Chương 177: Xuất phát tiến tới Bái Kiếm Cốc.



Khi Diệp Bạch tiến tới sân rộng, những người khác cũng đã tụ tập nơi đây. Tiết Thần Tinh với sắc mặt tái nhợt đang nhìn về phía hắn, trong mắt hiện ra một vẻ oán hận sâm lãnh.



Hiển nhiên cuộc chiến vừa rồi hắn đã bị mất hết mặt mũi trước mọi người. Lúc này oán hận hắn chuyển hết sang người Diệp Bạch.



Tuy nhiên Diệp Bạch cũng không để ý tới hắn, hiện nay thương thế của hắn vẫn chưa lành. Một khi hắn khôi phục lại được rồi, cho dù Tiết Thần Tinh có kiếm hắn Diệp Bạch cũng không lo sợ.



Nói thật trải qua một trận chiến cùng với Tiết Thần Tinh, Diệp Bạch cũng không nhận được nhiều ích lợi. Lúc này hắn dĩ nhiên sẽ không đi khiêu chiến với một tên đệ tử nội tông, ở trong trận chiến đó hắn đã hiểu rõ diệu dụng của Vọng Khí Quyết, hoàn toàn có thể lấy nhỏ đánh lớn, lấy yếu thắng mạnh.



Nếu như là lúc trước, với thương thế chưa lành, Diệp Bạch tuyệt đối không phải là đối thủ của Tiết Thần Tinh, nhưng hiện tại thì không nhất định như vậy.



Có Vọng Khí Quyết, Diệp Bạch như hổ thêm cánh, những đệ tử nội tông bình thường không có khả năng khiêu chiến với hắn được, trừ phi là Cốc Tâm Hoa, Yến Bạch Bào, những đệ tử hạch tâm mới có áp lực. Đó là sự khác biệt cảnh giới, Vọng Khí quyết không thể giải quyết. Chỉ là Diệp Bạch cũng tin tưởng, chỉ trong một thời gian ngắn nữa thôi, hắn sẽ sớm đuổi theo bọn họ.



Đệ tử hạch tâm cũng không phải là không thể chiến thắng, Diệp Bạch hiểu rõ sở trường của mình, chỉ cần tinh thần lực của hắn đột phá tới tầng thứ ba thì hắn tin chắc hắn hoàn toàn có thể cùng với các đệ tử hạch tâm thực hiện một trận chiến,hiện nay hắn đang đánh sâu vào cảnh giới huyền sĩ đỉnh cấp.



Hơn nữa cuộc thí luyện nội tông sang năm dĩ nhiên là Diệp Bạch sẽ tham gia. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì đầu năm sau Diệp Bạch có thể thuận lợi trở thành đệ tử nội tông của Tử Cảnh Cốc, thậm chí là đệ tử hạch tâm cũng không phải là không thể.



Đến lúc đó, Diệp Bạch có thể chính thức ngồi ngang hàng với đệ tử hạch tâm như Cốc Tâm Hoa.



Cốc Tâm Lan, Hoàng Linh nhìn thấy Diệp Bạch đi tới thì liền sáng bừng hai mắt, hai nàng liền vội vàng chào đón.



Cốc Tâm Hoa thấy mọi người đã đến đông đủ thì hạ lệnh nói:



- Xuất phát.



Lúc này mười hai người cùng với đệ tử hạch tâm Cốc Tâm Hoa, đi ra khỏi Tử Cảnh Sơn, hướng về Vô Sương Quốc phía đông mà đi tới.



Phó Băng Vũ với một thân bạch y, thanh lệ như tuyết, sau lừng đeo một cái túi gấm màu vàng, không ai biết bên trong có vật gì. Đây là thứ tông chủ giao xuống, là vật chức thọ cho cốc chủ Bái Kiếm cốc.



- Cái gì vậy? Tên tiểu tử kia rõ ràng đã xuất cốc, cùng với Cốc Tâm Hoa đi tới Bái Kiếm Cốc sao?



Trong một gian phòng hoa lệ, tinh xảo trang nhã và cổ kính. Ánh sáng có vẻ mờ mịt, có một bóng người nằm ở tren giường trúc, phía dưới là một nô bộc áo xám, đang quỳ gối thấp giọng bẩm báo.



Đây là nơi mà chỉ có những người xa hoa nhất mới có thể ở lại, dành cho tầng lớp phú quý.



Nghe thấy tên nô bộc áo xám bẩm báo, người ở trên giường trúc liền có một sự tức giận không nói nên lời.



- Đáng giận, tiếc là Tử Kim Đan dược còn ba ngày nữa mới phát huy hoàn toàn, chữa lành thương thế của ta, tuy nhiên, Diệp Bạch thương thế của ngươi thì cần ba tháng mới có thể khôi phục lại.



Chỉ cần ba ngày, ba ngày thương thế của ta sẽ khỏi hắn, đến lúc đó cho dù là thiên sơn vạn thủy ta cũng phải đuổi giết ngươi.



- Trận chiến lần trước chẳng qua là bất ngờ, ngươi thừa dịp ta chưa sẵn sàng mà đánh lén, không phải là thực lực. Thù này, hận này ta không thể đội trời chung, đừng tưởng rằng ngươi đi theo đoàn người Cốc Tâm Hoa là có thể thoát.



Hắn mạnh mẽ đập mạnh tay xuống giường, phát ra một tiếng ầm thật lớn. Tên tiểu tử áo xám quỳ gối dưới giường liền run người lên, cúi đầu càng thấp hơn.



Ba ngày sau.



Phương Long Xà đã ngồi dậy từ trên giường, cả người tinh thần rạng rỡ, thương thế của hắn đã hoàn toàn khôi phục. Hắn khẽ vẫy tay, một thanh kiếm màu lục sắc đột nhiên bay lên, rơi vào trong tay của hắn.



Hắn liền chuyển động thân hình, vọt ra ngoài cửa sổ, sau một khắc, hắn đã ngồi lên trên một con tuấn mã, tay nắm Phương Long Xà, hướng về phía bọn người Diệp Bạch đang đi mà đuổi theo, tốc độ của hắn rõ ràng so với đám người Diệp Bạch thì còn nhanh hơn nhiều.



Mà lúc này Diệp Bạch không hề biết rằng mình có một đại địch đang đuổi theo phía sau, hắn vẫn ở cùng với đám người Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan mà du sơn ngoạn thủy.



Đây đã là ngày thứ sáu bọn người Diệp Bạch rời khỏi Tử Cảnh Cốc.



Tử Cảnh Cốc ở phía bắc Vô Sương quốc mà Bái Kiếm cốc thì ở phía Đông. Bọn họ cần phải đi qua một eo biển, cùng với một toàn núi tuyết. Mà lúc này, bọn người Diệp Bạch đang đi qua eo biển tên là Ngô Quận, người dân bản xứ gọi đây là Hồng Phong Cốc.



Hồng Phong cốc có tên này là vì ở nơi đây khắp nơi đều là hồng phong thụ, mỗi khi trời sang thu, cốc này đỏ rực một mảng, từ phía xa xa giống như là một bầu trời đỏ rực, huyễn lệ dị thường.



Tiến tới Minh Nguyệt Thành, mọi người đã cách gần Bái Kiếm cốc một bước.



Bởi vì mệt mỏi cho nên cho dù là huyền sĩ cũng cần phải nghỉ ngơi. Mấy người này nhìn cảnh sắc ở đây, đôi mắt liền tỏa sáng, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Cốc Tâm Hoa. Cốc Tâm Hoa cũng chứng kiến biểu lộ của những người này thì gật nhẹ đầu, sau đó nàng hô lên một tiếng, tìm một chỗ nghỉ ngơi.



Diệp Bạch đứng ở trên sườn núi mà thưởng thức phong cảnh. Chỉ chốc lát sau, Hoàng Linh Cốc Tâm Lan hai người cũn đã tiến tới, trong tay hai người cầm lấy một ít lương khô và túi nước đưa cho Diệp Bạch.



Diệp Bạch liền đa tạ,hắn tiến tới một gốc cây mà ngồi xuống ăn bánh uống nước. Sau đó hắn liền lấy túi lương khô và túi nước trả lại cho bọn họ.



Hai người Hoàng Linh Cốc Tâm Lan cũng ngồi xuống bên cạnh Diệp Bạch, theo ánh mắt của hắn bọn họ cũng nhìn về phía trước, ngay lập tức đôi mắt của bọn họ cũng bị hỏa hồng phủ kín.



Mấy ngày nay bởi vì thương thế chưa lành cho nên Diệp Bạch phải dùng đan dược để chữa trị. Mỗi khi trời tối thì lại tu luyện Bạch Thủ Thái Huyền Kinh, cố gắng đột phá tới tầng thứ ba. Đáng tiếc là tiến bộ của hắn rất chậm.



Tuy nhiên hắn cũng không lo lắn, dù sao cũng không cần phải gấp, lúc này kinh mạch của hắn thật sự không thích hợp để tu luyện huyền khí cho nên dứt khoát phải buông lỏng thể xác và tinh thần, dung nhập tự nhiên. Cơ hội này cũng không nhiều lắn, mỗi ngày ngoại trừ hai canh giờ tu luyện Bạch Thủ Thái Huyền Kinh thì hắn cùng với Cốc Tâm Lan và Hoàng Linh nói chuyện với nhau, du ngoạn bốn phía, có thể nói là vui vẻ hòa thuận, khiến cho hắn quên mất mình đang bị thương.



Quan hệ của ba người cũng ngày càng ấm lên, bất kể là đi trên đường hay là lúc nghỉ ngơi, Cốc Tâm Lan và Hoàng Linh đều đi bên cạnh Diệp Bạch. Ngược lại Cốc Tâm Hoa thì không ai dám đến gần, dù là nghỉ ngơi thì nàng cũng yên lặng mà tu luyện.



Bởi vậy có thể nhìn thấy làm đệ tử hạch tâm cũng không phải là điều may mắn, trong chuyện này trả giá nhiều hay ít Cốc Tâm Hoa cũng biết rõ.



Tiết Thần Tinh, Lam Hải cũng giống như bốn đệ tử nội tông khác đều tạo thành một vòng tròn. Trưởng Tôn Kiếm Bạch, Tiêu Huyết hai người cũng ở một nơi. Mà bốn đệ tử ngoại tông khác thì cũng nói chuyện cùng một chỗ với nhau.



Một tiểu đội chia ra thành nhiều nhóm người, rất ít khi nói chuyện với nhau.



Giờ phút này, Diệp Bạch Cốc Tâm Lan và Hoàng Linh đang ở trên sườn núi. Tiêu Huyết Trưởng Tôn Kiếm Bạch hai người này thì ở dưới một gốc cây khoanh chân mà ngồi.



Bỗng nhiên một thanh âm vang lên bên tại Diệp Bạch, đánh thức sự trầm tư của hắn:



- Diệp đại ca, huynh mang theo một cây đàn, vậy huynh có biết đánh đàn không?



Không biết từ lúc này, ánh mắt của Cốc Tâm Lan đã hiếu kỳ nhìn về phía cây đàn của Diệp Bạch, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ.



Ở trên đường, không chỉ một lần nàng nhìn về phía cây đàn trong túi của Diệp Bạch. Những người khác nhìn thấy hắn mang theo đàn thì cũng kinh ngạc, chỉ là từ trước tới nay, Diệp Bạch chưa từng đánh đàn trước mặt mọi người.



Nghe thấy câu hỏi của Cốc Tâm Lan, Hoàng Linh cũng chấn động, nàng nói:



- Đúng thế, Diệp đại ca, thừa lúc nghỉ ngơi, đại ca gảy một bản cho chúng muội nghe đi.



Diệp Bạch nhìn vào ánh mắt của hai người, trong lòng cũng không cự tuyệt, hắn quan sát bốn phía mà nói:



- Cái này, kỳ thực ta cũng không quen, hay là thôi đi.



- Đánh một chút cũng được mà.



Hai người nghe thấy Diệp Bạch cũng không hoàn toàn từ chối thì đôi mắt liền sáng lên. Một người kéo tay trái, một người kéo tay phải, Diệp Bạch chỉ gật gật đầu rồi nói:



- Được rồi, dù sao cũng không có chuyện gì, đánh một khúc cũng được, chỉ là đừng trách ta đánh không hay.



Nghe thấy Diệp Bạch đã đồng ý đánh đàn, hai người lập tức buông tay áo của hắn ra mà vui vẻ nói:



- Không có, Diệp đại ca đánh đàn đi, nhất định là thập phần mỹ diệu.



Diệp Bạch đành phải bất đắc dĩ mà vẫy tay lên, Phần Hương Cổ Cầm liền bay lên, rơi xuống trước đầu gối của hắn. Hắn khoanh chân ngồi xuống, đặt túi cầm trước mặt mình, chỉ trong chốc lát sau, Phần Hương cổ cầm đã hiện ra trước mặt ba người.



Đôi mắt của hai nàng liền sáng ngời, bọn họ nhìn chằm chằm về phía cây đàn cổ. Diệp Bạch động tay, “tranh”một tiếng nhỏ vang lên, giống như là tiếng long ngâm, vô số phong diệp phiêu khởi. Cốc Tâm Hoa ở cách đó không xa cũng mở to mắt, trong mắt hiện lên một vẻ kinh ngạc.



Lam Hải Như, Quách Thiên Thiên, Phó Băng Vũ, Thẩm Họa yên, cũng nhất tề xoay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía Diệp Bạch,trong mắt bọn họ hiện ra một vẻ kinh ngạc.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #392