận, chuyện này tại hạ không làm chủ được, chờ ta mời chưởng quỹ tới.



Diệp Bạch gật nhẹ đầu hắn cũng lơ đễnh phất phất tay đi, tên chấp sự kia mới thở ra một hơi, xoa mồ hôi lạnh trên trán, chỉ trong chốc lát đã dẫn ra một lão giả hòa khí tới.



- Đây chính là vị khách quý bán linh thảo sau, xin mời công tử lên lầu chúng ta nói chuyện.



Tử bào lão giả sau khi tới lập túc liếc nhìn chấp sự mà hỏi, hiển nhiên đối với việc Diệp Bạch còn trẻ tuổi đã vượt ngoài dự liệu của hắn, chỉ là cuối cùng hắn vẫn không nói gì thêm.



Chấp sự dẫn đường vội gật đầu, đối với lão giả này hiển nhiên vô cùng cung kính.



Diệp Bạch thì sao cũng được, ba người lập tức đi lên trên lầu vào trong một gian nhã các cổ kính, phân chủ khách mà ngồi vào.



Vị chấp sự địa vi không thấp kia lúc này bưng trà mang tới, hương khí xông vào mũi.



Diệp Bạch cũng không khách khí nâng một chén lên mà khen:



- Trà ngon.



Tử Bào lão giả thấy vậy thì liếc nhìn Diệp Bạch cười cười gật đầu:



- Đây chính là Ô Linh trà, vô cùng hiếm có, chỉ sinh trưởng ở trên núi cao không dễ mà có được, chỉ là nếu như công tử thích thì cũng có thể tặng công tử một phần.



Diệp Bạch nhàn nhạt lắc đầu:



- Không cần ta thường rời khỏi nhà đi vào những nơi hoang vu, linh vật như thế này thật vô phúc hưởng thụ, Diệp chưởng quỹ hãy cứ tự mình thưởng thức đi.



Tử bào lão giả cũng lơ đễnh, đợi khi Diệp Bạch uống xong mới nói:



- Chẳng biết công tử có thể đem cây linh thảo cho lão hủ giám định một chút được không, cũng để ước định giá cả.



Diệp Bạch gật nhẹ đầu đưa cái hộp ngọc lên trên bàn.



Tử bào lão giả mỉm cười vén tay áo ra sau đó trịnh trong mở cái hộp ngọc xem nó giống như là bảo vật, cẩn thận mở ra.



Một luồng hàn khí tuôn ra, sương khói lượn lờ, trong hộp ngọc đó có một hương khí kỳ lạ, không thể tiêu tan.



Lão giả tinh tế giám định một chút anh mắt càng ngày càng kích động, Diệp Bạch cũng lơ đễnh lẳng lặng chờ đợi.



Sau một lát lão giả cuối cùng cũng đem hộp ngọc một lần nữa thu lạ, trả về Diệp Bạch giống như thoái thác rồi trịnh trọng nghiêm túc nói.



- Không sai quả nhiên là tứ giai đê cấp linh thảo hàng thật giá đúng, Tử Hà Nguyên quang thảo, giá trị nó rất kinh người, lão hủ muốn bỏ ra mười vạn điểm cống hiến để mua, không biết ý của công tử thế nào.



- Mười vạn?



Vị chấp sự ở phía sau lưng Diệp Bạch bị dọa cho hoảng sợ, mà Diệp Bạch mặc dù biết rằng linh thảo này trân quý nhưng không ngờ lại có giá cao đến như vậy.



Tuy nhiên suy nghĩ một chút tam giai cao cấp có tiền cũng không mua được, tam giai đỉnh cấp vừa xuất hiện đã oanh động mấy tháng, càng không nói tới linh thảo đã vượt qua tứ giai này, có giá cả này cũng là bình thường.



Trên người hắn không có đủ điểm cống hiên, vật trân quý chính thức không tiện lấy ra chỉ có tứ giai linh thảo này là có thể tạm thời dùng.



Mười vạn điểm cống hiến chỉ sợ cả đời đệ tử nội tông tích góp cũng không có nổi con số khủng bố như thế, mà ngay cả đệ tử hạch tâm cũng phải chuẩn bị rất lâu mới có.



Lúc này tâm của hắn liền động, vị lão giả kia thấy Diệp Bạch trầm ngâm không nói thì còn tưởng hắn không hài lòng.



Nghĩ tới đây lão khó xử nói:



- Như vậy đi, linh thảo tứ giai này bách thảo các chúng ta mặc không phải từ trước tới giờ chưa bao giờ thua mua nhưng trăn năm qua chỉ có một hai cây, linh thảo này ở trên thị trường có gái mười vạn năm nghìn điểm cống hiến, hiện tại ta ra giá mười một vạn, hi vọng công tử có thể chấp nhận.



Diệp Bạch không rõ lắm giá trị của linh thảo tứ giai nhưng hắn cũng biết cây linh thảo này chỉ sợ sau này sẽ được vị lão giả xem như là bảo vật trấn điếm.



Đối với chuyện này Diệp Bạch hết sức hài lòng, biết rằng không thể đợi thêm được nữa cho nên hắn dứt khoát gật đầu:



- Rất tốt, cứ theo lời của lão chưởng quỹ, mười một vạn điểm cống hiến, thành giao.



Lão giả nghe vậy thì cười ha hả nói:



- Đã như thế chúng ta hợp tác thống khoái, ta cho công tử điểm cống hiến, công tử chờ ta ở đấy một lát.



Diệp Bạch gật nhẹ đầu, vị lão giả kia lập tức hướng về phía chấp sự sau lưng nói một chút, chấp sự kia liền hiểu được, gật mà nói:



- Thuộc hạ hiểu.



Thừa dịp vị chấp sự kia đi vào bên trong, Tử bào lão giả hướng về phía Diệp Bạch mà cười nói:



- Không biết công tử xưng hô thế nào?



Diệp Bạch thản nhiên nói:



- Tại hạ họ Diệp.



Sau đó hắn cũng không nói thêm gì nữa.



Lão giả kia hứng thú ngày càng nhiều với Diệp Bạch, cũng không hỏi nữa mà chỉ cười nói:



- Hóa ra là Diệp công tử, thứ cho lão hủ mạo muội, Tử Hành Nguyên quang thảo này hết sức kỳ lạ, thật là đại thủ bút đó, không biết công tử lấy được nó ở đâu?



Diệp Bạch cúi đàu xuống nhìn lão nhân nhưng không nói.



Lão nhân kia lập tức có phản ứng cười ha hả nói:



- Lão hủ càn rỡ đã đắc tội, công tử chớ trách.



Diệp Bạch bình tĩnh nói:



- Không sao.



Sau đó hắn không mở miệng nữa, lão giả thấy thế thì không nói gì tiếp.



Sau một lát hắn trở về, trong tay hắn đã có một chiếc thẻ bài màu vàng, trong đó có mười một vạn điểm cống hiến.



Tiếp theo hắn cung kính đưa cho Tử y lão giả, lão giả này cũng không nhìn mà trực tiếp đưa cho Diệp Bạch, Diệp Bạch cũng không ngại mà nhận lấy, chuyển toàn bộ vào trong minh tạp của mình, sau đó đưa hộp ngọc cho lão giả rồi gật đầu nói:



- Đã như vậy, tại hạ cáo từ.



Giờ khác này con số trên minh tạp của hắn đã nhảy lên trên mười vạn điểm cống hiến.



129775 điểm cống hiến, gần mười ba vạn, đây là một con số rất khủng bố, chỉ sợ nhiều người cả đời gom cũng không được như vậy.



Thấy hắn phải rời khỏi, lão giả kia vội vàng đứng lên giữ lại nói:



- Khoan đã.



Diệp Bạch quay đầu lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía lão giả nói:



- Còn có chuyện gì sao?



Lão giả kia xoa xoa bàn tay cười ha hả nói:



- Công tử chớ nên hiểu lầm, chỉ là lão hủ muốn công tử từ nay về sau nếu có linh thảo cao giai nào bổn điếm sẽ thu mua với giá cao hơn giá thị trường, tuyệt đối làm cho công tử thỏa mãn.



Thấy như vậy, Diệp Bạch liền trì hoãn lại hơi gật nhẹ đầu nói:



- Nhất định như thế, từ nay về sau có cơ hội sẽ làm phiền lão chưởng quỹ.



Sau đó hắn lập tức cất bước rời khỏi Bách Thảo các.



Tử bào lão giả nhìn theo hắn rời đi, trong ánh mắt hiện ra vẻ vui mừng mà thì thào nói:



- Bảo bối đó, tứ giai linh thảo mấy chục năm chưa thấy, thiếu niên này thật không đơn giản.



Vị chấp sự xác nhận như thế, mà Diệp Bạch sau khi đi vòng vo một hồi thì cũng không trở về, mốt lát sau hắn đeo dịch dung cụ biến thành một thanh niên ốm yếu vàng vọt hướng về phía Linh thảo cư đi vào.



Một lát sau Diệp Bạch từ trong Linh Thảo cư đi ra, con số trên minh tạp của hắn lúc này một lần nữa nhảy dựng, biến thành hơn hai sáu vạn điểm cống hiến.



Khi hắn rời đi, nữ điếm chủ của Linh thảo cư vẫn không buông tha, vẻ mặt nhiệt tình nói:



- Bạch công tử, từ nay về sau nếu có bảo vật như vậy nhất định phải nhớ kỹ tiểu điếm đó, tiểu điếm tuyệt đối thu mua với giá cao.



Đối với chuyện này Diệp Bạch chỉ cười cười:



- Nhất định, cây linh thảo này tại hạ ngẫu nhiên tìm được, đáng tiếc là không có cây thứ hai, về sau nếu như lấy được tuyệt đối sẽ mang tới đây bán.



- Được được, hi vọng sau này có cơ hội hợp tác, Diệp công tử đi thong thả.



Vị điếm chủ mỹ nữ kia nở ra một nụ cười như đóa hoa.



- Không khách khí.



Diệp Bạch khoát tay chặn lại, lập tức rời khỏi Linh thảo cư, sau khi xác định không có ai theo sau mới đi vào một con đường vắng vẻ rồi trở về phòng.



Hắn trở về phòng lấy minh tạp ra, nhìn thấy hai mươi sáu vạn điểm cống hiến, Diệp Bạch nhịn không được mà thấy ngẩn người.



Vừa rồi sau khi bán hết Tử Hà Nguyên quang thảo xong Diệp Bạch đã nghĩ tới chyện này, dù sao những linh thảo này đối với hắn cũng không có tác dụng, đổi thành điểm cống hiến, bất kể là kỳ đấu giá đại hội hai ngày sau hay là sau này đều có tác dụng lớn.



Cho nên hắn cũng đem Xích Hỏa Long Giao, tứ giai đê cấp linh thảo lấy từ trong người huyền sư đỉnh cấp áo đen kia mà bán đi.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #515