Đáng thương cho Phương Long Xà, tự cho mình là bí ẩn mà bị người khác nhắm vào vẫn không phát giác ra.
Có Cốc Tâm Hoa, Tiết Thần Tinh và phần đông đệ tử nội tông, cùng với Lam Phong, Trưởng Tôn Kiếm Bạch,Quan Đạp Tuyết, Thẩm Họa yên, Tiêu Huyết ở đây, chỉ cần Diệp Bạch không ở một mình thì hắn thế nào cũng không dám tiến tới báo thù. Tuy trong lòng hắn đã căm hận rất nhiều, nhưng lúc này cũng chỉ có thể chờ đợi cơ hội.
Vào lúc chạng vạng tối, bọn người Diệp Bạch tiến tới một núi cao, hành trình mỏi mệt cho nên bọn họ đành phải tìm một chỗ để nghỉ ngơi. Ở đây không thể tá túc, may mắn rằng mọi người đều có huyền khí hộ thân, không phải là thường nhân cho nên nghỉ ngơi là chuyện bình thường.
Mọi người đến bên đống lửa mà nấu chín thức ăn,chỉ trong chốc lát sau, mọi người đều dựa vào một cây cổ thụ mà lẳng lặng ngủ.
Tuy nhiên để phòng ngừa chuyện bất ngờ, bọn họ duy trì ngọn lửa để nó không tắt.
Diệp Bạch cũng không ngủ, hắn khoanh chân ngồi xuống đất, bắt đầu tu luyện Bạch Thủ Thái Huyền Kinh, đối với hắn mà nói, mấy ngày nay không ngủ được cũng là chuyện bình thường. Tu luyện tới cảnh giới này, có ngủ hay không cũng không đáng ngại, chỉ cần tĩnh tọa một hai canh giờ thân thể lập tức sẽ trở nên sung túc, mệt nhọc quên sạch.
Đối với những người tu luyện huyền khí như bọn họ mà nói, cơ thể không cần ngủ mà cần một loại nghỉ ngơi. Ngủ chỉ là một thói quen hình thành từ nhỏ mà thôi, về sau bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi là đủ.
Hoàng linh, Cốc Tâm Lan cho dù ngủ cũng ở bên cạnh hắn, mỗi người ôm lấy một cánh tay mà ngủ say. Diệp Bạch ở trong mộnggọt ngào, không nhịn được nở ra một nụ cười.
Hai người này tuy tuổi vẫn không còn nhỏ nhưng vẫn như là hai đứa trẻ vậy, vẫn chưa thoát ly khỏi thế tục, mỗi khi đến ban đêm, bọn họ vẫn cần nghỉ ngơi.
Tuy nhiên đối với chuyện này thì thật khó trách, việc tu luyện của nữ nhân không khắc khổ như nam nhân, chỉ chú trọng bảo dưỡng thân thể của mình, giấc ngủ đôi khi cũng là một cách để các nàng bảo vệ dung mạo của mình.
Cho dù là ngồi xuống Diệp Bạch cũng nghe thấy thiên địa bốn phía chuyển động. Mặc dù có người canh gác ban đêm nhưng hắn vẫn dựa vào thói quen của mình. Từ khi gặp phải Phương Long Xà, mỗi khi đêm đến hắn đều có thói quen này, chưa từng thay đổi.
Đối với hắn mà nói, địch nhân chính diện không đáng sợ bằng địch nhân ở trong bóng tối. Nếu như Phương Long Xà thực sự mà đánh lén hắn thì đúng là vô cùng khó phòng bị. Nếu như chủ quan lật thuyền trong mương cũng có thể xảy ra. Đạo lý này Diệp Bạch hiểu rõ.
Cho nên mấy ngày nay không làm gì, Diệp Bạch chẳng những tiếp tục khổ tu Bạch Thủ Thái Huyền kinh mà còn nghiên cứu cách trị thương bằng đại pháp Thiên Thị Địa Thánh. Mấy ngày nay hắn đã giác ngộ, cảm thấy có thành tựu, thính giác khứu giác đều trở nên minh mẫn.
Dựa vào thính lực của Diệp Bạch, chỉ cần có người tiến vào mười trượng quanh mình, cho dù là một thanh âm động tác nhỏ hắn cũng phát hiện ra. Đây cũng là nguyên nhân mà hắn nhắm mắt ngồi xuống, hắn biết một khi địch nhân xuất hiện, thì sẽ cực kỳ khó chịu, không có thoải mái như vậy.
Hắn tin rằng lúc này lục giác quan của mình đã trở nên nhạy cảm, tuyệt đối không kém ai trong nhóm người, cùng lắm chỉ dưới Cốc Tâm Hoa mà thôi. Một khi hắn thành tựu đại thành uy lực tuyệt đối không chỉ như vậy.
Tuy nhiên điều khiến cho hắn kỳ quái chính là trong mấy ngày nay mặc dù hắn vô cùng lưu ý nhưng Phương Long Xà vẫn một mực không xuất hiện. Diệp Bạch đợi mấy ngày cũng không có người nào tới đây.
Tuy nhiên Diệp Bạch cảm giác được mặc dù không nghiệm chứng nhưng hắn vẫn cảm thấy có một người nào đó lặng lẽ đuổi theo sau bọn họ, hơn nữa tuy người đó ẩn mật, hơn nữa khoảng cách rất xa, chỉ sợ người có thực lực cao nhất trong đám bọn họ là Cốc Tâm Hoa cũng không sánh được.
Mấy ngày nay Thiên Thị Đại Thính đại pháp mà Diệp Bạch tu luyện ngày càng trở nên thuần thục, giác quan của hắn ngày càng nhạy bén, hắn đã có thể xác minh được thân ảnh của người nọ. Cho dù hắn hành tung vô cùng bí mật nhưng cũng không thoát khỏi được Thiên Thị Địa Thánh đại pháp của Diệp Bạch.
Tuy nhiên Phương Long Xà vẫn chưa ra tay, dù sao hắn cũng có chuẩn bị, nếu như có thể thì hắn sẽ đánh cho đối thủ trở tay không kịp.
Hắn không biết Cốc Tâm Hoa có phát hiện ra hay không, tuy nhiên nếu như đối phương chủ động ra tay thì hắn sẽ đánh trả cho dù hạ thủ nặng tay thì Cốc Tâm Hoa cũng không thể nói gì.
Huống chi đối phương đã hành động lén lút như ậy, không dám đối mặt, đến lúc đó nếu Diệp Bạch ra tay không kiêng nể, thì sẽ không kiêng nể gì cả, không có chút nào cố kỵ.
Buổi tối ngày hôm đó hắn cảm thấy đối phương tới gần, chỉ là hắn vẫn tỏ ra không biết, ánh mắt hắn nhìn về phía đó, lẳng lặng ngồi xuống, giả vờ thổ nạp huyền khí.
Đồng thời thính lực của Diệp Bạch triển khai, vô tận cảm quann, tựa như là thủy triều vậy, hắn nhìn về bốn phía tĩnh lặng, càng truyền càng xa, thậm chí không hề quan sát.
Hình ảnh phía trước được thu nhỏ lại, ở phía xa xa, Phương Long Xà nấp sau mọt cây đại thụ, trong lòng khắc sâu hình ảnh của Diệp Bạch vào trong óc.
Thậm chí hắn còn nghe thấy hơi thở phiêu hốt, nếu như không chú ý thì không nghe được, tuy nhiên khi rơi vào lỗ tai của Diệp Bạch thì cho dù ngăn cách xa như vậy cũng giống như là sét đánh. Thiên Thị Địa Thánh đại pháp là một phấp môn vô cùng ảo diệu.
Diệp Bạch thầm buồn cười, nhất cử nhất động lúc này của Phương Long Xà đều nằm trong cảm giác của hắn. Có thể nói bất kể là lúc lúc này hắn làm gì cũng không thoát khỏi quan sát của Diệp Bạch.
Tuy nhiên đúng lúc đó, ở bên ngoài cảm giác của Diệp Bạch, một đạo khí tức hắc ám xuất hiện, Diệp Bạch không thể cảm nhận được người này là như thế nào. Mãi đến khi người này xuất hiện sau lưng Phương Long Xà thì hắn vẫn không phát hiện ra. Phương Long Xà đường đường là một huyền sĩ cao cấp mà không thể phát hiên, Diệp Bạch cũng cảm thấy chấn động kinh hãi không hiểu nổi.
- Thực lực của người này chỉ sợ so với Cốc Tâm Hoa còn lợi hại hơn, đây là người nào,rõ ràng là một cao thủ, bọ ngựa bắt ve, hoàng tước đã đứng ở phía sau. Hắn đi theo nhóm người của mình rốt cuộc là muốn làm gì?
Diệp Bạch cũng không nhậ ra, nơi này là một nơi vắng vẻ, đêm dài yên tĩnh, không ngờ lại xuất hiện một cao thủ mạnh mẽ như vậy. Nếu gọi đây là trùng hợp thì khó mà khiến cho người ta tin được. Trong lòng Diệp Bạch thầm phập phồng, không thể bình tĩnh,hắn không rõ đối phương tới đây nhằm mục đích gì.
Tuy nhiên hắn cũng không vọng động, quyết định chờ xem tình hình rồi tính sau. Người này lai lịch thần bí, hành động quỷ dị nếu như biết mục đích của hắn là gì thì có thể giải quyết bằng không có một cường giả quỷ dị đi theo sau bọn họ thì thật nguy hiểm.
Tuy nhiên Diệp Bạch quyết định tìm hiểu đến tột cùng, hắn tập trung tinh thần định thăm dò thân phận của người mặc hắc bào đó. Người này đứng trong bóng đêm, tựa hồ phát hiện ra điều gì đó, trong bóng tối hắc bào của hắn vung lên, một đôi mắt bích lục u hỏa hiện ra trước mắt Diệp Bạch. Giờ khắc này Diệp Bạch thậm chí có một cảm giác quỷ dị.
Một khắc sau người kia lại giễu cợt, trong ánh mắt bích hỏa lục quang lóe lên. Một tiếng ba nhỏ vang lên, Diệp Bạch như gặp phải sét đánh, Thiên Thị Địa Thính cảm giác giống như là thủy triều, trong chốc lát bị người kia đánh bại.
Diệp Bạch hoảng sợ, vậy mới biết mình đã xem thường đối thủ. Rốt cuộc là ai mà có thực lực kinh khủng như vậy, ngay cả mình bí mật dò xét cũng phát giác ra, người này cảm quan nhạy bén tới mức nào mà có thể làm được như vậy?
Diệp Bạch tự hỏi, nếu như người này không tu luyện thị thính địa pháp thì thực lực tuyệt đối rất cao. Thậm chí chỉ sợ mười bảy người kia cũng không phát giác được hắn. Thực lực của người này tuyệt đối là một trong những người đáng sợ nhất mà Diệp Bạch gặp phải. Những đệ tử ở đây đều không thể so sánh với hắn.
Thậm chí ngay cả những đệ tử hạch tâm mà Diệp Bạch từng gặp qua, Cốc Tâm Hoa, Mẫn Nhu Nhiên, Chu Họa Mi, Túc Khô Tâm cũng không phải là đối thủ của người này.