Trên không trung, những kiếm ảnh đầy trời đã bị tiêu tán, một lần nữa khôi phục lại vẻ trong suốt như lúc đầu, Diệp Bạch lại có thể nhìn thấy thế giới xung quanh.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Diệp Bạch mờ mịt nhìn về bốn phía, những người xung quanh lúc này cũng đều nhìn về phía hắn. Ngay cả Cốc Tâm Hoa đều rúng động không thể tin được.
- Chuyện gì vậy, chỉ là một phát chỉ bình thường mà thôi, vậy mà có thể đánh bại Tiết Thần tinh, thật không thể nào tưởng tượng được, không thể nào tưởng tượng được.
Cho dù với nhãn lực của Cốc Tâm Hoa nàng cũng không nhìn ra chuyện gì đã xuất hiện.
Đòn công kích đó, Diệp Bạch chỉ dùng một ngón tay là có thể phá giải mà đánh lui, tại sao hắn làm được, điều này có thể sao?
Tất cả mọi người đều không tin vào hai mắt mình mà nhìn về phía Diệp Bạch, những ánh mắt vô cùng phức tạp, điểm chung đều là khiếp sợ.
Tưởng rằng Diệp Bạch chắc chắn đã gặp phải thất bại, tuy nhiên biến hóa đã xảy ra, khiến cho người ta không kịp phản ứng. Sự tình này phát sinh hồi lâu khiến cho rất nhiều người ngạc nhiên.
Bọn họ chỉ có thể há hốc mồm, trợn trừng mắt không nói ra lời nào.
Một khắc này, tất cả mọi người đều nhìn thấy kiếm ảnh tan ra. Tiết Thần Tinh trở nên loạng choạng, tất cả mọi người cũng không dám tin vào hai mắt của mình, suy nghĩ của bọn họ tựa như cũng dừng lại, trong lúc nhất thời bọn họ cũng không cách nào lý giải được. Một chỉ này của Diệp Bạch thật quá lợi hại, bọn họ đặt cho một chỉ này một cái tên là Thần Kỳ Nhất chỉ.
- Lam Hải Nhược, Quách Thiên Thiên, Phó Băng Vũ cũng lộ ra vẻ khiếp sợ. Ngay cả Trưởng Tôn Kiếm Bạch, Tiêu Huyết cũng ngây ngốc. Quan Đạp Tuyết, Thẩm Họa Yên và tất cả đệ tử ngoại tông đều tĩnh lặng.
Trong lúc nhất thời, toàn trường trở nên yên tĩnh. Diệp Bạch cũng không biết xảy ra chuyện gì, hắn chỉ dựa vào Vọng Khí quyết, nhìn thấy được trong bóng tối một điểm nhỏ mà thôi.
Sau đó hắn không quan tâm điều gì, trực tiếp điểm vào, chuyện kế tiếp thế nào hắn cũng mơ hồ giống như mọi người.
Lúc này Tiết Thần Tinh đã loạng choạng, thanh huyền binh tam giai trung cấp mà hắn quý như tính mạng đã rớt xuống mặt đất, kiếm quang biến mất toàn bộ.
Mọi người ở bốn phía liền có biểu lộ khác nhau, tất cả giống như gặp quỷ vậy. Khi hắn mờ mịt hỏi xảy ra chuyện gì, thì mọi người cơ hồ đều né đi, hoàn toàn không dám tiếp xúc với ánh mắt của hắn.
Nếu như có ai có thể hiểu chuyện gì xảy ra thì cũng chỉ có Tiết Thần Tinh. Một khắc đó trong chiêu thức của hắn, trong hàng ngàn hàng vạn kiếm ảnh có một điểm sơ hở, mà Diệp Bạch đã đánh trúng điểm sơ hở này.
Điểm sơ hở đó vốn không thể nói là sơ hở, xuyên, vì nó rất nhỏ, ẩn giấu ở trong kiếm ảnh, thậm chí là biến mất không thể nhìn thấy, hoàn toàn không thể nào tìm được.
Một điểm này có thể đánh trúng thành công chỉ sợ những người hơn hắn mười cảnh giới cũng không làm được. Tuy nhiên Diệp Bạch đã làm được, thời khắc này hắn đã dùng một ngón tay điểm trúng nó.
Tất cả bóng kiếm đều trở nên trì trệ, mà ngay cả cổ tay cầm kiếm của mình cũng như bị điện giật, kiếm thế không thể suy trì được nữa.
Ngay cả hắn cũng phải loạng choạng rút lui, kiếm trong tay hắn cũng không thể đứng vững. Đầu tiên là sững sờ, sau đó là giận dữ:
- Điều này không thể, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, kiếm pháp của mình tuy có sơ hở, tuy nhiên trong thiên hạ làm gì có võ học nào hoàn mỹ, tất phải tồn tại nhược điểm, tuy nhiên nhược điểm đó nhãn lực người bình thường làm sao có thể nhìn ra được.
Đây nhất định là trùng hợp, nhất định là như vậy.
Nghĩ tới đay đầu tiên Tiết Thần Tinh khiếp sợ, sau đó là tức giận, chiêu thứ nhất của mình bị đánh bại phải rút lui,chiêu thứ hai thì thanh kiêm rơi xuống đất, ở trước bao nhiêu người, ở trước Cốc Tâm Hoa, ở trước bao nhiêu vị trưởng lão, trước ngàn vạn đệ tử ngoại tông.
Đường đường là một đệ tử nội tông lại thất bại trong tay một đệ tử ngoại tông, điều này làm sao hắn có thể chịu đựng được?
Sỉ nhục này, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải, đối với một đệ tử ngoại tông như Diệp Bạch, hắn càng thâm cừu đại hận.
Hắn cũng không tưởng được Diệp Bạch lại có thể làm như vậy, một lần nữa hắn triệu hồi thanh kiếm lại. Tuy nhiên bây giờ hắn biết mình đã sai rồi, bất kể là kiếm chiêu mạnh thế nào, che giấu như thế nào đều bị phá.
Diệp Bạch gặp chiêu phá chiêu, bất kể nhiều hay ít hắn đều dùng một ngón tay nhẹ nhàng phóng tới, sau đó bóng kiếm lại tiêu tán hết.
Tiết Thần Tinh một lần nữa lại bị đẩy lui, chiêu thứ ba chiêu thứ tư chiêu thứ năm… chiêu thứ bốn mươi…
Những người xem ngày càng khiếp sợ, Cốc Tâm Hoa cũng không thể tin được, mà Tiết Thần Tinh liên tục phun ra máu, mỗi lần hắn phóng kiếm ra, đều bị Diệp Bạch điểm vào chỗ yếu hại nhất.
Tiết Thần Tinh loạng choạng lùi về, Kiếm thế của hắn chẳng những không làm bị thương đối thủ mà còn bị bức về.
Hắn cũng cảm giác mỗi lần bị lực phản chấn, huyết mạch của hắn lại một lần nữa rung chuyển.
Những người xem cũng đã sớm chết lặng, mà Diệp Bạch cũng kinh ngạc.
Hiện tại số chiêu mà Tiết Thần Tinh phóng ra đã hơn tám mươi chiêu, Thẩm Họa Yên thấy vậy cũng ngây ngốc.
Lúc này, Diệp Bạch đã xuất ra hơn mười chiêu, nhìn dáng vẻ dường như còn muốn tiếp tục.
Từ đấu tới cuối, Diệp Bạch nhành nhã dạo chơi, hành vân lưu thủy, một ngón tay điểm ra, không hề thấy chút ám kình nào, chỉ là…
Một ngón tay bình thản lại xuất hiện biến hóa thần kỳ, kiếm pháp của Tiết Thần Tinh phải tiêu tán, không hề có dấu hiệu thua thiệt, hắn như vậy phỏng chừng có chiến đấu thêm mấy trăm chiêu kết cục vẫn như vây.
Diệp Bạch càng đấu càng thuận tay, cứ ra chỉ, lần nào cũng nhẹ nhàng thoải mái không ngừng tiến công.
Khí tức của Tiết Thần Tinh ngày càng hỗn loạn, cước bộ cũng ngày càng không có kết cấu, trên trán của hắn mồ hôi chảy ra, tất cả mọi người đều minh bạch huyền tức của hắn ngày càng bị tiêu hao nghiêm trọng.
Tiếp tục như vậy Tiết Thần Tinh sẽ phải ngã xuống vì huyền khí tiêu hao, mà Diệp Bạch từ đầu tới cuối tựa hồ như không dùng qua huyền khí, căn bản không lo sợ bị tiêu hao bởi vì hắn chỉ dùng một ngón tay mà thôi.
Mặc cho Tiết Thần tinh gió mưa thế nào những đòn công kích đều bị Diệp Bạch chặn đứng lại.
Tại đó trước phong bạo liên tục, đằng sau hồ nước phẳng lặng như gương hình thành hai thế giới quỷ dị thần kỳ, Diệp Bạch hờ hững điểm một ngón tay ra, tựa như là tượng gỗ, đơn giản vô cùng. Hắn đắm chìm trong một cảnh giới kỳ dị, không thoát ly được.
Nhưng từ chiêu thứ hai, hắn tựa hồ như tiến nhập vào trong một thế giới kỳ lạ, nhìn thấy đòn công kích thứ ba của Tiết Thần Tinh, hắn lại nhắm mắt sử dụng Vọng Khí thuật.
Sau đó Diệp Bạch lại đưa một ngón tay điểm ra, trong thế giới này hắn chính là vương, vô luận vật gì tiến vào trong thế giới này đều bị hắn khám phá ra.
Đòn công kích cường thịnh trở lại, ngón tay hắn lại điểm ra, sau khi đòn công kích tiêu tán, lại hình thành một tuần hoàn, ý thức của hắn đã sớm hỗn độn.
Tất cả mọi người đều đắm chìm trong biểu hiện kỳ lạ trước mắt, không có kiếm không có thanh âm, đây chính là thế giới của Vọng Khí thuật, mỗi một chỉ điểm ra đều rất đơn giản, mang theo một quỹ tích không thể hiểu được.
Chỉ cần công kích của đối phương không lùi đi thì công kích của hắn cũng sẽ diễn ra không ngừng, chỉ là hắn cảm thấy công kích của đối phương ngày càng yếu.
Thời gian công kích ngày càng dài khiến cho hắn cảm thấy không thoải mái.. một trăm bốn mươi lăm chiêu, một trăm năm mươi lăm chiêu… một trăm sáu mươi lăm chiêu… Cước bộ của Tiết Thần Tinh đã bắt đầu trở nên loạng choạng, huyền khí trong cơ thể trở nên hỗn loạn hơn, kiếm chiêu ngày càng tán loạn.
Người tinh mắt có thể nhận ra, hắn có sức nhưng mà không dùng được, thấy cảnh tượng như vây mục quang của Cốc Tâm Hoa liền lóe lên.
Một chưởng hư không phát ra, một tiếng ba nhỏ vang lên, khóe miệng của Tiết Thần Tinh ứa ra một vết máu, đắm chìm trong ảo cảnh.
Diệp Bạch cũng thanh tỉnh lại, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Chuyện gì vậy? Hắn cảm thấy mờ mịt, trong cơ thể tựa như cũng có một dòng chảy lưu chuyển.
Cốc Tâm Hoa quay đầu nhìn về phía hắn mà thản nhiên nói:
- Chúc mừng ngươi ngươi đã thông qua khảo nghiệm.
Nói xong nàng lập tức vẫy tay một cái, Lam Hải Như liền đưa Tiết Thần Tinh đi nghỉ ngơi.
- Tốt lắm, mười hai dadnh ngạch, danh hoa đã có chủ, còn lại một danh ngạch, có người nào muốn giành lấy không?
Ở bốn phía lạnh ngắt như tờ, nhưng đúng lúc này một thanh âm đột nhiên vang lên:
- Nếu như không có người, ta tới thì thế nào?
- Theo thanh âm, một lam y thanh niên tách khỏi đám người, đi tới sân rộng.