Chương 197: Thiên Chuy Bách Luyện, Thủy Thành Danh Khí.



Qua Kiêm thủy, năm người hướng về phía hướng tây mà đi. Đệ tử ngoại tông của Bái Kiếm cốc không ngừng giới thiệu cho Diệp Bạch biết mọi chuyện.



Dựa theo lời nói của những đệ tử ngoại tông này thì Bái kiếm cốc có tổng cộng mượp hai viện, ba mươi võ đường, gọi là trưởng lão đường hình đường, mà mười hai viện thì phức tạp, có kiếm viện chấp sự viện, truyền công viện, tiếp dẫn viện.



Mười hai đường chủ tất cả đều là những huyền sư đỉnh cấp, thực lực cao vô cùng, đã vài chục năm nay rất ít khi xuất thủ.



Bái Kiếm Cốc từ khi thành lập cho tới nay đã được nghìn năm, trong Bái Kiếm Cốc họ thẩm chiếm chủ yếu.



Cốc chủ của Bái Kiếm Cốc Thẩm Ngạo Thiên đã tiến nửa bước vào cảnh giới huyền tông, mặc dù không xếp trên huyền bảng nhưng không hề yếu hơn so với các cường giả ở đó. Tu vi của lão kinh thiên động địa, cơ bản không có đối thủ. Tuy nhiên thực lực của Thẩm Ngạo Thiên vẫn không phải là mạnh nhất, mạnh nhất vẫn là Thẩm Như Mặc, phụ thân của y.



Nghe nói người này đã từng một kiêm giết chết ba mươi sáu cường giả huyền sư uy danh hiển hách, về sau lui vào trong tông, bế quan tu luyện, không màng tới thế sự.



Cho tới hôm nay, Thẩm Ngạo Thiên đã tròn sáu mươi tuổi, mà phụ thân của y không chừng đã qua trăm tuổi, hai mươi năm trước người này đã bế quan cho nên ai cũng chưa gặp qua, không biết sống chết thế nào.



Cốc chủ của Bái Kiếm cốc đã nghiêm lệnh, bất luận kẻ nào xông vào trong cấm địa Kiếm động đều bị giết chết. Phụ thân của y đã bế quan nhiều năm không chừng đã đột phá tới cảnh giới huyền tông.



Nói như vậy thực lực của Bái Kiếm cốc chỉ sợ còn cao hơn cả so với Tử Cảnh CỐc.



Nếu như Thẩm Như Mặc là tiền bối đời thứ nhất thì Thẩm Ngạo Thiên chín là đời thứ hai, đệ tử đời thứ ba bọn họ cũng xuất hiện nhân tài lớp lớp, cao cấp huyền sĩ có tới sáu mươi người, đỉnh cấp huyền sĩ có hai người, gần với số lượng của Tử Cảnh Cốc.



Hai người kia vừa đột phá tới cảnh giới huyền sĩ đỉnh cấp không lâu, một người là nữ nhi của Thẩm Ngạo Thiên, Thẩm Phi Hồng, nhất diệp hồng sương, cùng với một đệ tử khác chính là Yến Vũ Vô.



Về phần hai người khác cũng là huyền sĩ cao cấp đỉnh phong không thể khinh thường.



Bốn người này chính là lực lượng trung kiên của Bái Kiêm cốc, không hề thua kém so với tông môn khác. Nhất là Yến Vũ Vô, từ nhỏ đã có thiên phú kinh người.



Lúc này tuổi hắn tuy chưa lớn nhưng đã được Thẩm Ngạo Thiên thưởng thức, muốn đưa chức vụ tông chủ truyền lại cho hắn.



Hắn ở trong Bái Kiếm cốc uy vọng cũng cực cao, chỉ sợ các đệ tử ngoại tông khi nghe thấy hắn sẽ tràn ngập vẻ kính nể.



Ngoại trừ những người này thì còn có Bạch Mi tôn giả, ưng vương Cổ Khiêm, tứ lão của chấp sự đường, tiếng tăm lừng lẫy khắp Vô Sương quốc.



Mà lần này cốc chủ Thẩm Ngạo Thiên đại thọ sáu mươi năm không chỉ có bốn tông môn ở Vô sương quốc mà các tong môn ở phía xa nhưng là Linh Lung tiểu trúc, Hỏa Linh thành ở Chu tước quốc, Kim Nhạn cung ở Phong Long quốc cũng phái người vạn dặm xa xôi mang lễ vật tới.



Bởi vậy thanh danh của Bái Kiếm cốc cho thấy vang xa biết bao nhiêu.



Đệ tử ngoại tông của Bái Kiếm cốc tự hào giới thiệu sự cường đại của Bái Kiếm cốc cho bốn người Diệp Bạch.



Bái Kiếm cốc có quy mô khổng lồ khiến cho bọn Diệp Bạch cũng cảm thấy hơi giật mình.



Phía trước bọn người Diệp Bạch lúc này chính là luyện kiếm thất, chỗ đó có đóng dấu hoả hồng, đó là nơi mà ngay cả đệ tử bình thường của Bái kiếm cốc cũng không tiến vào được. Tuy nhiên bọn Diệp Bạch là khách quý, là trường hợp đặc biệt có thể tiến vào một chút.



Bọn Diệp Bạch đi vào trong đó, trước mặt chỉ thấy một tòa thạch thất cô linh sừng sững, thỉnh thoảng lại có thanh âm leng keng truyền ra, hỏa tinh văng khắp nơi, tạo ra quang mang đỏ bừng.



Xem ra kiếm thất này đã trải qua rất nhiều năm, theo lời của tên đệ tử Bái Kiếm cốc thì bọn Diệp Bạch có thể chứng kiến trực tiếp công nghệ đúc kiếm. Đám người Diệp Bạch liền đưa mắt nhìn nhau, trong lòng liền động đậy.



Phải biết rằng kiếm của Bái Kiếm cốc rất nổi tiếng, thuật đúc kiếm của bọn họ truyền thừa nghìn năm, dĩ nhiên là có chỗ đặc biệt cường đại. Có thể nói cả Vô Sương quốc luận về thực lực Bái Kiếm cốc có lẽ thua Tử Cảnh Cốc một bậc, nhưng luận về bản sự đúc kiếm thì Tử Cảnh Cốc không bằng.



Tên đệ tử Bái Kiếm cốc kia cười cười, thấy trong lòng của bọn Diệp Bạch chuyển động thì khoát tay nói:



- Các vị xin mời đi theo tại hạ.



Hắn nói xong cũng không đợi phản ứng của bốn người mà nhanh chóng đi về phía một tòa thạch thất, bọn người Diệp Bạch liền đi theo sát.



Vừa đi vào bọn họ dã nhìn thấy hai đại hán thủ ở ngoài cửa, nhìn thấy tên đệ tử tiến tới thì trừng mắt, nhưng vào lúc này tên đệ tử đã xuất ra một khối lệnh bài:



- Tại hạ được lệnh của cốc chủ, chiêu đãi khách quý, có lệnh bài này có thể tiến vào bất kỳ cấm địa nhị cấp nào, xin hai vị sư huynh thu xếp một chút.



Hai người kia thấy lệnh bài thì lộ ra vẻ cung kính, hơi nghiêng mình thi lễ tạo ra mộ con đường. Tên đệ tử Bái Kiếm cốc thấy vậy thì cười cười thu hồi lệnh bài rồi nói với đám người Diệp Bạch:



- Được rồi, bốn vị xin mời đi theo tại hạ.



Hắn nói xong liền bước lên lướt qua hai người tiến vào trong phòng luyện kiếm, bốn người Diệp Bạch cũng không hề do dự mà theo sát phía sau.



Vừa tiến vào trong phòng đã có một luồng sóng nhiệt đập vào mặt bọn họ.



Diệp Bạch ngẩng đầu lên chỉ thấy mười mấy tráng niên vung cao cây thiết chùy gõ mạnh xuống.



Từng giọt mồ hôi như là hạt đậu nành không ngừng nhỏ xuống từ trên cánh tay của họ,.



Ở trên kệ lúc này bày ra năm thanh trường kiếm, hiển nhiên là những thanh kiếm bọn họ vừa đúc chưa kịp chuyển giao đi, Diệp Bạch tới cầm chơi lấy một cây khẽ vuốt vuốt.



Mà Hoàng Linh và Cốc Tâm Lan thì nhìn chằm chằm về phía góc, ở đó có những khoáng thạch và than đá.



Nước thép đỏ bừng, lưu thông bốn phía, hợp lại rồi tan vào trong lò, không mang theo một chút tạp chất nào.



Tuy nhiên thứ này vẫn chưa thể gọi là kiếm mà mới chỉ gọi là phôi, phải qua sự rèn luyện cả ngày lẫn đêm, thậm chí là nung cả một tháng thì mới có thể thành hình, hoặc là thất bại. Bởi vậy cần phải cố gắng giữ nguyên sức nóng.



Thuật đúc kiếm của Bái Kiếm cốc vô cùng nghiêm khắc, cả thiên hạ đều biết, không cho phép có một chút ngơi tay nào. Chỉ cần phát hiện ra một chút không hoàn mỹ, dù là thiết kiếm mới thành hình cũng sẽ bị ném vào trong lò đúc lại lần nữa.



Cũng chính vì vậy mà kiếm của bọn họ mới vang danh thiên hạ. Không qua nghiêm khắc rèn luyện thì làm sao có được danh kiếm tinh phẩm?


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #412