Chương 64: Biệt Dữ Phùng.



Bạch Hàn khẽ gật đầu nói:



- Đây chính là địa đồ thứ nhất của Tà Vương mộ, tổ tiên của Linh Lung tiểu trúc ngẫu nhiên mà lấy được, nhờ có tàn đồ này mà chúng ta mới tiến vào được đây, lấy được tứ giai đê cấp Tử Long Kim Xà sâm, sau đó gặp phải người áo đen này mà gặp họa.



Dừng một chút nàng nói tiếp:



- Tuy tấm bản đồ này không đầy đủ nhưng Diệp công tử muốn tìm cửa ra thì như vậy đã đủ rồi, chúng ta hoàn toàn có thể đồng hành.



Diệp Bạch quay đầu nhìn lại cuối cùng cũng đã xác định, hắn vô cùng mừng rỡ, lần này hắn đã tốn rất nhiều công phu vốn cho rằng sẽ phí một phen không ngờ trên người Bạch Hàn Nhã lại có vật này, thật sự là quá tốt.



Vốn hắn cảm thấy không xác định, có thể trở về trước kỳ hạn hay không nhưng xem hiện tại trở lại kịp kỳ đấu giá cuối năm là không có vấn đề gì.



Diệp Bạch cứu bọn người Bạch Hàn Nhã chỉ là có thù oán với người áo đen lại không ngờ có được hồi báo như thế, hắn tin rằng mình có thể nhanh chóng ra khỏi ngoài Tà Vương mộ mà trở về tông môn.



Diệp Bạch không hồ do dự nói:



- Đã như vậy thì rất tốt, chúng ta không nên chậm trễ mà mau chóng lên đường.



Bạch Hàn Nhã gật nhẹ đầu mặt khác tam nữ khác cũng tung tăng bốn người ở cùng một chỗ, ít nhiều đều có thương thế chiến đấu đúng là không thuận tiện, có Diệp Bạch một đại cao thủ ở cạnh thì các nàng sẽ an toàn hơn nhiều.



Lúc này năm người thu thập một phen sau khi xác định không bỏ sót gì thì mới sóng vai đi về phía trước.



…..



Trên đường đi bọn người Diệp Bạch gặp rất nhiều thuận lợi, không có nguy hiểm gì, mà một số âm mị cấp thấp cũng bị Diệp Bạch dùng kiếm trận mà tiêu diệt.



Sau đó khi gần đi ra tới cửa bọn người Diệp Bạch phát hiện ra một số dị trạng, có nơi có dấu vết đánh nhau, có hai lần Diệp Bạch nhìn thấy đệ tử mặc trang phục kỳ dị.



Hiển nhiên những tông môn này tuyệt đối không phải nằm trong Lam Nguyệt công quốc mà là ở bên ngoài đi tới.



Đối với chuyện này bọn người Diệp Bạch thầm nghĩ mình thật may mắn khi quyết định rời đi, nơi này đúng là không thể ở lâu.



Có thể nó lần này đi vào trong Tà vương mộ một chuyến có thể tương đương với thu hoạch cả đời. Diệp Bạch lần này vào đây thu hoạch đều hoàn toàn đáng giá.



- Diệp đại ca huynh trẻ tuổi như vậy tại sao lại có thực lực cường đại như vậy, những đại sư tỷ trong tông môn chúng ta cũng không bằng huynh.



Một đệ tử Linh Lung tiểu trúc lộ vẻ sùng bái nhìn Diệp Bạch cười hì hìa mà nói. Các nàng còn trẻ tuổi trước chuyện này rất sôi nổi.



- À.



Diệp Bạch cười nói:



- Bạch Hàn Nhã không phải là đại sư tỷ của các cô nương sao?



- Không phải chỉ là ngoài đại sư tỷ thì tỷ ấy là người có thiên phú tu luyện kinh người, nghe nói sau này còn có cơ hội siêu việt hơn nữa, nhưng hiện tại đại sư tỷ đã là huyền sư sơ cấp mà Bạch sư tỷ vẫn chưa phải là huyền sư.



Một thiếu nữ mặt tròn khác cũng cất tiếng nói.



Diệp Bạch nghe thấy như vậy thì ngạc nhiên nhìn Bạch Hàn Nhã, Bạch Hàn Nhã cũng nhìn hắn, hai người bốn mắt chạm nhau đều không kìm được mà mỉm cười.



- Xem ra Linh Lung tiểu trúc này cũng không đơn giản trong tam đại đệ tử đã có một người tiến giai trở thành huyền sư, xem ra cuộc tỷ thí ở tiên thiên đài một năm sau rất gian nan, lúc đó tất cả các đại tông môn đều có thực lực rất lớn.



Tuy nhiên Diệp Bạch cũng chỉ lắc đầu không để chuyện này trong lòng, sơ cấp huyền sư, đừng nói hắn hiện tại là huyền sư trung cấp mà cho dù trước kia khi còn là huyền sĩ cao cấp một huyền sư sơ cấp cũng không phải là đối thủ của hắn.



Tuy nhiên với thiên phú của Bạch Hàn Nhã xem ra một năm sau nàng có thể vững vàng tiến giai trở thành huyền sư, không biết lúc đó ở kỳ Tiên Thiên đài có bao nhiêu người tiến giai trở thành huyền sư nữa.



- Aizzz, nếu như Chu ma ma ở đây thì hắc y trung niên kia làm sao có thể gây thương tổn cho chúng ta, may mà có Diệp đại ca kịp thời tới mà giết hắn.



Thiếu nữ lúc trước quay đầu lại cười hì hì.



Diệp Bạch giật mình, Chu ma ma trong lời bọn họ khẳng định là hắc y lão phụ trước kia ở cạnh các nàng.



Nếu có hắc y lão phụ kia ở cạnh các nàng thì xem ra một huyền sư đỉnh cấp đúng là không đáng để vào mắt bọn họ, Diệp Bạch cũng chỉ mỉm cười.



…..



Ba ngày sau, Diệp Bạch Bạch Hàn Nhã năm người bọn họ cuối cùng cũng đi tới cửa ra vào của Tà Vương mộ, nơi đó một màn bạch sắc bốn phía mông lung cũng không biết là thông ra đâu.



Năm người không hề do dự mà trực tiếp đi ra, cả hai người đều có một cảm giác choáng váng, trong chớp mắt bọn họ đã đi ra ngoài Bái Kiếm cốc, ở dưới chân núi Vạn Thương, xem ra Tà vương mộ lối vào chính là ở đỉnh núi Bái Kiếm cốc nhưng lối ra lại ở dưới chân núi.



Đến lúc này năm người rốt cục cũng phải chia tay nhau, Bạch Y thiếu nữ của Linh Lung tiểu trúc đối với chuyện chia ly Diệp Bạch cảm thấy không muốn mà Bạch Hàn Nhã nhìn về phía Diệp Bạch cũng có một cảm giác không muốn chia lìa.



- Được rồi, ta muốn đi tìm bằng hữu trong tông môn, bốn vị nếu như có duyên thì sau này chúng ta sẽ gặp lại.



Sau khi đám người Bạch Hàn Nhã đã an toàn Diệp Bạch ôm quyền nói.



Bạch Hàn Nhã mặc dù không muốn nhưng biết rằng thời khắc chia lìa đã tới cho nên cũng không giữ lại, Bạch Hàn Nhã liếc nhìn Diệp Bạch đột nhiên lấy một viên ngọc hình tròn xuống mà nói:



- Công tử biết viên ngọc này không? Tặng công tử làm kỷ niệm đó!



Diệp Bạch ngơ ngác một chút sau đó lập tức cười, sau đó hắn cũng thò tay vào trong người, đột nhiên chạm vào một thứ lạnh buốt liền lấy ra để vào trong tay Bạch Hàn Nhã rồi nói



- Cáo từ.



Thân hình di động, Diệp Bạch hóa thành một đạo thanh quang nhàn nhạt, biến mất không còn thấy gì nữa.



Bạch Hàn Nhã ở tại chỗ liền giật mình, cúi đầu nhìn xuống thứ trong tay đó là một thanh chủy thủ đen kịt mỏng như cánh ve hình chim. Thứ này đối với thân phận của nàng mà nói chỉ là bình thường chỉ là khi nhìn theo bóng lưng cảu Diệp Bạch, ngón tay của nàng vô thức nắm chặt lấy thanh chủy thủ này.



- Hữu duyên, tạm biệt.



Nàng thì thào nói, tim hơi đập loạn một chút.



…..



Lúc trước khi mới gia nhập Diệp gia nội tông thanh chủy thủ này chính là phần thưởng mà hắn đoạt được. Thanh huyền binh này có ý nghĩa vô cùng bất phàm, chỉ là theo thực lực của Diệp Bạch phát triển lên huyền binh hắn có ngày càng trân quý, tam giai tứ giai cũng có một đống, thanh Chí Điểu Chi Chủy này không dùng được.



Cho nên Diệp Bạch đem nó tặng cho Bạch Hàn Nhã, vật trân quý trên người của hắn không ít, tuy nhiên thứ hắn có thể tặng cho Bạch Hàn Nhã không nhiều lắm, vừa vặn hắn lấy ra thanh Chí Điểu chủy thủ thầm nghĩ mình cũng không dùng được cho nên làm quà tặng cho nàng.



Sau đó hắn bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, nghe chúng đệ tử của Tử Cảnh Cốc nói hắn biết rõ đám người Cốc Tâm hoa đang ở bên noài, quả nhiên một ngày nọ buổi chiều Diệp Bạch cũng tìm thấy bọn người Cốc Tâm Lan ở sơn cốc.



Tiết Thần Tinh, Lam Phong hai người này tiến vào Tà vương mộ năm ngày cũng không gặp nguy hiểm và đại địch gì may mắn an toàn vô sự.



Mà Cốc Tâm Hoa kiên trì được một chút nhưng sau mười lăm ngày nàng cũng phải lui về, hiện tại Diệp Bạch đuổi tới là tụ hợp đầy đủ.



Ai cũng không ngờ hắn ở trong Tà vương mộ có thu hoạch, mà bọn người Cốc Tâm Hoa đưa mắt nhìn Diệp Bạch thì hơi kỳ quái tuy nhiên Diệp Bạch không nói, với thực lực của các nàng dĩ nhiên không nhìn thấu thực lực thật sự của Diệp Bạch.



Có thể nói Diệp Bạch hiện tại đã hơn bọn họ rất xa, ít nhất là huyền sĩ đỉnh cấp.



Huyền sĩ đỉnh cấp… Nghĩ tới đây bọn họ đều không bình tĩnh được, Cốc Tâm Hoa còn tốt còn Tiết Thần Tinh, Lam Phong lộ ra một ánh mắt phức tạp.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #500