Diệp Bạch hơi thất thần, tự biết mình lỡ lời vội vàng ngậm miệng, Cốc Tâm Hoa cũng đã quay đầu trở lại tựa hồ như không phát giác, nhưng hắn không hề biết được khóe miệng nàng hơi nhếch lên vui vẻ, tựa hồ ý vị sâu xa.
Lời đã nói ra rồi cũng không biết phải làm sao, Diệp Bạch cho dù cảm thấy bất an nhưng cũng không cách nào rút lại lời nói đành tiếp tục quan sát, mặc kệ Cốc Tâm Hoa có nghe thấy hay không.
Ở giữa sân, tình hình của Trường Tôn Kiếm Bạch quả giống như hắn nói!
Nguyên thế lực hai bên ngang nhau, trong chớp mắt đã thay đổi.
Tiết Thần Tinh xứng đáng là một nhân vật nổi danh trong nội tông, người như vậy không phải là một đệ tử ngoại tông như Trường Tôn Kiếm Bạch có thể so sánh.
Ầm!
Năm luồng lôi khí màu đỏ giống như năm dây roi mạnh mẽ quất về Tiết Thần Tinh.
Huyền kỹ công kích lục giai đỉnh cấp Ngũ Tâm Oanh Lôi Kiếm Pháp quả nhiên uy chấn thiên hạ!
Ngoài ra thanh kiếm của Trường Tôn Kiếm Bạch có tên là Xích Kim Thiên cũng là một thanh huyền binh bậc ba đê cấp, mỗi kiếm phát ra đều mang theo hình loan nguyệt đỏ chói.
Tuy nhiên thanh kiếm trên tay của Tiết Thần Tinh cũng là một thanh huyền binh bậc ba trung cấp, còn Điểm Tinh Kiếm Pháp Tiết lại bạo xuất ra từng đạo tinh quang chập chờn mỹ lệ nhưng ẩn tàng vô số sát cơ.
Nhìn thấy một kiếm uy mãnh của Trường Tôn Kiếm Bạch, Tiết Thần Tinh khẽ rùng mình, hai chân khẽ động rồi thoáng chốc đã biến mất, là tuyệt chiêu Tinh Ảnh Bộ nổi danh. Trường Tôn Kiếm Bạch có thể bức gã sử ra chiêu này cũng coi như đáng để tự ngạo.
Năm luồng kiếm khí không đánh trúng đến người của Tiết Thần Tinh, nhất thời oanh nhập trong hư không, chỉ nghe liên tục vài tiếng xé óc rồi cả không trung chao đảo như có vô số hỏa lôi cùng nổ.
Diệp Bạch đứng ở xa cũng khẽ biến sắc, uy lực một chiêu này cũng lớn hơn tưởng tượng của hắn, uy lực của lục giai đỉnh cấp quả không đơn giản, đệ tử bình thường ai dám mơ tới.
Hiện giờ Diệp Bạch không hề có qua một bộ huyền kỹ lục giai đỉnh cấp, vừa rồi may mắn có được một bộ huyền kỹ công kích lục giai cao cấp Tê Phong Chỉ đã thấy cực kỳ mạnh mẽ, giờ lại cảm thấy không đủ.
Xem ra hắn đã quá coi thường anh hùng trong thiên hạ, huyền kỹ lục giai đỉnh cấp tuy ít nhưng không hiếm đệ tử ngoại tông, nội tông có được, nhất là những đệ tử tinh anh, đệ tử hạch tâm còn có cả các công pháp tinh phẩm, cực phẩm, uy lực còn lớn hơn.
Tiết Thần Tinh tránh được một chiêu của Trường Tôn Kiếm Bạch, ánh mắt nhất thời trở nên giận dữ, cả người hóa thành vô số tinh quang tụ lại một chỗ như một bầy cá nhỏ rồi đột nhiên như hình một con rồng, chính là sát chiêu Ngư Long Mạn Diễn của Điểm Tinh Kiếm Pháp.
Một chiêu này sử ra thì trong mắt của cả đám người vây quanh như bị một vùng sáng chói lọi bao phủ, bầu trời đột nhiên tối sầm, từng điểm tinh quang lấp lánh rơi xuống ẩn chứa từng đạo sát cơ.
Yếu quyết một thức này xuất phát từ Âm Phù Kinh gọi là “ Thiên phát sát cơ, di tinh dịch túc. Địa phát sát cơ, long xà khởi lục. Nhân phát sát cơ, thiên địa phản phúc.”, một chiêu này của Tiết Thần Tinh quả thực kinh khủng đến cực điểm, ngay cả một vài trưởng lão của ngoại tông có mặt ở đó cũng biến sắc cùng kêu lên một tiếng:
- Không được!
Hiển nhiên, không ai cho rằng Trường Tôn Kiếm Bạch có thể sống sót dưới một kiếm này, tuy nhiên nếu chỉ là một trận tỷ thí mà lấy đi mạng gã thì Trường Tôn thế gia e là sẽ điên cuồng báo phục, đem đến một hồi kiếp nạn.
Tuy nhiên bọn họ bị vô số đệ tử ngoại tông ngăn cách chiến trường nên dù thực lực có cao cũng không tài nào chắn kịp.
Trường Tôn Kiếm Bạch mắt thấy vô số tinh quang hạ xuống, sắc mặt vốn kiêu căng trở nên trắng bệch, sự tự tin bay sạch chỉ còn nỗi tuyệt vọng.
Gã đã quá đề cao bản thân, coi thường Tiết Thần Tinh, cho là có được một môn huyền kỹ công kích lục giai đỉnh cấp thì không còn coi ai vào mắt, ngay cả người đứng đầu trong mười đại đệ tử của ngoại tông Lam Phong cũng không có một môn công pháp lục giai đỉnh cấp. Dù sao gã cũng chưa từng ở trong nội tông, không biết bản thân chênh lệch với đệ tử trong đó ra sao.
Lúc này gã cảm thấy vô cùng hối hận tại sao lại trêu chọc đến tên như Tiết Thần Tinh này, nếu là một đệ tử nội tông bình thường thì còn có thể không phải là đối thủ của gã, ở đây là người có thể xếp thứ hai mươi tám trong một nơi cường giả như mây, thử nghĩ xem thực lực của y như thế nào.
Uy lực một chiêu Ngư long mạn diễn không phải là thứ mà gã có thể tưởng tượng cũng như tránh né, tựa hồ trên trời dưới đất đã không còn một kẽ hở để cho gã chui ra.!
Thân thể Trường Tôn Kiếm Bạch cứng ngắc, mồ hôi lạnh toát ra như mưa, ngay cả động thân cũng không dám, huyền kỹ hộ thể cũng không dám sử ra chỉ e dẫn động tinh quang đầy trời kia đến nhanh hơn, hô hấp cũng dường như dừng lại.
Đương trường mọi người cũng lạnh ngắt, tầm che phủ một chiêu kia quá rộng, mặc dù không nhằm vào họ nhưng có cảm giác khẽ vọng động một chút sẽ khiến một đạo tinh quang nào đó lệch khỏi quỹ đạo bắn vào mình là xong đời mạng nhỏ.
Diệp Bạch cũng thầm kêu may mắn lúc trước trong Băng Vụ Đại Hạp Cốc chỉ gặp phải đệ tử nội tông như Cao Lăng Huyết mà không phải như Tiết Thần Tinh, rất rõ ràng là cho mười Cao Lăng Huyết cũng chưa phải là đối thủ của Tiết Thần Tinh.
Nếu như lần trước tại Băng Vụ Đại Hạp Cốc gặp phải Tiết Thần Tinh, Diệp Bạch thật không biết có toàn mạng trở về hay không. May mắn là loại đệ tử tinh anh như vậy sẽ không thiếu điểm cống hiến, bằng không gã mà đi làm tu sĩ đoạt bảo thì cả vô số đệ tử của Băng Vụ Đại Hạp Cốc đã gặp tai ương ngập đầu.
Vừa rồi hắn còn kinh ngạc bởi sự cường đại của Ngũ Tâm Oanh Lôi Kiếm Pháp thì giờ lại cảm giác được sát cơ nồng đậm trong từng đạo tinh quang, nếu như sử dụng Thiên Tẩu Tứ Tượng Bộ cũng chỉ có năm thành cơ hội.
Đột nhiên vào lúc này Cốc Tâm Hoa trước đó vẫn đứng yên bỗng nhiên hành động. Cả thân hình nàng lóe lên như phượng hoàng tái thế. Chỉ thấy ống tay áo nàng khẽ phất lên rồi một luồng ánh sáng ba màu vàng, lam, hồng chói mắt xuất hiện. Đến khi Diệp Bạch nhìn rõ thì thấy trong tay nàng một vật giống như sừng rồng, lại giống như một cành hoa hồng khô, lại càng giống một cành san hô ba màu.
Con mắt của Diệp Bạch đột nhiên co rút, trong lòng đột nhiên hiện lên một cái tên: Tam Sắc Vũ Băng Chi!
Tuy nhiên, điều hắn còn không tưởng tượng ra là Cốc Tâm Hoa đối mặt với khí thế phô thiên cái địa như vậy vẫn bình thản như không, bàn tay nõn nà như ngọc của nàng cầm thanh san hô kỳ lạ kia nhẹ nhàng phất một cái, từng luồng sáng ba màu hiện ra nối thành một dải chắn trước mặt của Trường Tôn Kiếm Bạch.