Mỗi lần có đại hội Bái Kiếm cốc đều mở ra một lần đại điển phẩm kiếm, mời khắp danh kiệt trong thiên hạ, người nào phẩm kiếm hay nhất có thể mang lễ vật về.
Tuy nhiên muốn lấy được lễ vật này không hề dễ dàng, cần phải có nhãn lực, kiến thức hơn người,. Tất cả những thanh kiếm được lên trên đài đều được các kiếm sư phong ấn, ai cũng không biết được thật giả.
Mà đại hội này cũng chính là dịp vui của các đệ tử tông môn, bởi vì đây là cơ hội tốt, nếu biểu hiện tốt thì bọn họ có thể lấy một vài thanh kiếm mà mang đi.
Những thanh bảo kiếm này, mỗi thanh đều là những kỳ trân, mà ngay cả ở Bái Kiếm cốc cũng không có nhiều, chỉ sợ ngay cả cường giả huyền sư cũng phải đỏ mắt. Cho nên không ai muốn bỏ qua.
Ở đại hội lần trước, có thể từ trăm nghìn thanh kiếm ưu khuyết không giống nhau chọn ra danh kiếm không óc mấy người. Nếu như có thể dễ dàng như vậy, thì Bái Kiếm cốc cũng không dám lớn mật tạo ra đại hội như vậy.
Dù sao trân khí cũng thập phần hiếm thấy làm sao có thể để cho người khác tùy tiện mang đi. Bởi vì các chú kiếm sư ở Bái Kiếm cốc trình độ đều ở trên mọi người, bỏ thêm một số tầng cấm chế, chỉ sợ một số đại sư đúc kiếm tới cũng không thể phân biệt thật giả.
Mà Bái Kiếm cốc là chủ nhà cho nên dĩ nhiên không tiện tham gia, những người làm trọng tài ở đây tuyệt đối là những người công bình.
…
Diệp Bạch lẳng lặng ngồi ở dưới đài, hắn là một đệ tử ngoại tông của Tử Cảnh Cốc cho nên ngồi sau tất cả mọi người, không hề có chút gì thu hút, ngoại trừ Tư Không Tư, không có ai để ý tới một đệ tử không có tiếng tăm như hắn.
Tuy nhiên hư vậy càng tốt, Diệp Bạch càng có thể quan sát bốn phía, khi những đệ tử Tử Cảnh Cốc đi lên hắn cũng yên lặng đếm, cuối cùng Diệp Bạch phát hiện ra tông cộng có tất cả tám mươi sáu người, nói cách khác, lần này đài phẩm kiếm khoảng chừng có tám mươi sáu thanh kiếm, trong đó có không ít trân khí.
Dương nhiên, trong đó cũng nhiều thứ chưa đúc thành hoặc là tác phẩm thất bại, trân khí nhất định là số ít, hơn nữa cấp bậc cũng không đồng nhất, tất cả không giống nhau. Toàn bộ bày ở một chỗ, vàng thau lẫn lộn, thị lực của ai mạnh hơn thì mới có thể phân biệt thật giả.
Đợi sau khi tất cả hộp kiếm đều mang lên đặt chỉnh tề, một chấp sự mặc áo tím bước lên trên đài cao nhìn mọi người rồi khoát khoát tay, ý bảo mọi người yên tĩnh.
Sau đó hắn mở miệng nói:
- Lão hủ đầu tiên đại biểu cho Bái Kiếm cốc hoan nghênh các vị trẻ tuổi thiên tài tông môn đến đây. Các vị không quản nghìn dặm xa ôi đến Bái Kiếm cốc, tham gia lễ chúc thọ sáu mươi năm này Bái Kiếm cốc vĩnh viễn khắc ghi, không quên ngày hôm nay.
Ở dưới đài truyền lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, không ít đệ tử thẳng lưng lên, ánh mắt toát ra một luồng mục quang, vị chấp sự Bái Kiếm cốc thấy vậy thì cười một lần nữa mà nói:
- Tốt lắm ta không cần nói nhiều nữa, các vị đã tới chỗ này, hiển nhiên đã nghe qua quy củ phẩm kiếm, ta không cần nói tỉ mỉ nữa. Tóm lại các tông môn có thể phái một đệ tử lên trên đài, tham gia phẩm kiếm đại hội này.
- Tuy nhiên ta muốn nói cho các vị biết rằng, ở trên đài phẩm kiếm có tất cả tám mươi sáu thanh kiếm, phẩm giai không giống nhau, thuộc tính không giống nhau, có thể lấy được ngọc quý hay không toàn bộ là dựa vào nhãn lực của các vị, mỗi người chỉ có thể chọn một thanh kiếm, đây chính là lễ vật của Bái Kiếm cốc, vô luận các vị lấy được kiếm tốt hay kiếm xấu đều là do mình.
Ở dưới đài truyền lên từng thanh âm, không ai muốn bỏ qua, cho dù thực lực có không đủ thì cầm loạn một thanh nói không chừng đó cũng là trân khí, dù sao mỗi người cũng có thể mang một thanh kiếm đi, cho dù lấy phải phế kiếm cũng không bị tổn thất gì.
Lão giả tựa hồ như nghĩ đến kết quả này cho nên chỉ mỉm cười, thấy mọi người không đi khỏi cho nên nói:
- Được rồi, đã như vậy thì ta tuyên bố, phẩm kiếm đại hội sau một nén nhang sẽ chính thức bắt đầu, trong một nén nhang này các vị thương lượng xem ai sẽ đại biểu cho tông môn mình bước ra phẩm kiếm.
Nói xong câu này, lão liền phủi tay, một đệ tử liền bước ra đốt một nén nhang, đặt lư hương ở trên đài cao.
Sau đó lão giả Lỗ Nhất Tĩnh chắp tay ở phía sau, lẳng lặng chờ đợi.
Tất cả các tông môn bắt đầu thảo luận, có nơi còn nổi lên khắc khẩu, Lỗ Nhất Tĩnh đối với chuyện này cũng chỉ mỉm cười mà không nhúng tay vào, để cho các tông môn tự quyết định.
….
Ở bên Tử Cảnh Cốc.
Cốc Tâm Hoa quay đầu nhìn mọi người sau lưng nhíu mày nói:
- Ai có thể nắm chắc?
Nghe thấy nàng hỏi bọn họ liền trầm mặc, bọn họ không giống như các tông môn nhỏ, tùy tiện cầm lên một thanh là được. Tử Cảnh Cốc dù sao cũng là đệ nhất đại tông môn phía nam, nếu như cầm lên một thanh kiếm phẩm giai kém thì thật là mất mặt tông môn của mình.
Có lẽ những người ở đây thực lực không tốt nhưng đối với thuật phẩm kiếm thì bọn họ đều trầm mặc.
Nhìn thấy mọi người trầm mặc không nói, Cốc Tâm Lan không kìm được mà nhíu nhíu mày, nàng nhìn tiết trời sáng sớm, Tiết Thần Tinh bỗng nhiên nhúc nhích lông mày, trong lòng hơi chuyển động, tuy nhiên trong chốc lát lại trầm mặc.
Hắn đối với kiếm thuật cũng không nắm chắc, bởi vậy chần chừ không thôi.
Mà hắn sợ nhất cũng không phải là mất mặt Tử Cảnh Cốc mà là đang ở trước mặt Cốc Tâm hoa, ai đại biểu cho tông môn lên trên đó, một khi thất bại thì thật sự xấu hổ vô cùng.
Bởi vậy hắn liền cúi đầu không quay lại, ánh mắt của Cốc Tâm Hoa nhìn về phía Lam Hải Như, Quách Thiên Thiên Phó Băng Vũ. Lam Hải Như và Quách Thiên Thiên thì đều lắc đầu, đối với các nàng mà nói, các nàng không muốn mạo hiểm.
Chỉ có Phó Băng Vũ là lãnh đạm nhìn Diệp Bạch, khóe miệng nở ra một nụ cười, đồng thời lắc đầu, tỏ ra mình sẽ không.
Đây chính là khác biệt giữa tiểu tông môn và đại tông môn, tiểu tông môn có thua cũng không mất mặt, đại tông môn thì không như vậy.
Thấy bốn đệ tử nội tông đều lắc đầu, Cốc Tâm Hoa liền thất vọng.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía Lam Phong, Thẩm Họa Yên, Quan Đạp Tuyết… Đáng tiếc mọi người đều không muốn.
Bởi vậy bọn họ đều lắc đầu, bỗng nhiên Lam Phong nhìn Cốc Tâm Hoa nói:
- Nếu thật sự không có người nào thì ta lên thôi.
Hắn tuy không năm chắc nhưng Bách Hoa Lam gia có đặc thù kỹ năng có thể hữu dụng. Tuy nhiên giờ phút này nếu như Tử Cảnh Cốc chỉ thủ không chiến thì thật khiến cho người khác phải chê cười.
Cốc Tâm Hoa gật nhẹ đầu định đáp ứng, nhưng đúng lúc này người ở phía sau cùng, chính là Diệp Bạch đột nhiên vươn người đứng trước mọi người nói:
- Nếu như ngươi tin được ta thì ta đi.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, bọn họ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Bạch, thần sắc bọn họ đều không giống nhau. Phó Băng Vũ nở ra một nụ cười, Cốc Tâm Hoa liền cảm thấy kinh ngạc, Tiết Thần Tinh thì vẻ mặt hiện lên vẻ âm lãnh.
Mà Lam Phong nghe thấy lời nói của Diệp Bạch thì lui trở về, hắn cũng không nắm chắc, nếu như không phải bất đắc dĩ hắn cũng không muốn hiện cái xấu.
Ánh mắt của Cốc Tâm Hoa quét quanh người Diệp Bạch hai lần rồi nhìn thẳng vào mắt hắn:
- Ngươi có nắm chắc?
Diệp Bạch gật nhẹ đầu, không hề sợ hãi, Cốc Tâm Hoa nhìn vào hai mắt của hắn rồi bỗng nhiên nói:
- Được, đã như vậy thì ngươi đi đi.