Trong đại điện.
Bốn đệ tử của Linh Lung tiểu trúc, ngoại trừ Bạch Hàn nhã thì còn có một bạch y thiếu nữ khác, hoảng sợ nhìn hắc y trung niên mà nói:
- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
Hắc y trung niên cười lạnh lùng nói:
- Thế nào à? Ha ha… các ngươi đêm Tử Long Kim Xà thảo giao cho ta nó không chừng ta sẽ tha cho các ngươi một cái mạng, bằng không…
Sắc mặt Bạch Hàn Tiểu Nhã trầm xuống lạnh lùng nói:
- Đệ tử của Linh Lung tiểu trúc có thể chết chứ không thể khuất phục, Long Thiên sâm bọn ta không coi là gì, nhưng ngươi làm tổn thương đến đệ tử của Linh Lung tiểu trúc, tông chủ nhất định không bỏ qua cho ngươi.
- Linh Lung tiểu trúc?
Hắc y thanh niên cười ha hả rồi khinh thường nói:
- Chưa từng nghe nói qua, Liêu Thiên Cuồng ta cả đời chưa sợ một người nào, chỉ là một tông môn không nhập lưu mà có thể bì với Thiên Âm tông chúng ta sao.
Ở phía xa xa Diệp Bạch nhìn thấy Bạch Hàn Nhã cũng có một vẻ bất ngờ.
Tuy ở trong thế hạ phong nhưng nàng vẫn không hề sợ hãi, vẫn giữ gìn danh dự cho Lnh Lung tiểu trúc, người như nàng trên đời này đúng là không có nhiều.
Chỉ là với tâm tính này của nàng xem ra một hồi đại chiến phải diễn ra.
Quả nhiên Diệp Bạch không phải đợi lâu, người mặc áo đen kia vừa nói vài câu Bạch Hàn Nhã đã không chịu được.
Nếu như các ngươi không phải là nữ nhân thì ta đã sớm giết, các ngươi đã không chịu hợp tác thì đừng trách ta tàn nhẫn.
Hắn quát lạnh một tiếng mà thò ta ra, bàn tay trái chính là một đóa lục hoa mai, yêu dị tà diễm.
- Thiên Độc Mai chưởng.
Mà Bạch Hàn Nhã thì di động ra trước tam nữ, nàng xuất ra một bích lục hàn kiếm, hiện ra một điểm bích mang.
Mặc dù biết rằng bước lên cũng chỉ chịu nhục nhưng nàng không sợ, sắc mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, nàng huy vũ hai thanh kiếm mà công kích.
Một tàn ảnh thanh trúc được nàng chém ra, tầng tầng như lâm, mang theo một ý thanh tục ưu nhã, sơ phong lãng nguyệt.
- Đây chính là một trong ngũ tuyệt của Linh Lung tiểu trúc, Lâm Trúc Thiên Tinh kiếm pháp.
Tuy nhiên Diệp Bạch cũng nhìn ra với thực lực của nàng không thể là đối thủ của trung niên áo đen, một huyền sĩ đỉnh cấp với một huyền sư đỉnh cấp có sự chênh lệch quá lớn, cho dù Bạch Hàn Nhã là đệ tử hạch tâm thì cũng không thể đối phó.
Quả nhiên sau ba chiêu, trung niên áo đen liền lộ ra một nụ cười, chưởng phong của y lóe lên, một hóa thành mười mười hóa thành trăm.
Bạch Hàn Nhã không cách nào phòng bị bị trung niên áo đen quét trúng, phụt một tiếng nàng ngửa mặt lên trời, một vết máu màu đỏ ứa ra.
Hai nữ đệ tử còn lại của Linh Lung tiểu trúc thấy vậy thì kinh hãi, nhanh chóng tiến lên, huy vũ một thanh trường kiếm mà công kích.
Ở sau cột đá, Diệp Bạch lắc đầu thở dài:
- Thực lực chênh lệch quá xa, căn bản không có quan hệ.
Lúc này trung niên áo đen liền cười lạnh, hắn rút một thanh kiếm ra mà lạnh lùng nói:
- Rượu mời không muốn uống mà muốn uống rượu phạt, các ngươi đã không sợ chết như vậy thì ta thành toàn cho các ngươi.
Sau đó hắn giương kiếm lên, định chém về phía Bạch Hàn Nhã.
Bạch Hàn Nhã thấy sống chết trước mắt thì cũng không úy kỵ mà mở to đôi mắt ra nhìn về phía trung niên áo đen. Toàn thân trung niên áo đen lạnh lẽo, chỉ là sau đó y lập tức kiên nghị lại.
Hai thiếu nữ bị thương sợ hãi nói:
- Đừng…
Tuy nhiên lúc này các nàng đã bị thương, không cách nào cứu viện, nhìn thấy Bạch Hàn Nhã sẽ phải chết trong tay hắc y trung niên bọn họ chỉ có thể nhắm mắt lại, hai dòng lệ tuôn ra.
Ở sau cột đá, Diệp Bạch thở ra một hơi, tuy hắn không thân quen với Bạch Hàn Nhã nhưng cũng không đành lòng thấy nàng chết đi, nhất là đối thủ của nàng có mối thù với hắn.
- Tranh.
Một tiếng đàn liệt thiên vang lên, đúng lúc mọi người cho rằng Bạch Hàn Nhã sẽ chết thì một tiếng đàn đột nhiên xuất hiện, một luồng hồng sắc từ sau cột đá được kích xạ ra, hướng về phía người áo đen.
Tiếng đàn xuất hiện dẫn dụ ánh mắt của Bạch Hàn Nhã về phía đó. Hai Bạch Y thiếu nữ khác cũng như tìm được đường sống trong cõi chết, chỉ có trung niên áo đen thì trong lòng lạnh lẽo, ở trong sát na của tiếng đàn kia hắn cảm nhận được một luồng sát khí, lập tức thân thể của hắn khẽ run lên.
- Đây là tiếng đàn gì mà có thể gây nguy hiểm với ta?
Hắn căn bản không tin vào mắt của mình.
May mà hắn có thực lực huyền sư đỉnh cấp, kinh nghiệm phong phú, tuy trong lòng hơi rùng mình nhưng thân hình vẫn run lên, né qua một kích này.
Cùng lúc đó Diệp Bạch khẽ vuốt Phần Hương cổ cầm khẽ khàng di chuyển thân hình, ở sau lưng chín chín tám mươi mốt thanh trường kiếm giống như là ngôi sao lập nên, sát khí tràn ngập hướng về phía người áo đen.
- Là ngươi?
Trong mắt người áo đen hiện ra vẻ kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin nổi, hiển nhiên cũng nhận ra Diệp Bạch. Mà Bạch Hàn Nhã cùng đệ tử của Linh Lung tiểu trúc thấy kinh ngạc.
Diệp Bạch mỉm cười, hắn khoanh chân ngồi xuống, đặt phần hương cổ cầm ở trên đầu gối rồi cười nhạt một tiếng:
- Không sai hôm nay ta không vì thứ gì khác mà là vì giết ngươi mà đến…
- Giết ta… ha ha ha…
Sau một lúc người áo đen cười như điên:
- Chỉ bằng ngươi? Lần trước ta không giết ngươi coi như tên tiểu tử nhà ngươi trốn nhanh, lần này ngươi còn dám ra đây chịu chết sao? Vừa vặn Tử Hà Nguyên quang ta cũng muốn thu.
Diệp Bạch bìn h tĩnh ngưng thần nói:
- Để xem ngươi có năng lực đó không.
Lập tức hắn cúi đầu xuống không để ý tới trung niên hắc y nữa, hai tay ổn định trịnh trọng cầm dây đàn, toàn thân toát ra một sát khí lạnh thấu xương, từ từ xuyên tới người áo đen.