Chương 20: Ti Âm Hải Đường kiếm trận.



Hoàng y thanh niên này dĩ nhiên là Diệp Bạch đeo dịch dung cụ, vốn hắn còn tưởng phải ác chiến một hồi, trên người sẽ bị thương không ngờ mọi thứ lại đơn giản như vậy.



Tám hôi mị sơ giai, một lục mị tủng giai, một hồng mị cao giai, lực lượng mạnh như vậy mà không thể chống nổi hai ba hiệp của kiếm trận đã bị đánh chết tan thành mây khói.



Xem ra uy lực của Tiểu Ngũ Hành kiếm trận này vượt xa ngoài tưởng tượng của Diệp Bạch, một hồng mị có cấp bậc tương đương với huyền sư trung cấp rơi vào trong kiếm trận lại không thể chịu nổi một kích như vậy.



Điều này khiến cho Diệp Bạch càng ngày càng tin tưởng vào kiếm trận, lần đầu tiên hắn thấy uy lực của Tiểu Ngũ Hành kiếm trận thì há hốc mồm, trong lòng cảm thấy mừng rỡ.



Trừ lần đó, hắn còn ở Bái Kiếm cốc mua tám mươi tám thanh Hải Đường Ti Âm kiếm. lúc này tinh thần lực của hắn có thể khống chế dược sáu mươi tư chuôi, không thể nhiều hơn, cho nên còn thường lại hai mươi bốn thanh, Diệp Bạch để ở trong kiếm thạch không lấy ra.



Nhưng cho dù như vậy Hải Đường Ti Âm kiếm tụ tập lại một chỗ vẫn cho hắn một kinh hỉ rất lớn, vốn ở trong Bái Kiếm cốc Hải Đường Ti âm kiếm vẫn không phải là kiếm cấp cao nhất, Thiên Phân Quy Nguyên kiếm còn cao hơn nhưng Diệp Bạch tạm thời không mua nổi.



Mà thấp hơn nhất giai chính là Bạch Xà Bá tước kiếm hợp với tu sĩ cấp thấp sử dụng, cho nên Hải Đường ti âm kiếm xếp hạng giữa nhưng địa vị lại xấu hổ nhất.



Rất nhiều người cho rằng nó có hoa mà không có quả, cộng thêm lúc ra kiếm mang theo thanh âm ti trúc dễ bị đối phương phát hiện cho nên gần đây chỉ có một số nữ tử thích mà mua thôi, nhưng đến tay Diệp Bạch thì không có vấn đề gì thanh âm ti trúc khi tổ hợp lại có khi còn tạo ra diệu dụng mê hoặc tâm thần con người, trực tiếp tiến hành công kích.



Phát hiện này Diệp Bạch thế nào cũng không dự liệu được, chỉ là chuyện này là đối với kiếm trận sư thôi, còn với người khác thì không có tác dụng.



Rất nhiều người lần đầu tiên đã sử dụng mười thanh bảo kiếm, mà ti trúc kiếm lại khiến cho đối phương phát giác, biến thành khuyết điểm.



Nhưng đến tay của Diệp Bạch thì không vậy, bởi vì hắn ra tay là khắp không trung xuất hiện kiếm quang, Ti Âm thành trận, ma anh quán não, trở thành một công năng công kích cường đại, những người khác cho dù biết rõ diệu dụng này nhưng lại không có kiếm trận cho nên cũng không thể học được.



Điều này khiến cho Diệp Bạch nghĩ đến nếu như mỗi lần chiên đấu hắn xuất ra một lượng lớn Hải Đường Ti Âm kiếm thì cho dù không thể giết chết đối phương cũng khiến cho đối phương rối loạn, từ đó mình công kích càng thêm bí ẩn và chuẩn xác hơn.



Ý nghĩ này mới chỉ xuất hiện mà thôi, xem ra mình hao tốn tiền mua sắm tám mươi tám thanh kiếm Hải Đường Tai âm này thật sự là không sai.



Chỉ là tuy cuộc chiến chấm dứt rất nhanh nhờ vào công lao của Hải Đường Ti âm kiếm nhưng cái này lúc chiến đấu vẫn mang lại một chút nguy hiểm.



Nhớ tới vừa rồi hồng mị cao giai rõ ràng là hiểu được công kích linh thức, nếu như không phải tinh thần lực của Diệp Bạch cường đại thậm chí là hơn so với cường giả huyền sư bình thường, hơn nữa là còn tu luyện bảo điển Bạch Thủ Thái Huyền Kinh thì cục diện kế tiếp không cần nói cũng biết.



Đây mới chỉ là nhất đầu, nếu như là nhị đầu tam đầu tụ hợp lại một chỗ thì với tinh thần lực của Diệp Bạch chỉ sợ không kháng nổi, may mà công kích Linh thức này chỉ là số ít, hơn nữa chỉ có âm mị cao giai mới có thể làm được. Dù sao Diệp Bạch ở trên trường chiến đấu đánh bại không ít âm mị đê giai, còn trung giai âm mị chưa từng gặp qua công kích.



Ở trong thế giới huyền tu tất cả huyền sĩ đều e ngại công kích linh thức, bởi vì tinh thần thức không thể phòng hộ được, cho dù thực lực của ngươi cao tới đâu mà trước sự công kích linh thức này thì không có tác dụng nào, chỉ có bằng tinh thần lực của mình mà đối khác. Những người cường đại có tinh thần lực cao, đối với những công kích linh thức bọn họ đều không sợ, nhưng đại đa số người khi tiến vào Tà Vương mộ này chỉ cần sơ sẩy một chút thôi sẽ bị thất bại.



May mà mình lấy được một bộ bí kíp tu luyện tinh thần, hiểu được cấu trúc của tinh thần mà bảo vệ nếu không kết cục cũng sẽ bi thảm như những người kia.



Cũng vì nhờ có bí pháp này mà hắn giả vờ chống đỡ không nổi để cho hồng mị cao giai khinh thường, không thì trận chiến đó cũng không dễ dàng như vậy.



Sau khi điều chỉnh suy nghĩ của mình một chút Diệp Bạch thu hồi kiếm trận, ánh mắt của hắn nhìn về phía hai tinh thạch kỳ lạ kia.



Hắn dạo chơi tiến lên, đem hai viên tinh thạch nhặt lên, đặt ở trước mắt nhìn kỹ một chút, chỉ thấy hai khối tinh thạch này trong suốt long lanh, ở phía bên trong tựa hồ như là có vụ khí lưu động, chạm vào tay cảm thấy lạnh buốt, toàn thân lại có một cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng.



Diệp Bạch sờ tay vào trong ngực móc ra một miếng tinh thạch màu xanh, đây chính là thứ do hắn đánh chết âm mị nhị cấp mà có được, mà nhất giai âm mị tuy hắn đánh chết được mười con nhưng vẫn không có thứ này.



- Chẳng lẽ nhị giai âm mị mới có?



Một ý niệm xuất hiện, Diệp Bạch liền cười cười hắn cũng không nghĩ nữa, đã là tạm thời không biết vật gì thì cứ giữ lại, Diệp Bạch một lần nữa thu hồi nó cất vào trong người sau đó điều chỉnh hô hấp, ánh mắt chú ý về bốn phía, sau khi phát hiện không có gì lạ thì lại tiến về phía trước.



Sau đó ở trên đường Diệp Bạch lại gặp được vài âm mị, nhưng đều không gặp lại hồng mị, nhiều nhất cũng chỉ là âm mị lục sắc mà thôi, sau khi chúng bị giết chết đúng như suy đoán của Diệp Bạch ngoại trừ âm mị nhị cấp thì những âm mị khác đều không rớt xuống thứ gì.



Diệp Bạch từ từ nhặt lấy tinh thạch thanh sắc, đến nay Diệp Bạch đã lấy được mười khối, mà hồng sắc tinh thạch mới chỉ có được một khối.



Hai canh giờ sau trôi qua.



Sau mốt lần nữa giết chết nhị giai trung cấp lục mị xong, Diệp Bạch lại nhặt tinh thạch thanh sắc rớt xuống ánh mắt hơi nhíu lại.



Liên tục chiến đấu đã khiến cho huyền khí của hắn tiêu hao quá lớn, đồng thời ánh sáng ở trong huyệt mộ ngày càng mờ ảo, dường như bên ngoài đã là ban đêm, ban đêm chính là lúc hoạt động tốt nhất của âm mị, những âm mị bình thường núp trong góc sẽ như ong vỡ tổ tràn ra.



Bởi vậy sau khi suy nghĩ một chút Diệp Bạch bắt đầu tìm một lối bí mật, tìm một nơi an toàn mà nghỉ ngơi, buổi tối không đi ra, một mặt hắn khôi phục huyền khí của mình về phương diện khác cũng là tránh nguy hiểm. Cuối cùng hắn còn một việc phải làm chính là giám định ba mươi thanh trường kiếm mà mình thu được trong lúc Bái Kiếm cốc hỗn loạn.



Lúc ấy Bái Kiếm cốc đại loạn, không ít người dựa lúc cháy nhà mà hôi của, phá hủy các loại kiến trúc của Bái Kiếm cốc, kiếm khí bay tán loạn, không ít người bị kiếm đâm thủng ngực mà chết nhưng cũng có nhiều người lặng lẽ thu.



Những người kia không có nơi cất giấu cho nên chỉ có thể giữ được vài thanh còn Diệp Bạch nhờ có kiếm thạch, tương đương với linh bảo nên có thể thu nạp vạn gia kiếm khí, chỉ cần có kiếm bay tới là hắn thu vào trong tay aó.



Mặc dù biết là làm vậy là có lỗi với Bái Kiếm cốc nhưng dù sao hắn không lấy thì người khác cũng lấy, bởi vậy Diệp Bạch chính là người lấy được nhiều kiếm nhất.



Lúc đó kiếm bay tới phỏng chừng ba mươi thanh, bị hắn thu vào trong kiếm thạch, thần không biết quỷ không hay, chỉ là lúc đó hắn đang chạy loạn cho nên không có thời gian xem xét, giờ đây dựa vào lúc nghỉ ngơi, hắn muốn giám định mấy thanh kiếm này một phen.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #456