Tam cấp Trung cấp bảo kiếm, vô luận ở đâu cũng đều là hảo kiếm, người bình thường không có khả năng có được, Bái Kiếm Cốc không hổ là Bái Kiếm Cốc, không có phàm phẩm.
Yêu thích không buông tay, Diệp Bạch rốt cục nhớ lại chính sự, hắn dè dặt đem đặt ở một bên, hắn rất rõ ràng, thanh kiếm này hắn đã định rồi, ngày sau làm một trong thanh chủ kiếm, cho nên Diệp Bạch không có khả năng buông tha.
Tiếp tục cầm lấy một thanh kiếm khác, kết quả, không biết là không phải may mắn hay không, liên tiếp năm thanh đều là Nhị cấp, Nhị cấp, Nhị cấp… Không có một thanh nào đạt tới Tam cấp cả, cuối cùng Diệp Bạch ném toàn bộ sang một bên, cũng lười không thèm nhìn.
Cho đến lúc cầm thanh thứ sáu, đây là một thanh kiếm có hình dạng như mộng như ảo, trên thân kiếm lóe ra nhất dạng quang mang. Diệp Bạch dùng Vọng Khí Thuật xem xét, thì tin tức về thanh kiếm này nhất thời xuất hiện ở trong óc Diệp Bạch làm cho hắn phấn chấn một chút.
- Xuân Mộng Kiếm, Tam cấp cấp thấp trung phẩm.
Nhất định là một thanh tam cấp, nhưng lúc trước hắn có thanh Xà Châu Kỳ kiếm rồi thì thanh Xuân Mộng Kiếm này ảm đạm hơn rất nhiều. Diệp Bạch vất thanh Xuân Mộng Kiếm sang một bên, kiếm này thì hắn đương nhiên sử dụng rồi, nhưng hắn cũng không có mấy hưng phấn.
Tới lúc này, Diệp Bạch đã tổng cộng giám định mười ba thanh kiếm, ánh mắt có chút bị đau. Diệp Bạch không thể làm gì khác hơn là nghỉ ngơi một chút, đợi cho cảm giác ánh mắt của mình có chút khôi phục như cũ, lúc này hắn mới bắt đầu giám định lại một lần nữa, tiện tay cầm lấy một thanh kiếm đến.
Vốn lần này hắn cũng không để ý, bởi vì dựa theo xác suất trước đây thì có sáu bảy thanh kiếm thì mới xuất hiện một thanh hảo kiếm. Lúc này Diệp Bạch vừa mới lấy ra một thanh Xuân Mộng, cho nên thanh kiếm này, cũng chỉ là một thanh rác rưởi mà thôi.
Tuy nhiên, Diệp Bạch tùy ý chiếu hạ, nhưng nhãn tình của hắn không khỏi sáng lên, trong lòng có chút vui mừng.
- Lao Cung, tam cấp cấp thấp, Cực phẩm.
Lại lại là một thanh tam cấp, nhưng lại là một thanh cực phẩm, mặc dù so ra kém hơn thanh Xà Châu Kỳ lúc trước, nhưng liên tục xuất hiện hai thanh tam cấp cấp thấp, điều này làm cho Diệp Bạch không khỏi cảm thấy vui mừng.
- Chẳng lẽ, may mắn lại tới nữa sao?
Lúc này hắn có chút không thể chờ đợi được, đem thanh Lao Cung kiếm đặt cạnh thanh Xuân Mộng Kiếm, hắn liền vội vàng cầm lấy một thanh kiếm khác lên, tuy nhiên, lần này chỉ là một thanh Nhị cấp Trung cấp, hơn nữa còn là một thanh hạ phẩm.
Điều này làm cho Diệp Bạch không thể nói được lời gì, sau khi thấy ánh mắt lại bị đau như lúc trước, hắn đành phải nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó tiếp tục giám định.
- Phượng Tích, Nhị cấp Trung cấp, Thượng phẩm.
- Hàm Tiên, Nhị cấp Cao cấp, Thượng phẩm.
- Cửu Hiệp, Nhị cấp Trung cấp, Tinh phẩm.
Lại năm thanh kiếm giám định qua đi, cũng không có xuất một thanh tam cấp, Diệp Bạch có chút thất vọng, lúc này chỉ còn lại sáu thanh, hắn phỏng đoán nếu có kiếm tốt, cũng chỉ còn lại một đến hai thanh nữa là cùng.
Tuy nhiên, Diệp Bạch cũng không ngờ rằng, hắn lần này lại đoán sai, dưới đất lúc này cón có sáu thanh kiếm, sau khi giám định ba thanh đã làm cho ánh mắt của Diệp Bạch sáng lên, ba thanh kiếm này đúng là ngoài ý, làm cho hắn vui mừng.
- Tiên Thiên Hỏa Kiếm, Tam cấp Trung cấp, Thượng phẩm.
- Vạn Mộc Kiếm, Tam cấp, Trung cấp, Trung phẩm.
- Càn Điệp Kiếm, Nhị cấp, Trung cấp, Thượng phẩm.
- Phá Vũ Kiếm, Nhị cấp, Cao cấp, Trung phẩm.
- Trường Sinh Bích Ngọc Kiếm, Nhị cấp, Đỉnh cấp, Thượng phẩm.
- Hồng Trần Chủng Ma Kiếm, Tam cấp, Đỉnh cấp, Cực phẩm.
Nhìn thấy ba thanh quang mang sang ngời, đúng là lần này Diệp Bạch đã phỏng đoán nhầm rồi, hắn nhìn thanh Nhị cấp Đỉnh cấp, Trường Sinh Bích Ngọc Kiếm rất là kỳ lạ, và hai thanh khác, một đen, một đỏ trong suốt, tất cả đều phát ra quang mang mãnh liệt, một điểm cũng không có nhìn lầm.
Thanh kiếm này có màu xanh, tràn ngập sinh cơ, trên thân kiếm hình thành vân lộ, có đầu có chân có tai mắt thất khiếu, cực kỳ kỳ dị, thanh kiếm này là Mộc hệ Tam cấp Trung cấp, Vạn Mộc Kiếm.
Diệp Bạch cầm lấy thanh kiếm này, tiện tay đánh ra, chỉ thấy lúc này xuất hiện vô số hư ảnh, từ bên trong kiếm lao ra, tạo thanh Thanh Mộc kiếm tường.
Diệp Bạch tiện tay thu hồi, trong lòng hắn lúc này cực kỳ vừa lòng, hắn đã quyết định sử dụng thanh kiếm này cho Ngũ Hành Kiếm Trận để thay thế cho thanh Thiên Niên Thanh Mộc Kiếm. Đối với thanh Vạn Mộc Kiếm so với thanh Thiên Niên Thanh Mộc Kiếm thì không riêng gì phẩm chất, mà vô luận các phương diện khác, Tam cấp cấp thấp Thanh Mộc kiếm, đều không so sánh với thanh Vạn Mộc Kiếm này.
Có thanh kiếm này tới tay, uy lực của Tiểu Ngũ Hành Cấm Pháp Kiếm Trận nhất định có thể tăng lên một cấp bậc khác, dù sao, Tam cấp Trung cấp Mộc Kiếm cũng không phải là dễ tìm, so sánh với các hệ trường kiếm khác thì còn khó tìm hơn rất nhiều.
Ngoài ra còn có một thanh mầu sắc hỏa hồng, sáng ngời như Ngọc, đó là một thanh đoản kiếm Hỏa hệ. Nhưng thanh kiếm này rất cường đại, thuần khiết Hỏa nguyên tố, Diệp Bạch đầu tiên nhìn thấy đây chính thanh Hỏa hệ kỳ kiếm.
Hiện tại, sau khi đã trải qua Vọng Khí Quyết giám định, Diệp Bạch càng xác định thanh kiếm này không phải là thanh kiếm bình thường. Đó là thanh Tiên Thiên Hỏa Kiếm, những thứ có thể được xưng là hai chữ Tiên Thiên, thì cũng không phải là phàm phẩm. Mà thanh Tiên Thiên Hỏa Kiếm này, phẩm cấp cao gần bằng tam cấp Trung cấp, hơn nữa phẩm chất thượng thừa, đúng là một thanh kiếm hiếm Hỏa hệ Huyền binh.
Cũng giống như Vạn Mộc Kiếm, Diệp Bạch tính toán sử dụng thanh kiếm này cho Ngũ Hành Kiếm Trận, thay thế cho thanh Hỏa Hành Tử Ngục Lôi Quang Kiếm, đổi thành thanh Tiên Thiên Hỏa Kiếm này. Tử Ngục Lôi Quang Kiếm mặc dù có Lôi Hỏa thuộc tính, thoạt nhìn có khả năng gia tăng uy lực cho kiếm trận, nhưng kỳ thật có loại phẩm chất pha tạp rất nhiều, có thể làm cho Ngũ Hành Kiếm Trận mang theo một điểm lôi thuộc tính, uy lực cũng rất mạnh.
Nhưng hiện tại, Diệp Bạch muốn cấu trúc Ngũ Hành Kiếm Trận thuần khiết, như vậy, Tử Ngục Lôi Quang Kiếm có thuộc tính không tinh thuần, ngược lại ngăn trở Ngũ Hành Kiếm Trận phát huy đến hoàn mỹ, cho nên kiếm trận này chỉ có như vậy, không có khả năng đạt tới chân chánh cảnh giới hoàn mỹ.
Ngũ Hành Kiếm Trận cảnh giới hoàn mỹ, chính là lúc bố trí trận Ngũ Hành kiếm này, tất cả đều thuần khiết, không chứa một tia tạp chất. Như vậy, với tính chất tương sanh tương khắc, mới có thể không bị cản trở, thông suốt tự nhiên.
Cũng giống như một người què, sử dụng quải trượng bước đi, khẳng định khi đi đều khập khiễng, nhưng khi hắn có thể đem cái chân què kia chữa khỏi, giống như người bình thường hai chân bước đi, hắn vẫn sử dụng quải trượng, ngược lại chẳng những sẽ không tăng lên tốc độ, ngược lại còn vướng chân vướng tay, ngăn cản hắn phát bước đi bình thường.
Hiện tại, trong tay Diệp Bạch có Kim hệ tam cấp Thượng giai Kim Phong Tế Vũ kiếm, Mộc hệ có tam cấp Trung cấp Vạn Mộc Kiếm, thủy hệ có thanh kiếm phẩm cấp không biết, nhưng thần bí vô cùng, tựa hồ có lai lịch thật lớn đó là thanh Càn Xích Thủy Kiếm, Thổ hệ có Vạn Kiếm Chi Hoàng, trung ương chi chủ, Thập Phương Thổ Hoàng Kiếm.
Có thể nói trong ngũ hành đã có đủ toàn bộ, chỉ có hỏa hành là chưa tinh thuần, nhưng Diệp Bạch đã có thanh Tiên Thiên Hỏa Kiếm thì cũng không thể tốt hơn.
Hơn nữa, Tử Ngục Lôi Quang Kiếm mặc dù khả năng gần bằng tam cấp trung cấp Huyền binh, nhưng dù sao không có thể đại biểu chân chánh tam cấp trung cấp Huyền binh được. Huống chi, Tiên Thiên Hỏa Kiếm, còn là một thanh tam cấp trung cấp huyền binh, như vậy, lúc này hắn sử dụng Tiên Thiên Hỏa Kiếm thay thế Tử Ngục Lôi Quang Kiếm, chính là việc phải làm. Điều này có thể làm làm cho uy lực của Ngũ Hành Kiếm Trận, tăng lên nhiều.
Diệp Bạch suy nghĩ một chút, hai thanh tam cấp thượng giai, hai thanh tam cấp trung giai, một thanh không biết phẩm cấp, nhưng cơ hồ không kém gì một thanh tam cấp thượng giai thủy hệ cổ kiếm. Vì vậy có năm thanh kiếm này đã tạo thành Tiểu Ngũ Hành Cấm Pháp Kiếm Trận, uy lực tăng lên rất mạnh. Lúc này, Diệp Bạch thậm chí cũng có điểm không thể chờ đợi được nữa, hắn muốn đi ra ngoài để thử qua một lần.
Nhưng mặc dù trong lòng mong muốn như thế, Diệp Bạch cũng không có đánh mất lý trí, lúc này bên ngoài đã không biết biến thành bộ dáng gì nữa, lúc này hắn đi ra ngoài, chỉ sợ có Tiểu Ngũ Hành Cấm Pháp Kiếm Trận uy lực có tăng lên gấp đôi, gấp ba, cũng là chịu chết mà thôi.
Cho nên, hắn vẫn phải kiềm chế kích động ở trong lòng, yên lặng ngồi xếp bằng tại chỗ, ánh mắt thì nhìn vào một thanh bảo kiếm.
- Hồng Trần Chủng Ma Kiếm, Tam cấp Đỉnh cấp, Cực phẩm.
Nếu như thanh kiếm này không có vượt ra ngoài dự liệu của hắn, như vậy thanh kiếm này đã tạo thành chấn động lớn nhất.
- Tam cấp Đỉnh cấp Huyền binh, Cực phẩm kiếm khí.
Ban đầu, tại bên trong Tử Cảnh Cốc hắn muốn thu được một thanh Tam cấp Trung cấp Huyền binh, đều muôn vàn khó khăn. Chỉ sợ ngoại tông thập đại đệ tử, cũng không có bao nhiêu người có thể có được một thanh.
Mà cao hơn là thượng giai Huyền binh thì càng không cần phải nói, cơ bản chỉ có Trưởng lão mới có được. Cho tới tam cấp Đỉnh cấp Huyền binh, rất nhiều người còn không dám tưởng tương đến.
Chỉ có Đại tông môn Tông chủ, Thái thượng Trưởng lão, mới có thể có được, còn đối với đệ tử chỉ cần một hai lần nhìn thấy thì đã có thể kiêu ngạo rồi.
Diệp Bạch cũng thật không ngờ, hắn tiện tay thu thập đống kiếm này lại có một thanh Huyền binh cường đại như vậy xuất hiện, phần vui mừng này, đối với hắn mà nói thật sự là quá nặng rồi.
Rất rõ ràng, thanh Hồng Trần Chủng Ma Kiếm này mà Diệp Bạch có được, chính là thanh đệ nhất tam cấp Đỉnh cấp Huyền binh, cái ý nghĩa đó là vô cùng trọng đại.
Hắn nhẹ nhàng hưng phấn vuốt ve thanh kiếm này, phảng phất giống như mầu tro bụi, thoạt nhìn không có chút nào giống thanh trường kiếm. Trong nội tâm hắn lúc này rất là hưng phấn, cho dù tâm tính của hắn, vào giờ khắc này cũng không kịch liệt nhảy lên.
Không có phổ thông tông môn đệ tử nào lại có được một thanh tam cấp Đỉnh cấp huyền binh, không hồi hộp thì đúng là nói dối.
Như vậy, Diệp Bạch rất là hưng phấn, nhưng hắn vẫn áp chế được ở trong lòng, cũng không có biểu lộ ra ngoài, chỉ là, khi hắn nắm vào thanh kiếm này thì trái tim không tự chủ được run rẩy lên một chút, hắn chỉ sợ đây là cảnh trong mơ.
Nếu như là cảnh trong mơ, thì hắn mong muốn vĩnh viễn không nên tỉnh lại.