Chương 48: Tàn khốc giết chóc (Thượng)



Nhưng là, tất cả các điều lo lắng này đối với Diệp Bạch đều không có ý nghĩa gì. Hắn đã sinh sống ở trong Hàn Băng Hà này nhiều năm, đối với nơi đây thì thậm chí còn quen thuộc hơn nhà của mình. Đừng nói thực lực bây giờ của hắn là cửu tầng cao cấp, cho dù tu vi chỉ ở bát tầng, thất tầng, thậm chí là lục tầng, hắn cũng có thể sống ở đây hơn một năm mà bình yên vô sự.



Cho nên, đêm nay đối với kẻ khác là một hồi ác mộng nhưng đối với hắn thì lại là một giấc ngủ rất thoải mái.



Sáng sớm hôm sau, khi ánh rạng Đông đang chiếu từng tia nắng đầu tiên xuống khu rừng Diệp Bạch liền xoay người ngồi dậy, vươn vai, tinh, khí, thần sau một giấc ngủ ngon đã đạt đến trạng thái đỉnh phong. Khóe miệng hắn lộ ra vẻ tươi cười, nhẹ nhàng từ trên đại thụ nhảy xuống mặt đất, hướng phía trong rừng rậm đi tới.



Bỗng nhiên, mũi hắn co lại, lông mày nhăn lại lộ ra vẻ nghi hoặc, tiến đến một khoảng đất trống ở phía trước. Đột nhiên, Diệp Bạch dừng bước, trước mắt hắn lúc này là một thi thể mới chết không lâu, vẫn còn hơi ấm. Thi thể này nằm vắt lên một thân cây, ngực bị thủng một lỗ máu to bằng miệng chén như bị móng vuốt xuyên qua, hơi thở sớm đã tắt từ lâu, đã chết không thể chết hơn được nữa rồi.



Người này là La gia thí luyện đệ tử, nhìn quần áo hắn lộn xộn, Diệp Bạch liền biết đã có người lục soát thi thể trước hắn rồi. Hắn mỉm cười, xoay người ly khai.



Ở trong này, tử vong là chuyện rất bình thường. Đừng nói là gặp phải mãnh thú, cho dù là đồng môn lúc gặp nhau cái câu đầu hàng không giết đã sớm bị quăng ở sau đầu. Chỉ cần không bị người khác phát hiện, cho dù giết đi chăng nữa cũng chẳng ai biết, đã đồng ý tiến nhập nơi này thì cũng đã chịu chấp nhận cái chết rồi.



Yếu thì chết mạnh thì sống, luật rừng xưa nay là thế, Diệp Bạch rất minh bạch đạo lý này. Vì thế hắn chưa bao giờ ký thác hy vọng vào trên thân người khác, hành sự đều cực kỳ cẩn thận, luôn luôn bảo trì tâm thần ở trạng thái linh mẫn, tỉnh táo nhất. Bốn phía nếu có chút gió thổi cỏ lay nào, cũng tuyệt không gạt được đôi mắt của hắn.



Ẩn nấp nửa canh giờ, ngoại trừ thi thể của đệ tử La gia kia hắn cũng không phát hiện thêm cái nào nữa, bốn bề đều hết sức im ắng, như mọi người đã vô cớ thất tung, không hề có một âm thanh tranh đấu. Nhưng Diệp Bạch rất rõ ràng, mọi người cũng không phải thất tung mà là đang ẩn nấp đâu đó trong phiến sâm lâm này mà chờ đợi thời cơ.



Bỗng nhiên, cách nơi Diệp Bạch ẩn núp khoảng mười dặm, một đạo kiếm hình quang mang chọc thẳng tầng trời, linh khí toả ra bốn phía, trong luồng linh khí ẩn hiện một vào điểm Tinh Lam chi quang. Diệp Bạch thần sắc khẽ động, không một chút do dự liền ngưng thần nín thở, thật cẩn thận hướng về phía kiếm mang kia mà đi qua.



Một lát sau, lỗ tai hắn khẽ động, một đạo nhân ảnh từ phía sau bắn tới, Diệp Bạch liền nhanh chóng quay người lại, ẩn nấp phía sau một cây đại thụ. Đạo nhân ảnh kia cũng không một chút phát hiện, liền lập tức bỏ qua cái cây đại thụ mà tiến về đạo kiếm quang phía trước. Rất hiển nhiên, người này chắc chắn là vì Kiếm quang lệnh bài xuất hiện mà tới tranh đoạt.



Ánh mắt Diệp Bạch liên tục cử động. Bỗng nhiên, hắn tiến lên phía trước một chút, cự ly này đã không xa nơi mà kiếm hình quang mang bạo phát. Hắn lập tức vội vàng thu người lại, bò lên cây đại thụ cao vài trăm thước, ẩn thân trong đám lá cây rậm rạp, hai mắt cẩn thận nhìn về phía trước.



Cách hắn khoảng 500 mét, trên một khối đá lớn, từng trận lam sắc kiếm quang không ngừng dâng lên, biến mất, hiện lên, biến mất, hình thành dị tượng. Bốn phía xung quanh lúc này đã tụ hơn hai mươi đệ tử của cả hai nhà, một là La gia, hai là Diệp gia.



Đi đầu La gia, chính là hai người thanh niên nam nữ lúc trước. Nam thì y phục hoa lệ, sau lưng mang theo một thanh cổ hồng sắc trường kiếm. Còn nữ là một mỹ nhân mày kiếm mắt sáng, khéo léo lả lướt, xinh xắn động lòng người, đứng ở đó liền giống như một đoá ngọc lan yếu ớt đang cố vươn mình trong nắm sớm.



Phía sau hai người bọn họ là một đám gồm bảy tám tên La gia ngoại tông đệ tử mặc hắc y sam*, tay cầm kiếm, vẻ mặt đề phòng. Trên ống tay áo những người này đều thêu hình một đoá hoa hồng kỳ quái, đây chính là tiêu ký của bọn họ.



Mà giằng co với bọn họ chính là mười lăm mười sáu tên Diệp gia đệ tử, rõ ràng là do Diệp Phá chỉ huy. Diệp Bất Phàm lưng đeo ngân cung, lẵng lặng đứng phía sau hắn, tình thế hai bên giương cung bạt kiếm, tình huống hết sức khẩn trương.



Ở bốn phía xung quanh còn có thân ảnh của mấy cái tiểu đội, không thuộc về bất cứ một thế lực nào hết, chỉ làm theo ý mình. Mỗi đội có khoảng dăm ba người, có nhiều đội chỉ có một đến hai người. Bọn họ thực lực không đủ, nhân số lại ít ỏi nên không dám đến giải đất trung ương, chỉ dám đứng xung quanh như hổ đói rình mồi, chờ đợi thời cơ.



Diệp Bạch chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền lặng yên ly khai. Giờ phút này mà ra tay tranh đoạt, đó rõ ràng là hành vi không hề khôn ngoan. Hai đại thế lực ở đó đã chiếm gần phân nửa nhân số thí luyện, Diệp Bạch hắn không hề có một chút cơ hội nào. Hơn nữa đó cũng chỉ là một Lam sắc Kiếm quang lệnh bài mà thôi, đối với loại lệnh bài này Diệp Bạch cũng không có nhiều hứng thú lắm. Nếu giành được thì tốt, còn nếu không giành được thì hắn cũng không quá cưỡng cầu. Vì vậy hắn mới thong dong rời đi, để cho hai bên tranh giành lẫn nhau.



Sau khi hắn rời khỏi không lâu, phía sau liền truyền đến tiếng nổ mạnh, một đạo lam sắc linh quang bay thẳng đến chân trời. Đương khi lam quang biến mất, một quả Lam sắc Kiếm quang lệnh bài phong cách cổ xưa liền rơi xuống mặt đất, nhất thời hai bên cũng bắt đầu muốn động. Sau tiếng chỉ huy của người dẫn đầu song phương, một cuộc chiến đấu kịch liệt liền nổ ra. Tiếng kiếm khí bạo kích, tiếng người rống to, tiếng thét chói tai, kèm theo đó là tiếng rên rỉ từ phía sau truyền đến không dứt. Những người vây xem thấy tình thế cực kỳ hỗn loạn, cho là có thể thừa cơ mà vào lấy đi lam sắc lệnh bài liền xông lên, nhưng không đến nháy mắt thì lại bị giết trở về, mỗi người đều nhẹ thì bị thương, nặng thì tử vong đương trường. Diệp Phá cùng thanh niên họ La cũng không phải ngu ngốc, đã sớm liệu đến tình huống này, mặc dù chiến đấu với nhau rất kịch liệt, nhưng tuyệt đối cũng không cho ngoại nhân được dịp thừa cơ ăn hôi.



Cứ như vậy, cuối cùng song phương đều có thương vong, Kiếm quang lệnh bài liền bị Diệp Phá đoạt được, hắn cười nhạt rời đi. Mà thanh niên họ La cùng với thiếu nữ linh lung cũng không đuổi theo mà chỉ ở phía sau lẳng lặng nhìn, ánh mắt không hề có một chút mất mát.



Sau khi Diệp Bạch ly khai nơi này thì phía Đông Bắc lại có một đạo Kiếm quang phóng lên cao, xuất hiện lúc này là một đạo hồng sắc kiếm quang, tựa như một đạo huyết quang phóng lên tận trời, trong rừng rậm thấy được vô cùng rõ ràng, vô số người lại lần thứ hai ùn ùn nhắm thẳng phương hướng đó mà chạy như điên. Diệp Bạch lắc lắc đầu, rõ ràng là chưa từng nghĩ muốn chạy tới nơi đó, một cuộc đại tàn sát lại tiếp tục diễn ra. Ngày thí luyện thứ nhất đã qua đi như thế. Kể từ hôm nay, Kiếm quang lệnh bài thi nhau xuất hiện, mọi người cũng bắt đầu thi triển hết khả năng có thể, hoặc kéo bè kết phái, hoặc người độc hành cũng lao vào vòng tranh đoạt này.



Nhưng là, Kim sắc Kiếm quang lệnh bài mãi cũng không có xuất hiện, Diệp Bạch phỏng chừng qua ngày thứ ba thì loại cao cấp lệnh bài này mới xuất hiện. Hiện tại, tranh đoạt cũng đều chỉ là Hồng, Lam trung cấp đê cấp hai loại lệnh bài mà thôi.



Thí luyện ngày đầu tiên, Kiếm quang lệnh bài xuất hiện tổng cộng năm lần, lần nào cũng xuất hiện những tiếng chém giết, những tiếng tiếng nổ mạnh. Mỗi lần đều hơn một phần mười thí luyện đệ tử ngã xuống, nhưng hầu hết đều là Huyền khí lục tầng đệ tử, hiện nay chưa xuất hiện tình huống thất tầng đệ tử tử vong.



Ngày thứ hai, chém giết lại tiếp tục, hôm nay chỉ có xuất hiện bốn mai lệnh bài, thế nhưng chiến đấu lại dần dần trở nên kịch liệt hơn, đệ tử tu vi thất tầng cũng bắt đầu gặp nạn. Đương khi tất cả đều kết thúc thì nơi nơi trong rừng đều mang dấu tích chiến đấu, không ít địa phương trong rừng rậm bị tàn phá thê thãm. Hành tẩu ở giữa rừng, thường xuyên có thể nhìn thấy thi thể đệ tử tham gia thí luyện của cả hai nhà.



Ngày thí luyện thứ ba, tiếng chém giết linh tinh bắt đầu vắng lặng, tham dự tranh đoạt đều là đệ tử có tu vi Huyền khí bát tầng trở lên, Huyền khí thất tầng đệ tử vào ngày hôm nay cũng chỉ là kiến cỏ. Ngay chính ngày hôm nay, Diệp Bạch tận mắt thấy một gã La gia đệ tử Huyền khí bát tầng ngã xuống, khiến cho những thí luyện đệ tử trong rừng xôn xao, mỗi người đều cảm thấy bất an.



Diệp Bạch đối với chuyện này thì chỉ biết lắc đầu cảm thán, chứ không thể làm được cái gì. Cứ như vậy, ba ngày tranh đoạt đầu tiên hắn đều không có tham dự. Mà trong ba ngày này, Kiếm quang lệnh bài xuất hiện tổng cộng mười hai lần, Hồng sắc năm lần, Lam sắc bảy lần, kim sắc lệnh bài một mai cũng không hề xuất hiện. Hầu hết những Kiếm quang lệnh bài này đều rơi vào tay các thế lực lớn, nhưng thủ hạ dưới tay của bọn họ chết cũng rất nhiều.



Đệ tử Huyền khí thấp hơn thất tầng, nếu không kịp trốn đi lúc đầu thì hơn phân nửa thì đều đã tử vong. Lúc này, toàn bộ rừng rậm thí luyện đệ tử tính cả hai nhà cũng còn chưa tới bốn mươi người.



-------------------------------



*hắc y sam: quần áo màu đen.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #48