Chương 72: Thực lực chân chính của Tử Cảnh Cốc. (3)



Đối mặt với những thứ này tất cả mọi người đều động tâm, cốc chủ Túc Hàn Sơn lúc này trầm mục quang xuống mà lạnh lùng nói:



- Các vị xem ra cũng vì Tam Thiên Kiếm khí quyết mà đến, đã như vậy đừng nói nhiều mà động thủ đi.



Nghe vậy khuôn mặt của Thứ Tông khẽ biến đổi, tuy nhiên nàng vẫn cười cười mà nói:



- Túc tông chủ tại sao lại tức giận như vậy, ba người chúng ta chẳng qua chỉ muốn mượn đọc một lần mà thôi, Túc Tông chủ đã học được thì chia sẻ cho mọi người cùng nhau tham tường nói không chừng có thể ngộ ra nhiều điều.



Đao Tông Vạn Hồng Sơn cũng truyền thanh âm tới mà lạnh lùng nói:



- Không sai, chỉ cần giao ra Tam Thiên Kiếm Khí quyết là chúng ta lập tức rút đi, nếu như ngươi khăng khăng thì…



Hắn lạnh lùng nhìn những người phía dưới mà khinh thường nói:



- Dù cho ngươi không có chuyện gì nhưng những bọn đồ tử đồ tôn của ngươi cũng không có bao nhiêu người có thể sống được.



Nghe vậy tất cả đệ tử Tử Cảnh Cốc đều hiện ra một vẻ phẫn nộ, mà cốc chủ Túc Hàn Sơn cũng chỉ cười lạnh một tiếng mà nói:



- Thật không, dùng bọn đồ tử đồ tôn để uy hiếp ta, một vị cường giả cấp tông không ngờ lại làm chuyện đó.



Mà Họa Tông Long Hổ Thư sinh thì cũng hơi nhíu mày nhưng không nói gì thêm.



Thứ Tông Liễu Thanh Hoàng cười ha hả nói:



- Vạn huynh chỉ là nói đùa mà thôi, tông chủ không cần để ý, nếu như Túc tông chủ không đáp ứng thì chúng ta cũng đành phải mạo phạm.



Sau đó Liễu Thanh Hoàng liền động thủ cước, nàng không có binh khí chỉ dùng tay mà thôi.



Mà thân hình của nàng vô cùng phiêu hốt, lúc đông lúc tây, cơ hồ rất khó nắm được tung tích, Thứ Tông quả nhiên là danh bất hư truyền.



Nhìn thấy Liễu Thanh Hoàng ra tay, Vạn Hồng sơn cũng giơ đại đao nhảy lên.



Ở ngoài trường không ít người mắng to:



- Quá vô sỉ, đường đường là cường giả cấp huyền tông mà hai người vây công một người, thật là quá xấu hổ.



Chỉ có Họa Tông Long hổ thư sinh là nhắm mắt nhìn xem chiến cuộc.



Thấy như vậy Túc Hàn Sơn không hề sợ mà tiến lên một bước lạnh lùng nói:



- Sớm nên như vậy, để ta tiếp chiêu của hai vị cường giả huyền tông, Tam Thiên Kiếm Khí quyết, đệ nhất quyết, Ngạo Kiếm quyết.



Phía dưới chấn động liên tục, kiếm quang quét qua.



Ở trên không trung, Thứ Tông Liễu Thanh Hoàng thấy như vậy thì khẽ cười:



- Lời đồn quả nhiên không sai, tam thiên kiếm khí quyết quả nhiên đã được Túc tông chủ học xong.



Túc Hàn Sơn trầm giọng nói:



- Vậy để cho các ngươi xem uy lực của nó, không cần phải thất vọng. Ngạo Kiếm lục sát.



Thân hình chuyển động, cốc chủ của Tử Cảnh Cốc tạo thành mười tám đạo kiêm quang, huy động tấn công về Thứ Tông, đao Tông.



Tuy nhiên đáng tiếc là hai người đối diện cũng không phải là nhân vật tầm thường, mười vạn người mới may ra có một hai cường giả huyền tông, bọn họ há có thể đơn giản, thấy chiêu số đáng sợ của Túc Hàn Sơn, thân hình hai người lóe lên, trực tiếp lánh đi.



Sau đó hai người lại hiện ra một tả một hữu mà vây công Túc Hàn Sơn.



Ba đạo nhân ảnh ở trên không trung hóa thành ba đạo tàn ảnh, mọi người nhìn thấy cảnh tượng này mà như si như say.



Mà nhiều người thì trong lòng khiếp sợ:



- Làm sao có thể được, mặc dù cốc chủ có tứ giai cổ kiếm trong tay, cộng với Tam Thiên Kiếm Khí quyết cũng không thể đối kháng với hai đại cường giả huyền tông, thực lực của cốc chủ rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới này.



Không ít người tại thời khắc này nghi ngờ thực lực của Túc Hàn Sơn.



- Xem ra, ta đã xem thường ngươi, ngươi không phải chỉ là một nửa bước huyền tông.



Hai mắt của Long Hổ Thư Sinh nheo lại, không ai biết hiện giờ hắn ta đang nghĩ điều gì.



………



Diệp Bạch ở giữa nhìn thấy cốc chủa Túc Hàn Sơn lấy một địch hai mà vẫn còn chiếm thượng phong thì cũng không kìm được giật mình mà mở to mắt.



Phát hiện này khiến cho người ta giật mình, rất nhiều người không dám tin vào hai mắt của mình.



- Làm sao có thể được, cốc chủ Túc Hàn Sơn làm sao có được thực lực mạnh như vậy, thật khiến cho người ta khó tin.



Không ít người kinh ngạc và vui mừng, cốc chủ càng mạnh thì Tử Cảnh Cốc càng được bảo hiểm, địa vị của bọn họ cũng càng vững chắc.



Dù sao giờ phút này, trong mắt bọn họ, ba đạo tàn ảnh cũng vũ động trên không trung, ngoại trừ Diệp Bạch có Vọng Khí quyết thì có thể miễn cưỡng nhìn thấy tràng diện bên trong.



Tuy nhiên hắn cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy quỹ tích của ba người mà thôi, tốc độ của cả ba thật sự là quá nhanh.



- Đây là chiến đấu của cường giả cấp tông sao, thật là đáng sợ.



Diệp Bạch thì thào nói, đôi mắt của hắn tỏa sáng, tuy chỉ trong khoảng thời gian nháy mắt như vậy nhưng ba người đã chiến đấu rất nhiều chiêu thức.



Đúng lúc Diệp Bạch nhìn như si như say, thì có một người đụng phải ống tay áo của hắn khiến cho Diệp Bạch phải quay đầu lại thì thấy đó chính là Diệp Khổ.



Diệp Khổ chỉ nói hai chữ:



- Đến rồi.



Diệp Bạch nhất thời liền hiểu ra.



Chính là thiếu niên cao thủ của Sơn Vương tự, hiện tại đã tới.



Mặc dù bất ngờ nhưng Diệp Bạch cũng dứt khoát xoay người nhìn về phía Thiếu niên Sơn vương tự. Hiện tại tuy cuộc chiến của ba cường giả huyền tông kia có thể khiên hắn lĩnh ngộ rất nhiều nhưng nếu như đả bại đệ tử Sơn Vương tự kia thì chỗ tốt lại còn nhiều hơn.



Cái nào nặng, cái nào nhẹ Diệp Bạch dĩ nhiên hiểu rõ.



Bảy người bọn họ đi về phía trước, quả nhiên nhìn thấy một hắc y thanh niên đang kiêu căng đứng ở bậc thang của Tử Cảnh Cốc, khinh thường nhìn những người phía dưới mặt đất.



Những người nằm trên mặt đất đều là đệ tử Tử Cảnh Cốc, hiển nhiên ba người này muốn xông lên đối đầu với đệ tử Sơn Vương tự cuối cùng bị hắn đánh cho bầm dập, không thể đứng dậy.



Mà Hắc Y thanh niên Sơn vương tự kia trên ngực có một ký hiệu một tòa núi màu vàng, vóc dáng của hắn cũng không lớn ngược lại còn hơi thấp bé, xanh xao vàng vọt.



Lúc này hắn đứng một cỗ trống mà bốn phía đệ tử Tử Cảnh Cốc đều tràn ngập lửa giận nhìn hắn, Diệp Bạch tuyệt đối không thể tin nổi đây chính là cao thủ Sơn Vương tự trong lời của Diệp Khổ.



Lần này Diệp Bạch ra ngoài hắn gặp rất nhiều cao thủ, Túc Khô Tâm, Phó Tinh Di, Yên Bạch Bào, Lạc Nhất Thu, Bạch Hàn Nhã… tất cả đều kinh tài tuyệt diễm diện mạo xuất chúng mà người trước mắt hắn bộ dạng lại có vẻ hơi héo úa mà có thân thủ cao cường như thế khiến cho người ta thật bát ngờ.



Chỉ là Diệp Bạch cũng không dùng diện mạo mà đánh giá người khác, hăn sau khi hơi sửng sốt liền đi về phía hắc y thanh niên kia.



Hắc y thanh niên kia như cười mà không phải cười, Diệp Bạch nhìn hắn cười nói:



- Ngươi chính là người cuồng ngôn muốn khiêu chiến tất cả cao thủ của Tử Cảnh cốc?



Hắc y thanh niên kia ngẩng đầu lên, nghe vậy thì liếc nhìn Diệp Bạch, khinh thường nhìn ký hiệu trên người của hắn mà nói;:



- Ngươi là đệ tử ngoại môn? Tử Cảnh Cốc các ngươi thật là hết thuốc chữa, đệ tử ngoại tông mà cũng dám ra đây, không phải nói là sẽ tìm mấy cao thủ sao, loại người như ngươi xách giày cho ta cũn chưa xứng đáng.



- Tranh thủ thời gian tìm cao thủ tới đi, ta với ngươi không có hứng thú.



Diệp Bạch cũng cười cười lơ đễnh nói:



- Nhưng mà ta có hứng thú với ngươi, nếu như ta nhất định phải chiến thì sao?



- A.



Hắc y thanh niên cuối cùng cũng cúi đầu nhìn Diệp Bạch, sau một lát hắn nhìn không thấu tu vi của Diệp Bạch thì sắc mặt hơi đai biến:



- Ngươi thật sự là một đệ tử ngoại tông của Tử Cảnh Cốc?


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #508