Đi tới Thanh Ngọc án đài, Diệp Bạch đứng nhìn phần thưởng, nhìn ở trên đó trôi nổi ba thanh huyền binh, trong ánh mắt của hắn cũng không khỏi cảm thấy vô cùng vui mừng.
Bảo vật thứ nhất, đó là một thanh Tử Mang phi điểu hình trường cung, trên cây trường cung này thô to, mặt trên của nó quấn lấy mười đạo thiết tuyến chặt chẽ, lao cố dị thường. Khi cầm lấy nhất thời có một luồng hơi thở thảm thiết tráng liệt, từ trên thân cung, nhập vào trong cơ thể.
Mà thanh trường cung này là do Cửu U Huyền Thiết chế tạo thành, chia làm ba rãnh tên, phía dưới còn có một cái thiết hoàn hình tròn, đó là chiếc nẫy để bắn cung.
Thân cung thì không biết là vật gì sở chế, có mầu đen, nhưng là đã có điểm Tử Mang giống như ban đêm lấp lóe ánh sao, từ mặt ngoài hắc sắc tinh thiết, lóe ra như màn đêm đầy sao.
Mà nhìn cung hình, thì rất là khoát đại, nhìn thanh trường cung rất lớn, bề rộng chừng hai trượng, tại trên trường cung còn các một đạo hồng tuyến cũ kỹ, không biết là có tác dụng gì.
Mà kỳ lạ nhất chính là bộ phận dây cung, dây cung có thể quyết định cây cung có thể sử dụng trong thời gian bao lâu, mà bộ phận dây cung thường thường quyết định một thanh cung có tốt không, tầm bắn, cùng với sức bật.
Có thể nói, dây cung tất nhiên là trọng yếu, một cây cung là tốt chính là bộ phận dây cung phải thật tốt, trường cung dễ dàng có được, mà dây cung thì rất là khó tìm.
Chế cung phải làm, giác, gân, giao, ti, đào, hợp xưng là “Lục tài", trong đó gân là một bộ phận quan trọng nhất. Mà lúc này, tại trong mắt Diệp Bạch xem ra, dây cung rất là thần dị, hẳn không phải căn một dây, mà là tam huyền giảo hợp chung một chỗ, dựa theo một loại trình độ kỳ lạ chặt chẽ quấn vào nhau, tạo thành một dây cung tốt.
Cứ như vậy, yêu cầu xạ thủ có được lực khống chế càng phải cường đại hơn, nếu không, thì với dây cung này căn bản là kéo cũng không được, nói không chừng còn không bằng một dây đơn như vậy. Khi lực kéo dây không đủ còn dễ dàng bị các loại phản chấn, có khi bị hại đến bản thân. Nhưng một khi có một vị am hiểu bắn cung thì với cây cung này có thể gây ra lực sát thương cực lớn, đó chính là kết quả kinh người, cực kỳ đáng sợ.
Chỉ sợ là một tòa vách núi, cũng có thể một mũi tên bắn thủng, thì càng không nói đến thân thể phàm nhân, nếu như một khi bị bắn trúng, cho dù là cường giả, cũng bị bắn chết.
Nhưng tốc độ cung tên vốn nhanh đến cực hạn, trừ phi trước khi bắn tên đã phát hiện ra, nếu không có thể trốn thoát chỉ sợ cũng không có mấy người. Bởi vậy, vô luận từ lý thuyết đến thực hành, thì trường cung chính là một thanh binh khí giết người, nhất là một thanh trường cung Huyền binh phẩm chất cao.
Nếu như thanh trường cung như vậy rơi vào trong tay một vị huyền xạ thủ, khi thực lực bộc phát ra không có gì có thể kháng cự được.
Diệp Bạch tò mò thi triển một chút Vọng Khí Quyết, lần thứ nhất hắn dĩ nhiên không có phân biệt ra, cho đến lần thứ hai, mới thành công giám định thanh trường cung này.
- Lục Giác U Mang Tử, Tam cấp Đỉnh cấp Cực phẩm Huyền binh, long huyết vi tẩm, dây là long gân, Tinh Hải Tử Mang thiết đúc ra trường cung. Đây là thanh viễn cổ Thần Cung bất truyền thần binh, từng bắn chết sáu đầu Tam cấp Đỉnh cấp Hung Thú mà nổi tiếng thiên hạ, không người nào là không biết.
Diệp Bạch trong lòng cảm thấy vô cùng chấn động, Tam cấp Đỉnh cấp thật không có vượt ra ngoài sở liệu của hắn, nhưng Cực phẩm Huyền binh lại làm cho hắn không khỏi hâm mộ. Đáng tiếc là hắn cũng không biết dùng cung, nếu không, dị bảo như thế này cũng đủ tại Lam Nguyệt Quốc nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ.
Phải biết rằng, cung loại Huyền binh từ trước đến giờ rất là hiếm thấy, đạt tới trình độ Tam cấp Đỉnh cấp như thế này càng là hiếm thấy hơn. Dạng dị bảo này, một khi tu luyện cung hệ Huyền thuật cường giả phát hiện, chỉ sợ không tiếc tất cả vốn liếng, cũng muốn cướp lấy cây cung này bằng được.
Diệp Bạch nhận thức duy nhất tu luyện cung hệ Huyền thuật chính tại Diệp gia thì đã từng cùng với tổ đội, trong đó sử dụng ngân cung là Diệp Bất Phàm. Nhưng đáng tiếc sau khi đối mặt với hai đầu Tam cấp Hung Thú thì bọn họ lại dậy lên tham niệm, cho nên tổ đội cũng đã tan rã, trong lòng không vui. Mà Diệp Bất Phàm mặc dù tư chất cũng không tầm thường, nhưng hiển nhiên hắn cũng không có khả năng có được bảo cung tốt như thế này, chỉ sợ là cho hắn, hắn cũng không thể dùng được.
Cái này cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, dù sao Đường Huyết Nhu cũng đã nói, nếu không dùng được thì liền bán đi, nhìn phẩm cấp của cây cung này thì một khi bán đi cũng có thể thu được số tiền không nhỏ. Diệp Bạch lúc đó muốn mua đồ, cũng có thể được.
Diệp Bạch khẽ xoay chuyển ánh mắt, hắn tiếp tục đem ánh mắt nhìn về thanh Huyền binh thứ hai.
Thanh Huyền binh này, chính là thanh huyền binh mà Đường Huyết Nhu một mực nhớ mãi không quên, vì thanh lục sắc quái đao này mà lần này nàng không tiếc mạo hiểm để có được, bởi vì nguyên nhân Đường Huyết Nhu có ý thích như vậy, Diệp Bạch đối với thanh đao này cũng rất là tò mò, không biết thanh đao này có gì kỳ quái.
Thanh đao này cũng không dài, cùng với cây tử sắc trường cung vừa rồi tương đương, nhìn thanh đao này trạm khắc dị thường khéo léo, mang theo một điểm thanh tú, thân đao trắng như tờ giấy bạc, sâu rộng như hồ nước, phản xạ ra quang mang trong suốt. Điều duy nhất kỳ lạ chính là bộ phận chuôi đao, có trạm khắc ba bông hoa Hải Đường đặc biệt không giống nhau, lộ có một chút yêu dị.
Trải qua ba lần không ngừng cố gắng, lần này trên thân Lục đao hiện ra tin tức, làm cho hắn không khỏi cảm thấy nao nao.
- Ảnh Lục, một trong Huyền binh loại đao, phẩm cấp thuộc tính tứ cấp Trung cấp Huyền binh, lúc trước tại tràng đại chiến Khí Linh bị hao tổn, rơi xuống đến nay là Tam cấp Đỉnh cấp, Cực phẩm huyền binh. Tương truyền, tại biên giới phía Bắc xa xôi, có một bộ tộc Ảnh tộc, am hiểu sử dụng đao, trong tộc có mười thanh đại huyền đao, Ảnh Lục xếp thứ hai, tiếp cận bài danh đệ nhất Ảnh Tử Chi Hạ.
- Đáng tiếc, vạn năm trước đây Ảnh tộc bị thần diệt, mười đại huyền đao lưu lạc các nơi, dần dần Ảnh Lục bị lưu lạc tới Tà Vương mộ, yên lặng trong đó ngàn năm.
- Tục truyền rằng, có thể điều khiển Ảnh Lục thì chỉ có hậu nhân của Ảnh tộc, Ảnh tộc mười đại huyền đao trong đó phong tồn Ảnh tộc bí pháp, Thiên Đao Lưu Thế Quyết. Hậu nhân Ảnh tộc nếu như có được, có khả năng giải khai phong ấn, thu được đao phổ, chấn hưng Ảnh tộc trở lại huy hoàng ngày xưa.
Thiên Đao Lưu Thế Quyết, Lam cấp Trung cấp bí kíp, đáng tiếc, Khí Linh của Ảnh Lục đao lúc này đã tổn hại, nếu muốn lấy được pháp quyết này, thì phải Ảnh Lục phải được chữa trị, phá bỏ được phong ấn lấy ra pháp quyết này.
Để chữa trị Ảnh Lục đao, thì cần phải có bốn đại tài liệu luyện khí, phân biệt là: tứ cấp Trung cấp Huyễn Thú Lục Tinh một quả, tứ cấp Trung cấp Ngũ Thải Hoa một đóa, tứ cấp Trung cấp Thiên U Thủy Thảo một gốc, tứ cấp Trung cấp Tử Vĩ Yêu Thiết, một khối.
Diệp Bạch nhìn lục sắc trường đao trong tay, sau đó hắn lại nhìn về phía vách tường nơi Đường Huyết Nhu vẫn đang hôn mê bất tỉnh, một cái ý niệm trong đầu nhịn không được hiện lên.
- Thanh Ảnh Lục này mặc dù cường đại, nó dù sao cũng là một thanh tứ cấp Trung cấp Huyền binh, bởi vì khí linh bị thương cho nên bị rơi xuống trở thành Tam cấp Đỉnh cấp. Nếu như mình tập hợp đầy đủ tài liệu, còn có thể khôi phục nguyên trạng. Nhưng trừ hậu nhân Ảnh tộc ra, ai cũng không có cách nào sử dụng được thanh đao này. Đường Huyết Nhu sốt ruột như thế mong muốn đoạt được thanh Ảnh Lục đao này, chẳng lẽ là bởi vì… Nàng là hậu nhân của Ảnh tộc sao?
Lắc đầu, Diệp Bạch đem ý nghĩ vô căn cứ này xóa đi, như thế nào có thể như vậy, Ảnh tộc đã biến mất vạn năm, hôm nay như thế nào có thể còn có hậu nhân Ảnh tộc còn sống đây.
Nhưng chưa chắc không được, vì cái gì mà Đường Huyết Nhu khi nhìn thấy thanh đao này, liền rung động như thế, mặc dù trong lòng biết hung hiểm, nhưng nàng vẫn như cũ tuyệt đối tin tưởng.
Một lát sau, Diệp Bạch cảm thấy cũng thật là tức cười, hắn cũng mặc kệ Đường Huyết Nhu có phải hay không hậu nhân Ảnh tộc, thì thanh Ảnh Lục đao này đối với nàng có ích lợi gì, nếu nàng muốn, cho nàng đi.
Mặc dù thanh đao này đã từng là tứ cấp Trung cấp Huyền binh, đích thật là kinh thế hãi tục. Diệp Bạch đến nay còn không có được một thanh tứ cấp Huyền binh, nhưng hắn cũng không động tâm.
Bởi vì hắn không biết dùng đao, coi như có được thì hắn đã có kiếm trận, thì hắn cũng không có tính toán chuyển tu đao pháp. Thanh Ảnh Lục đao này tuy rằng cường đại, nhưng đối với hắn cũng không có tác dụng gì, ngược lại lãng phí mà thôi.
Huống chi, hắn cũng đã rõ Ảnh Lục đao trừ hậu nhân Ảnh tộc ra, ai cũng không có cách nào sử dụng, coi như có được thanh đao này, cũng không có cách nào giải khai phong ấn, lấy được Thiên Đao Lưu Thế Quyết. Bởi vậy, đối với Diệp Bạch mà nói, giống như là một thanh phế vật, cho dù có bán đi, chỉ sợ cũng không có bao nhiêu người mua.
Trừ hậu nhân Ảnh tộc, không người nào có thể sử dụng, thì có ai lại đi tiêu phí mua vật này sao?
Nếu không dùng được, phẩm cấp mặc dù cao thậm chí bên trong còn giấu một bộ Lam cấp Trung cấp tuyệt thế Huyền thuật, nhưng đối với Diệp Bạch mà nói, vẫn như cũ không có một chút tác dụng. Đường Huyết Nhu nguyện ý lựa chọn thanh đao này, tự nhiên là không thể tốt hơn, mặc kệ nàng bởi vì nguyên nhân gì, đều cùng Diệp Bạch không có bao nhiêu quan hệ.
Nhưng Diệp Bạch cũng âm thầm nói:
- Chữa trị Ảnh Lục đao cần bốn loại tài liệu, đều là thiên tài địa bảo thế gian hiếm thấy, các dạng tài liệu như, Tử Vĩ Yêu Thiết, đây chính là tài liệu trên đời khó tìm, cho dù Đường Huyết Nhu có được thanh đao này muốn chữa trị thì cũng không đơn giản.
Nhưng Tử Vĩ Yêu Thiết trong tay mình, mặc dù không phải có sẵn, nhưng chỉ cần có thể có được một khối Tam cấp Du Ly Thiết, là có thể đem Tử Vĩ Thiết Kiếm phân giải ra. Đường Huyết Nhu muốn bốn dạng tài liệu, thì tối trọng yếu nhất, chính là Tử Vĩ Yêu Thiết.
- Hắc hắc, hiện tại không nói trước, ngày sau nếu như có cơ hội, nàng có ba loại tài liệu kia thì nói cho nàng biết, đến lúc đó, nàng có nhu cầu cấp bách Tử Vĩ Yêu Thiết này mà tìm không thấy, không biết mình có thể cấp cho nàng không đây.
Diệp Bạch thầm cười hai tiếng, lập tức cũng hiểu được có điểm đắc ý. Lúc này có người nhìn thấy thì thấy khóe miệng của hắn đang nở nụ cười.
Ngẫm lại nếu là Đường Huyết Nhu biết, nàng cần một trong bốn loại tài liệu luyện khí thì xa là cuối chân trời mà gần ở ngay trước mắt. Khi nghĩ đến tình cảnh đó, trong lòng Diệp Bạch lại có một tia hưng phấn, nhưng hắn cuối cùng nghĩ tới, còn một thanh Huyền binh cuối cùng, hơn nữa thanh Huyền binh này lúc trước hắn cho rằng là một thanh duy nhất có thể đạt tới tứ cấp Huyền binh. Hơn nữa đã phân phối cho hắn, cho nên thân hình Diệp Bạch vừa động đi tới chỗ thanh kiếm bạch hà vờn quanh.
Đi tới thanh Huyền binh cuối cùng, Diệp Bạch chú mục nhìn lại, chỉ thấy thanh kiếm này, dài ước chừng bốn thước, toàn thân bạch hà vờn quanh, tuy nhiên, hắn lại có thể phát hiện đây là một thanh tử sắc cổ sơ trường kiếm, trên thân kiếm khắc họa rất nhiều tự phù lớn nhỏ, tràn ngập một loại đạo vận kỳ quái, không giống bình thường.