Chương 217: A Quỷ. (2)



A Quỷ sau khi lấy được thanh kiếm thì quay trở về Kim Nhạn cung, cung kính giao cho Trương Đạo Minh. Lần này Trương Đạo Minh không nhận lấy.



Hắn nhìn về phía A Quỷ mà lãnh đạm nói:



- Thanh kiếm này là do ngươi lấy được thì ngươi hãy cầm lấy, không phải là ngươi cũng đang luyện một bộ kiếm pháp hay sao.



A Quỷ hơi giận mình nhìn Trương Đạo Minh, nhưng khuôn mặt của Trương Đạo Minh vẫn không hề thay đổi, cuối cùng A Quỷ chỉ còn cách nhận thanh kiếm này, trở về phía sau, không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.



Mà sau đó rất nhanh, việc A Quỷ lấy được thanh kiếm này nhanh chóng được công bố ra, truyền đến tất cả mọi người.



- Bích Thủy đoản kiếm, tam giai trung cấp, cực phẩm danh kiếm.



Trên thân kiếm có từng đồ án bích sắc hải đường, nếu như không chú ý nhìn kỹ thì tuyệt đối không nhận ra.



Lần phẩm kiếm đại hội này đã xuất hiện một thanh huyền binh tam giai trung cấp, điều này khiến cho áp lực của mọi người tăng lên rất nhiều, mặc kệ thế nào, A Quỷ cũng sẽ đứng trong mười người phẩm kiếm tốt nhất, hơn nữa còn ở nửa trước. Điều này khiến cho mọi người không còn do dự nữa, mau chóng chọn kiếm.



Ở trên đài, Diệp Bạch cũng hơi giật mình, tam giai trung cấp, kiếm khí cỡ này hắn cũng chỉ có một thanh mà thôi. Điều này khiến hắn cảm thấy hơi hưng phấn, chỉ là đồng thời phẩm kiếm cũng khó khăn thêm một bậc, ngay cả chuyện kiếm trong kiếm mà Bái Kiếm cốc cũng làm được, thì chỉ sợ mình có Vọng Khí thuật cũng không chắc là sẽ chắc chắn dành chiến thắng.



Ai biết Vọng Khí thuật có thể nhìn thấu kiếm trong kiếm hay không, hay chỉ xuyên qua một lớp thôi, cho nên Diệp Bạch liền cảm thấy một chút áp lực.



Cho nên khi thấy những người còn lại đi chọn kiếm, Diệp Bạch cũng không bình tĩnh nổi nữa mà dùng Vọng Khí thuật.



Diệp Bạch đi tới trước một hộp kiếm, một thanh kiếm ở bên trong bay ra rơi vào trong tay của Diệp Bạch.



Hắn nhanh chóng dùng Vọng Khí thuật xem xét thanh kiếm này.



- Huyền Hoàng, nhị giai trung cấp, phế phẩm.



Diệp Bạch bỏ sang một bên, sau đó lại hướng về phía một thanh kiếm khác.



- Sương minh, nhị giai đê cấp, phế phẩm.



Diệp Bạch lại tiếp tục đi tới thanh kiếm thứ ba.



Giờ phút này thanh kiếm này khiến cho hắn cảm thấy hơi vui mừng:



- U mộng, tam giai đê cấp, trung phẩm.



Diệp Bạch do dự có nên đem thanh kiếm này xuống dưới không, tam giai trung cấp ở Tử Cảnh Cố cũng có giá trị hơn một trăm điểm cống hiến.



Dĩ nhiên nếu như dùng Vọng Khí thuật hắn có thể có được cả kiếm tam giai trung cấp, nhưng giờ phút này trong tám mươi sáu thanh kiếm thì có một thanh tam giai trung cấp đã bị tên A Quỷ kia lấy đi, chỉ còn lại bốn thanh.



BỞi vậy Diệp Bạch không hề do dự, tìm kiếm bốn thanh kiếm còn lại, trong nháy mắt hắn đã nhìn qua bảy tám thanh kiếm.



Lúc này người ở dưới đài đã sợ hãi đến ngây người, không tin nổi mà nhìn Diệp Bạch:



- A, tên tiểu tử này làm gì, hắn phẩm kiếm mà nhìn qua đã bỏ xuống, trên đời này có người giám định như vậy sao.



Mà ngay cả Công Bố đại sư cũng kinh ngạc, trước đó lão đã nhìn thấy trình độ phẩm kiếm của Diệp Bạch lợi hại thế nào, nhưng hiện tại thì hoàn toàn không hiểu. Xích Luyện và Tàng Khí lão nhân cũng đưa mắt nhìn về phía Công Bố, Công Bố cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, ánh mắt của lão dừng lại trên người của Diệp Bạch mà lắc đầu nói:



- Không nên nhìn ta, ta không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ là ta tin tiểu Diệp này hành sự có chừng mực, nếu như không nắm chắc thì hắn sẽ không bỏ qua.



Một số người nhìn về phía Công Bố nói:



- Công Bố lão hữu, có phải trước kia ông nói lừa chúng ta phải không, tên tiểu tử này thoạt nhìn đã bỏ qua, trên đời này có kỹ xảo giám kiểm như vậy sao?



Cũng khó trách người ta hoài nghi, hành động của Diệp Bạch lúc này thật kỳ lạ, không riêng gì đám người Công Bố mà tất cả mọi người đều dừng lại trên người của hắn.



Ánh mắt của Công Bố nhìn về phía Diệp Bạch mà nói:



- Thiên chân vạn xác, chuyện như vậy ta làm sao có thể lừa các ông được, tâm huyết cả đời của ta, chú kiếm bát pháp đều đã đưa cho hắn, cho nên không thể có khả năng nói dối được. Hơn nữa những thanh kiếm từ nãy tới giờ của Diệp tiểu hữu đều là những thanh kiếm có phẩm giai không cao.



Nghe Công Bố lão nhân nói vậy, đám người này mới nhận ra, Diệp Bạch tuy bỏ kiếm nhưng từ trước đến giờ vẫn chưa bỏ qua một thanh hảo kiếm nào.



Bọn họ vừa rồi vì thủ pháp giám kiếm của Diệp Bạch làm cho khiếp sợ cho nên không chú ý tới, hiện tại quả nhiên nãy giờ từ đầu tới cuối cũng thanh kiếm Diệp Bạch bỏ đi chưa hề có một thanh hảo kiếm nào, nói cách khác trình độ phẩm kiếm của hắn đã đạt tới trình độ xuất thần nhập hóa, chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra.



Nhưng điều này có thể sao?



Đám người Xích Luyện nhìn nhau, nếu như những thanh kiếm này không quen thuộc với họ thì bọn họ cũng không đạt tới trình độ này, bọn họ phiền não mà cười nói:



- Không cần phải gấp, có lẽ vận khí hắn tốt không ngộ phải hảo kiếm, cho nên mặc kệ trình độ hắn cao hay thấp thì các ông chớ quên có hai thanh kiếm phẩm giai rất cao. Nếu như hắn có thể lấy được một trong hai thanh kiếm này thì mới gọi là kỳ tài.



Nghe tới đây, những người còn lại bỗng nhiên phản ứng, một người cười ha ha nói:



- Không sai không sai, chỉ cần đến lúc hắn đối mặt là biết kết quả thôi, hiện tại chúng ta cứ chờ đi, với tốc độ này của hắn chỉ sợ không bao lâu sẽ tới thanh kiếm đó.



Những người xung quanh nghe xong liền tập trung tinh thần nhìn về phía trên đài, Diệp Bạch lúc này tiến tới một chiếc hộp màu đỏ sậm.



- Khẩu Minh, tam giai đê cấp, trung phẩm.



Diệp Bạch cầm lấy một thanh kiếm màu trắng ném qua một bên, sau đó tiến tới hộp kiếm màu đỏ, từ nãy tới giờ hắn đã phân biệt tổng cộng mười thanh kiếm, tuy mười thanh kiếm này có hai thanh kiếm phẩm giai là tam giai đê cấp nhưng thực sự không lọt được vào mắt của hắn.



Chẳng lẽ Vọng Khí thuật của mình dùng không được. Những thanh kiếm này trải qua phong ấn, Vọng Khí thuật nhìn không thấu hay sao? Chẳng lẽ những thanh kiếm mình vừa quan sát trong mười thanh có chứa một thanh hảo binh hay sao?



Ánh mắt của hắn nhìn vào trong hộp kiếm, cảm thấy hơi do dự, lúc này đã có một đệ tử giám định xong thanh kiếm,



Thanh kiếm này Diệp Bạch biết, chính là thanh kiếm Thanh độc, Nhị giai đỉnh cấp, thượng phẩm.



Tên thanh niên kia cũng học theo phương pháp của A Quỷ ở Kim Nhạn Cung, hắn đem huyền khí rót vào, đột nhiên thanh kiếm này bị tác động, vọt ra quang mang chói mắt, chói lòa ánh mắt của Diệp Bạch.



Thanh niên kia lộ ra vẻ mừng như điên, nắm chặt bảo kiếm trong tay, như sợ bị người khác đoạt mất.



Diệp Bạch thở dài một hơi, quả nhiên là nhìn lầm, thanh kiếm này là một thanh huyền binh tam giai đê cấp, Bái Kiếm cốc quả thực rất giỏi, một thanh kiếm trông nhầm những thanh kiếm khác không chừng cũng như vậy. Ánh mắt của hắn nhìn về phía thanh kiếm trong chiếc hộp đỏ sậm, nhất thời trở nên ngây ngốc.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #432