Chương 170: Chấn động toàn trường.



Không ai hay biết ý nghĩ của Cốc Tâm Hoa, tất cả đều đang nhao nhao nghị luận về Diệp Bạch.



- Ha ha, lại thêm một tiểu quỷ không biết tự lượng sức mình, ngay cả Trường Tôn Kiếm Bạch đứng thứ tư trong mười đại đệ tử ngoại tông còn bị đánh cho thê thảm, tên này lại còn dám tiến lên, thật sự là không muốn sống nữa.



- Đúng là, chắc muốn nổi danh đến phát điên rồi, vừa có chút thực lực đã không biết trời cao đất rộng.



Đương nhiên, cũng có người phản bác, trong đó có người nhìn Diệp Bạch vẻ khó hiểu, nghe mọi người bàn tán thì lạnh lùng ngắt lời:



- Cũng không biết được, với thực lực huyền sĩ trung cấp đỉnh phong của ta nhưng vẫn nhìn không thấu hắn, e là đã đột phá lên huyền sĩ cao cấp, có thể kém Trường Tôn Kiếm Bạch, nhưng ngăn trở ba chiêu, hẳn là cũng là không có vấn đề gì .



Người bên cạnh lập tức cười sằng sặc, chỉ vào tên vừa nói:



- Ánh mắt của ngươi có vấn đề rồi, trong ba ngàn đệ tử ngoại tông chỉ có chừng mười bốn, mười lăm huyền sĩ cao cấp, ai mà không nổi danh. Nhìn tên này e là gia nhập ngoại tông chưa đầy một năm, sao có thể là huyền sĩ cao cấp? Nhiều nhất may ra chỉ là huyền sĩ trung cấp đỉnh phong mà thôi, người như vậy bại trong tay Tiết Thần Tinh đã bao người rồi, trừ ra kẻ đầu tiên may mắn, có ai đỡ được ba chiêu của gã?



Tên kia vẫn cười lạnh:



- Cũ thì sao, mới thì sao? Chẳng lẽ gia nhập một năm là không có thể tấn phong lên huyền sĩ cao cấp?



Y vừa nói xong khiến cả đám ngẩn ngơ, chỉ có tên vẫn chê bai Diệp Bạch vẫn cố cái:



- Hừ, huyền sĩ cao cấp có thể nhanh chóng đột phá vậy sao, ngươi nhìn xem cả đống đạt tới huyền sĩ trung cấp đỉnh phong đã mấy ai đột phá thành công, một người mới gia nhập ngoại tông có thể sao?



Tuy nhiên giọng nói cũng khẽ đi rất nhiều, ai chẳng biết Tiết Thần Tinh có thực lực cao nhất, người này vẫn có gan đứng ra khiêu chiến biết đâu lại đạt tới cảnh giới huyền sĩ cao cấp.



Những người bên cạnh thấy tình huống như vậy bèn lên tiếng hòa giải:



- Thôi đi, đừng cãi cọ nữa, xem bọn hắn chiến đấu ra sao thì biết rồi.



Cả hai tên nghe xong thì hừ lạnh rồi không thèm chú ý đến đối phương, ánh mắt tập trung vào giữa quảng trường.



...



Diệp Bạch lẳng lặng đến trước mặt Tiết Thần Tinh đánh giá đối thủ, tiếng tranh cãi ồn ào xung quanh không hề lọt vào tai hắn.



Tiết Thần Tinh cũng đang đánh giá lại hắn, vốn gã nghĩ chiến đấu đã kết thúc, không ngờ lại có người can đảm đứng ra khiêu chiến.



Tuy nhiên khi gã nhìn lại Diệp Bạch, cảm ứng được khí tức huyền sĩ cao cấp trên người hắn thì chợt hiểu, nguyên lai cũng là một huyền sĩ cao cấp.



Hai người không nói lời thừa, thi lễ xong xuôi thì lập tức bắt đầu chiến đấu.



Diệp Bạch phát chiêu đầu tiên, hai tay hắn giang ra, ba mươi sáu cây ám đằng màu máu bỗng nhiên hiện ra sau lưng vụt tới Tiết Thần Tinh.



Xung quanh nhất tề kinh hô, không ai ngờ tới, cũng chưa gặp qua huyền kỹ kỳ quái như vậy.



Tuy nhiên, Tiết Thần Tinh lại thản nhiên vung thanh cổ kiếm, một luồng kiếm khí màu xanh bay ra, nhất thời đánh cho ba mươi sáu cây huyết đằng thành tro bụi.



Sau đó gã lùi một bước, thu hồi cây cổ kiếm, nói với Diệp Bạch:



- Tiểu tử, thực lực ngươi không tệ nhưng dường như đang có nội thương, không thể phát động công kích cường đại. Nếu thủ đoạn ngươi chỉ có thể thì trận này cũng không cần đánh nữa, trong vòng một chiêu ta có thể đánh bại ngươi.



Xung quanh nghe Tiết Thần Tinh nói vậy thì xôn xao một trận, ánh mắt nhìn về Diệp Bạch càng thêm phức tạp, nguyên lai hắn đã bị nội thương từ trước.



Đã như vậy làm sao có thể tỷ thí, căn bản là đi chịu chết.



Diệp Bạch chỉ cười khẽ:



- Mới vừa rồi chẳng qua là làm nóng, lúc này mới thực sự là chiến đấu.



Quát khẽ một tiếng, hắn trực tiếp triệu hồi ra kiếm trận, bảy luồng kiếm quang hoặc hồng, hoặc tía, hoặc lam, hoặc lục…lần lượt chui ra từ ống tay áo, trong nháy mắt đã hình thành nên kiếm trận.



Tứ Phương Vô Thượng Kiếm, Tử Ngục Lôi Quang Kiếm, Thiên Niên Thanh Mộc Kiếm, Kim Phong Tế Vũ kiếm, Lục Dực Ngân Sương kiếm, Túy Huyết Tam Hương Kiếm, Thiên Xích Thủy Kiếm, tổng cộng bảy thanh huyền binh trôi nổi giữa không trung. Kiếm khí lạnh thấu xương kiếm khí toát ra bốn phía khiến xung quanh rần rật thối lui, tất cả đều biến sắc.



Tiết Thần Tinh đang đứng đối diện cũng bất giác lùi lại vài bước, tránh đi kiếm khí trực diện đánh vào.



Diệp Bạch cũng lấy làm kinh hãi cũng không ngờ kiếm trận triệu hồi lần này lại mạnh mẽ như vậy. Trước kia khi hắn triệu hồi ra thì không hề có hiện tượng kiếm khí tuôn trào, tựa hồ mạnh mẽ hơn rất nhiều so với cũ.



Suy nghĩ một chút rồi Diệp Bạch hiểu rõ nguyên nhân là do Lục Dực Ngân Sương kiếm, thanh kiếm này là huyền binh Sương hệ, toát ra kiếm khí thấu xương, có lẽ còn mạnh hơn cả Kim hệ.



Kiếm trận trước kia của Diệp Bạch nhiều nhất chỉ có thể coi là huyên náo một chút thôi, cuối cùng bây giờ mới có thể được coi là kiếm trận chân chính. Kiếm Lão đã từng nói qua, nếu bố trí kiếm trận cường đại thì chỉ có thể bằng vào khí tức đã có thể diệt sát kẻ nào có tu vi thấp hơn.



Kiếm trận của Diệp Bạch dĩ nhiên là chưa đạt tới trình độ này vì để đạt tới kiếm trận như vậy ít nhất phải là cấp năm, hiện tại hắn mới chỉ sơ khởi phát ra kiếm khí, hơn nữa có Lục Dực Ngân Sương kiếm thêm vào làm tăng thêm uy lực kiếm khí.



Những đệ tử ngoại tông vì không nghĩ đến điều này nên không thúc giục huyền kỹ phòng ngự nên không thể ngăn cản, tự nhiên chỉ có thể lui về phía sau.



Ngay cả Cốc Tâm Lan, Hoàng Linh cũng nhìn nhau, Tử Ngục Lôi Quang Kiếm, Thiên Niên Thanh Mộc Kiếm …thì bọn họ đã biết, nhưn chưa từng nhìn thấy hai thanh bảo kiếm Kim hệ và Sương hệ cường đại kia.



Còn đám người Trường Tôn Kiếm Bạch, Tiêu Huyết cũng lộ vẻ kinh hãi, ánh mắt nhìn hai thanh cổ kiếm của Diệp Bạch lóe lên vẻ tham lam rồi biến mất.



Quan Đạp Tuyết, Trầm Họa Yên, cũng nhìn về phía Diệp Bạch vẻ chấn kinh, tuy nhiên không lộ vẻ gì khác, Trầm Họa Yên lại nhìn sâu hơn một chút.



Còn ba nữ đệ tử nội tông Lam Hải Nhược, Quách Thiên Thiên, Phó Băng Vũ cũng giật mình nhìn lại Diệp Bạch, tâm thần chấn động, không thể tin được hai mắt của mình, tiềm lực như vậy ngay cả đệ tử như họ cũng chưa có. Một tên đệ tử ngoại tông lại có thể cùng lúc xuất ra một thanh huyền binh bậc ba trung cấp, một thanh huyền binh bậc ba thượng giai, điều này sao có thể.



Một vài trưởng lão đang xem cuộc chiến mắt cũng lồi ra, biến cố này vượt qua tưởng tượng của bọn họ.



Ánh mắt của Cốc Tâm Hoa lại chớp động, thầm nghĩ muội muội của mình thật biết nhìn người a. Nàng tuyệt đối không để mắt vào thanh Kim Phong Tế Vũ kiếm, nếu như nàng muốn, Cốc gia dễ dàng tìm về cho nàng một thanh như vậy, nhưng một đệ tử ngoại tông bình thường lại có thể xuất ra cùng lúc bảy thanh huyền binh, phần thực lực phía sau mới khiến nàng giật mình.



Tiết Thần Tinh đang đứng đối diện với Diệp Bạch vốn đang coi thường lúc này cũng kinh ngạc:



- Ngươi, sao ngươi lại có nhiều huyền binh như vậy?



Mặc dù Diệp Bạch không ngờ đến biến cố này nhưng hắn cũng không thể giải thích cho mọi người rõ ràng, vẫy tay một cái, kiếm trận bắt đầu xoay tròn kịch liệt phát ra thanh âm như dao cắt, nhìn về Tiết Thần Tinh, bình thản nói:



- Nhiều lời vô ích, ngươi không phải muốn xem thực lực chân chính của ta sao, vậy tiếp một kiếm này đi, Thất Kiếm Phân Tinh.



Tay hắn giương lên, bảy thanh kiếm bỗng tản ra, hóa thành bảy luồng sáng, chia làm ba đường thượng, trung, hạ bay vụt vào Tiết Thần Tinh, khí thế kinh người.



Tiết Thần Tinh hừ lạnh một tiếng, hồi phục tinh thần rồi lập tức sử ra Tinh ảnh bộ né qua công kích này của Diệp Bạch, nhưng gã đột nhiên phát hiện những luồng kiếm khí này như có thực chất tỏa ra bốn phía khóa chặt đường lui của gã.



Sắc mặt gã khẽ biến đổi, thân hình vội vàng chấn động rồi xuất hiện một vòng bảo hộ bằng cương khí quanh thân, chính là huyền kỹ phòng ngự lục giai cao cấp, Nộ Diễm Cuồng Cương



Sau đó, sắc mặt gã ngưng trọng, thanh cổ kiếm màu xanh vung lên, quán chú huyền khí cường đại, kiếm quang phút chốc bừng lên chọi lọi.



Cuối cùng gã đánh ra một kiếm mang theo khí thế sấm sét phảng phất khai thiên phá thạch tiếp đón bảy luồng công kích của Diệp Bạch.



Quảng trường vốn được làm bằng đá hoa cương cứng rắn vô cùng chỉ trong nháy mắt đã bị phá hủy tan nát, kiếm quang màu xanh đi tới đâu, mặt đất bị nứt ra từng rãnh sâu hun hút.



Ở bên ngoài mọi người đều đồng thời biến sắc, tiếp tục lui nhanh về phía sau.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #385