Thiên hạ có các loại Tàng Phong nạp thủy bảo địa, cổ nhân xây dựng tảo mộ thôn phòng đều vô cùng chú ý, mà tác dụng của nó cũng rất đơn giản chính là để ẩn phong tụ khí không để cho linh khí xói mòn.
Mà Tà Vương mộ ở trên Thiên Long đại lục là một trong tam đại bí cảnh, lúc trước khi kiến tạo nó được xây dựng với uy mô cỡ nào, thiên địa linh khí nhờ vậy mà cũng không tán, tích súc đền nghìn năm.
Linh khí nơi này thật sự quá dày đặc, lai có quan hệ với địa thế cho nên linh khí không bị tán ra ngoài.
Tuy nhiên ma khí ở đây sẽ làm giảm thần trí, công kích người khác, chúng ma theo các loại dị hình, thôn phệ linh hồn, thực lực của chúng cũng không giống nhau, yếu nhất tương đương với cảnh giới huyền sĩ của nhân loại mà mạnh nhất có thể sánh với cường giả huyền tôn huyền sư.
Đương nhiên muốn tiến hóa tới cảnh giới đó thì không biết phải trải qua mấy nghìn mấy vạn năm, thôn phệ bao nhiêu sinh linh, người bình thường khó mà gặp được. Huyền vương mộ này dĩ nhiên cũng không có khả năng lớn xuất hiện ma linh cấp độ ngoài huyền vương, đương nhiên có thể xuất hiện một hai cái cấp độ huyền vương cũng là điều rất bình thường,
Tu sĩ trên nhân loại chia ma linh cùng với ma sát làm mười loại, theo thực lực từ thấp đến cao, càng cao thì càng ít, nhưng đồng thời cũng rất khó đối phó.
Mà nhị cấp ma linh quả thật manh hơn rất nhiều, có thể đánh chết một cường giả huyền sĩ yếu nhược, chỉ sợ một huyền sĩ mạnh mẽ gặp đám ma linh nhị cấp này cũng phải chạy đi.
Về phần tam giai ma linh thì tương đương với sự tồn tại của huyền sư, bậc tồn tại này người bình thường không dám chọc vào, đụng vào chỉ có thể chạy trốn mà thôi. Chỉ là cho dù có chạy thì kết cục cũng chỉ là tử vong mà thôi, trừ phi ngươi có đủ thực lực trước khi nó thôn phệ mà dùng một kích giết chết.
Mà tứ giai, ngũ giai ma lin hở bên ngoài Tà vương mộ rất khó có thể nhìn thấy bởi vì ma linh này cần phải vô số lần thôn phệ, bồi dưỡng nghìn năm mới có thể xuất hiện. Đương nhiên cũng không phải không có, một số ma linh vì một số nguyên nhân mà tiến giai đến bậc này,
Như vậy tà vương mộ này rất hung hiểm, còn muốn tiến hay không? Phải biết rằng ngoại trừ ma linh cường đại cùng những ma khí bên ngoài, Tà vương mộ này có những cơ quan nặng nề, đường rẽ khắp thâm cung, cả đời này cố gắng cũng không đi ra được.
Tuy nhiên nếu như không vào cơ hội lớn như vậy cũng chỉ có một lần trong đời, chỉ sợ trên đời cũng chỉ có duy nhất một cơ hội như vậy, mấy ngày sau các đại tông môn khác, bọn họ cũng chỉ là những con tép, cho dù muốn tiến thì cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh mà thôi.
- Liều mạng, cả đời này chỉ có một cơ hội này, nếu không tiến tới thì ngay cả một miếng canh cũng không uống được. Đường tu hành tối kỵ nhất là trù trừ không tiến, nếu như không có một phần dũng khí tiến lên thì cuộc đời này cũng sẽ chấm dứt.
Trong giây lát đã có người hô lớn, sau đó bọn họ không hề do dự quay đầu dẫn theo vài thuộc hạ tiến vào trong Tà vương mộ.
Những người khác vốn đang do dự nghe thấy chuyện này thì cũng lập tức phản ứng:
- Không sai, đi vào bên trong nguy hiểm một chút, nhưng mà về sau mới có thể nhất phi trùng thiên, chỉ cần lấy được một vật từ trong Tà Vương mộ thì đủ dùng cho cả đời này, các vị, chúng ta đi.
Nói xong, người này mang theo vài thân bằng hảo hữu, xông vào mộ, những người khác nhất thời xôn xao, không do dự nữa, tất cả hóa thành một đạo tàn ảnh, lao vào trong mộ huyệt.
Trong đó không ít đệ tử huyền sĩ chưa đạt tới cảnh giới huyền sư cũng không kìm nổi mà vọt vào bên trong, mong muốn tìm một số bảo vật.
Chỉ có điều vừa mới tới cửa không ít người bị ma khí xâm nhập vào đầu óc kêu la thảm thiết mà chết, rất ít người vì có thân thể đặc thù hoặc có những bảo vật ngăn ngừa ma khí mà có thể đi vào bên trong. Những người phía sau cũng không quan tâm, lập tức vọt qua thi thể của những người này, trong chốc lát cả Bái Kiếm cốc cảnh náo nhiệt đã không còn thấy nữa.
- Làm sao bây giờ, chúng ta có nên đi vào hay không?
Thiếu chủ công tử của Hỏa Linh Thành trong đôi mắt liền xuất hiện ánh do dự mà hỏi.
Một người ở bên cạnh Hỏa Linh công tử nói với hắn:
- Tiến vào, những người còn lại lui về phía sau năm trăm dặm, chờ ở thôn trang chân núi đằng trước đến khi chúng ta trở về.
Nói xong y không do dự nữa mà chuyển động thân hình, hóa thành một đạo hồng ảnh, lao vào trong màn sương mù phía trước.
Tiểu Hỏa Linh thấy vậy thì cũng không do dự nữa mà vung tay lên, bảo mọi người lùi về phía sau, sau đó hắn cũng hóa thành một đạo tàn ảnh bay vút vào bên trong đó.
Tuy nói những ma khí này có thể sinh thương tổn với huyền sư tuy nhiên bọn họ đều là những thiêu chi kiêu tử của tông môn, dĩ nhiên là có một số thủ đoạn để phòng thân, không phải là người bình thường, huyền sĩ không thể so sánh, bởi vậy nếu như cẩn thận một chút thì vẫn có thể bảo vệ mình.
Đương nhiên điều quan trọng nhất chính là bọn họ không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo này, bằng không lần sau sẽ không có cơ hội.
Chỉ cần gặp kỳ ngộ bọn họ không tiếc giá nào mà xông vào.
Sau Hỏa Linh công tử của Hỏa Linh thành xong, Tư Không Tử của Lãnh Noãn cung, Hồng Huyền Thiên của Càn Khôn Môn, Thu Nhất Như của Nhật Nguyệt tông, và những người khác đều phất tay đưa đệ tử của mình lui về, sau đó không kìm được mà xông vào trong Tà vương mộ huyệt, biến mất trong màn sương mù, không còn thấy gì nữa.
Những người còn lại đều có thực lực không cao, tự biết là vô vọng đoạt bảo, cho nên bọn họ đành chịu mà hâm mộ những thân ảnh bieetsn mất.
Chỉ là những người xông vào có bao nhiêu người thật sự có thể trở về từ trong mộ? Đáp án này không ai biết.
Ở bên ngoài Bái Kiêm cốc, dưới núi.
Ở một chốn nông cư, mấy người Tử Cảnh Cốc lúc này đã tụ họp, ngoại trừ ba người Cốc Tâm Hoa, Tiết Thần Tinh Lam Phong tiến vào trong vương mộ thì những người còn lại đều ở ngoài cốc.
Tuy nhiên đến lúc này bọn họ mới phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trong, Cốc Tâm Lan hai mắt lệ rưng rưng không ngừng dò xét nói:
- Diệp đại ca.
Trong mọi người những người khác đều ở đây chỉ có Diệp Bạch là không có, mọi người liên tưởng một hồi, nghĩ tới cảnh Diệp Bạch tách ra khỏi mọi người, không biết tung tích, sau khi chuyện tình xảy ra vẫn không thấy bóng dáng của hắn, quá nửa là đã gặp nạn.
Tuy nhiên ai cũng không đem chuyện này nói ra chỉ sợ Hoàng Linh và Cốc Tâm Lan khổ sở. Phó Băng Vũ tuy hơn bận tâm nhưng nàng rõ ràng thực lực của Diệp Bạch hơn hai nàng, khẳng định là Diệp Bạch có khả năng bảo vệ mình. Hắn sở dĩ lâu không ra như vậy không chừng là tiến vào trong vương mộ, nàng vỗ vỗ vai Cốc Tâm Lan an ủi:
- Tâm lan không cần phải lo lắng quá mứng, muội phải tin tưởng vào năng lực tự bảo vệ của Diệp đại ca, lần đó một mình huynh ấy ngăn cản người áo đen thần bí, đuổi người đó đi cho thấy năng lực rất cao. Sở sĩ Diệp đại ca của muội chưa xuất hiện khẳng định là tiến nhập vào trong vương mộ, chúng ta chỉ cần thay cho huynh ấy cầu phúc, chờ huynh ấy trở về là được.
Hoàng Linh cũng đi tới gật đầu:
- Đúng vậy, Tâm Lan muội muội, chúng ta phải tin tưởng Diệp đại ca nhất định huynh ấy sẽ trở về.
Nói xong ánh mắt của nàng nhìn về phái phương xa, tuy trong mắt có một vẻ lo lắng nhưng không thể hiện ra bên ngoài.
Mà Cốc Tâm Lan nghe thấy lời khuyên của mọi người tuy vẫn không yên lòng nhưng cuối cùng cũng ngưng tiếng khóc, nàng nhắm mắt lại mà cầu nguyện:
- Diệp đại ca phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ không có chuyện gì.
Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan, Phó Băng Vũ ba người nhìn nhau cười bất đắc dĩ, sau đó bọn họ lại nhìn về phía Bái Kiếm cốc, trong lòng cầu phúc cho Diệp Bạch.
- Diệp đại ca huynh nhất định phải sống sót trở về đó.
Hoàng Linh thầm nói trong lòng.
Diệp Bạch đứng sau một đám người, chỉ cảm thấy trước mắt một cảm giác luân chuyển thiên địa truyền tới, tựa hồ thân hình không thể khống chế, tất cả mọi thứ trước mắt đều mơ hồ.
Khi hắn tỉnh lại thì hắn đã ở một nơi khác, bốn phía trống vắng, công có tiếng người, vô cùng đáng sợ.