Diệp Bạch một lần nữa sử dụng Phi Hành kiếm trận, lúc này hắn có thể sử dụng tới bảy thanh kiếm, tốc độ nhanh như điện chớp.
Theo thông đạo mà bay, Diệp Bạch quan sát bốn phía.
Lúc này hắn có thể sống tới tận đây cũng phải cảm tạ ông trời khiến cho vận khí của hắn không tệ lắm, hóa giải được một kiếp, vượt xa ngoài tưởng tượng của hắn.
Thật sực lúc này gặp nạn rốt cuộc là họa hay phúc tất cả đều đã là quá khứ.
Hôm nay đã là huyền sĩ trung cấp Diệp Bạch không cần phải lo lắng nữa nhưng nếu gặp phải cường giả cấp huyền tông thì phải cẩn thậ.
Hai canh giờ sau.
Diệp Bạch một lần nữa trở lại bình thường, hắn xuyên qua đường rẽ.
Một ngày sau đó.
Trong Tà vương mộ, tại một gian thạch thất to lớn.
Gần trăm lục mị trung giai phiêu đãn bốn phía, ở giữa còn có mấy hồng mị.
Trong giây lát, một thanh niên hoàng diện mặc thanh sam lóe thân hình lên.
Thấy cảnh tượng như vậy, hắn mở một túi cổ cầm sau lưng ra, một ây đàn cổ hiện ra trên đầu gối của hắn.
- Tinh.
Một tiếng đàn vang lên tựa như là tiếng sấm.
Nơi này xuất hiện vô số tịch quang hoàng diện thanh niên bay lên trời, rơi vào trung ương của đám âm mị cao giai kia. Bang bang, ầm ầm từng thanh âm không dứt vang lên.
- Ầm.
Những âm mị còn sót lại cũng bị nổ tung, từng khối tinh thạch thanh sắc và hồng sắc từ trên cao rớt xuống, hoàng diện thanh niên khong hề do dự mà đem những tinh thạch kia thu vào trong người.
Sau đó hắn triệu hồi ra bảy thanh kiếm thành lập những tịch trận kỳ lạ, phi thân trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
- Cầm Âm cao điệp, lưỡng nghi tứ tượng.
- Ngũ Hành nghịch chuyển, âm dương sinh tái.
- Tịch Trận, cửu chuyển.
Mấy đạo lam quang bay qua, vài hồng mị cao giai ầm ầm nổ tung, hóa thành những tianh thạch màu đỏ nhạt, tán trong không trung không còn thấy gì nữa.
Hoàng Diện thanh niên này chín là Diệp Bạch đeo dịch dung cụ mà thứ hắn sử dụng chính là Lam Sắc truyền kỳ kiếm trận, Tam Điệp Cầm Âm kiếm trận.
Uy lực của nó khiến cho Diệp Bạch vui mừng. Âm mị cấp thấp cấp trung mà ngay cả âm mị cao giai cũng không chịu nổi Tam Điệp Cầm Âm kiếm trận, tiếng đàn này thật là đáng sợ, không hổ danh là nhị giai cao cấp lam sắc truyền kỳ kiếm trận. Theo lời nói của Kiếm lão lực công kích của nó không hề dưới tam giai đê cấp tử sắc kiếm trận bình thường.
Âm ba tịch trận rất thích hợp với công kích, Diệp Bạch sử dụng mỗi lần gặp âm mị đều không động thủ chỉ mang Phần Hương đàn cổ xuống, đánh một khúc là có thể dẹp yên.
Đáng tiếc là cho tới nay hắn không có cơ hội gặp mặt người khác, ở trong Tà Vương mộ này diện tích thật là quá lớn, muốn gặp một người quả là không phải điều dễ dàng.
Lại không biết Đường Huyết Nhu hiện tại nàng đã thế nào rồi.
Một suy nghĩ hiện ra trong đầu Diệp Bạch, chỉ là lập tức bị hắn dẹp đi, Diệp Bạch tin rằng với năng lực của Đường Huyết Nhu, ở trong Tà Vương mộ này chỉ cần không gặp nguy hiểm quá lớn nàng cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Diệp Bạch cũng không hiểu tại sao lại nghĩ đến nàng.
Có lẽ vì nàng còn thiếu mình một cái cung lục giác u mang.
Diệp Bạch thì thào cười cười sau đó hướng về phía trước mà đi, thời gian không còn nhiều lắm hắn muốn nhanh chóng tìm một người sống, như vậy mới có cơ hội ra khỏi đây, tham gia cuộc đấu giá ở tông môn.
- Chỉ là không biết, Hoàng Linh Cốc Tâm Lan các nàng hiện tại thế nào, thực lực của các nàng như vậy, không biết có mạo hiểm tiến vào trong Tà vương mộ này không.
Diệp Bạch thì thào nói.
- Hi vọng các nàng không có chuyện gì.
Diệp Bạch di chuyển thân hình, không hề do dự mà thi triển Tiểu Phi hành kiếm trận, dùng một tốc độ nhanh nhất mà rời đi.
Một lát sau.
Tịch quang thu lại, Diệp Bạch hiện tại đã hiện ra ở trên một cột đá, đây cũng là một thạch sảnh, phương viên mấy trăm trương.
Diệp Bạch hướng lên phía trên, ở rên đó là ba chữ Tử Khí Điện rất to.
Tuy nhiên trước hết Diệp Bạch không chú ý tới những thứ này, giờ phút đây ở trong đại điện đã có một lượng lớn nhân mã đang giằng co.
Mà hai phe nhân mã này Diệp Bạch đều biết, trong đó có một người có mối hận khắc cốt ghi xương với hắn.
Không sai người này chính là người trước ngực có một ký hiệu màu lam sắc, giờ phút này trong tay hắn là một nhuyễn tịch lam sắc, trên đó đầy máu tươi.
Ở phía đối diện, một địa phương khác chính là bốn bạch y thiếu nữ, trước ngực chính là một ngọc cung, trong đó hai người đã bị thương, nằm ngã xuống đất trên áo loang lổ những vết máu, vô cùng chướng mắt.
Diệp Bạch cả kinh:
- Linh Trầm tiểu trúc.
Chỉ thấy khuôn mặt của nàng vô cùng thanh tú, trên người mặc một bộ quần áo màu trắng như tuyết, phảng phất như là thác nước, xinh đẹp dị thường.
Mặt mũi của nàng vô cùng thanh tĩnh, tựa như gặp chuyện gì khác biệt cũng không động dung, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời.
Nhìn thấy hai đệ tử kia bị thương trong mắt nàng khẽ xuất hiện một chút tức giận,một đôi bích lục trong suốt như nước, tựa hồ như đó không phải là phàm vật.
Nhưng mà cho dù như vậy cũng khiến cho người ta cảm thấy si mê.
Nhìn thấy thiếu nữ này Diệp Bạch lắp bắp kinh hãi.
- Lại là nàng, lĩnh đội của Linh Lung tiểu trúc Bạch Hàn Nhã.
Lần trước ở đại hội phẩm kiếm Diệp Bạch đã nhìn thấy Bạch Hàn Nhã này một lần, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng khuôn mặt của nàng đã được hắn nhớ kỹ.
Không ngờ lại có thể gặp được ở nơi này, hơn nữa nhìn dáng vẻ thì dường như nàng đang có chuyện phiền toái. ở phía đối diện trung niên kia Diệp Bạch đã sớm biết đó chính là một huyền sư đỉnh cấp.
Nhìn chằm chằm vào tình huống trước mắt trong lòng Diệp Bạch cảm thấy nghi hoặc, hắn muốn báo thù nhưng hiện tại xem ra không có hi vọng.
Lại không nghĩ rằng mình vừa tấn cấp trở thành huyền sư trung cấp không lâu vừa mới xuất quan đã gặp đám người này.
Trong ánh mắt hắn lóe lên một tia hàn quang, Diệp Bạch tuy không phải là quân tử gì nhưng chuyện này chưa bao giờ hắn sợ phiền phức.
Diệp Bạch đem huyền khí khu động ra toàn thân, Phần Hương cổ cầm đặt ra trước mặt của hắn, hiện tại hắn có mười thanh cổ tịch, tịch khí lành lạnh.
Giờ khắc này sát khí của Diệp Bạch tung hoành.