Chương 167: Diệp Bạch xuất thủ - Thượng.



Tất cả mọi người đang nhìn bốn cuộc chiến đấu này, bất giác đều suy đoán, trong bốn người ngoại tông, ai sẽ duy trì được lâu nhất?



- Ta xem là Trường Tôn Kiếm Bạch, gã chính là truyền nhân thứ nhất của Trường Tôn thế gia, Ngũ Tâm Oanh Lôi Kiếm Pháp thuộc về lục giai đỉnh cấp, cả ngoại tông cũng chỉ có một hai người sở hữu, hơn nữa thực lực của gã cũng là cao nhất trong cả bốn.



- Cũng chưa chắc mà sẽ có thể là Tiêu Huyết, thực lực Trường Tôn Kiếm Bạch mặc dù cao, nhưng ngươi không nhìn nhìn đối thủ của y là ai sao, là Tiết Thần Tinh đứng hàng thứ hai mươi tám của nội tông a, Điểm Tinh Kiếm Pháp của gã cũng là lục giai đỉnh cấp, so sánh về tư chất, thực lực, kinh nghiệm chiến đấu, Trường Tôn Kiếm Bạch đều không thể bằng, cho nên bại cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Còn Tiêu Huyết thì khác, thực lực chiến đấu của y rất cao, Quách Thiên Thiên lại không mạnh mẽ như Tiết Thần Tinh, chính ra lại có hy vọng hơn.



- Hừ, ngươi biết cái gì? Quách Thiên Thiên mặc dù không bằng Tiết Thần Tinh nhưng cũng là đệ tử tinh anh của nội tông, thực lực chắc chắn cao hơn Tiêu Huyết, ta xem song phương tranh đấu kịch liệt như vậy thì sẽ phân thắng bại rất nhanh thôi, trái lại Trầm Họa Yên và Quan Đạp Tuyết bên kia đánh bình bình vậy coi chừng lại lâu nhất.



Tất cả mọi người đều nhao nhao bàn luận, người cho rằng Trường Tôn Kiếm Bạch sẽ cầm cự được lâu nhất, kẻ lại cho rằng là Tiêu Huyết, có người thì phân tích rồi lại bảo là Trầm Họa Yên và Quan Đạp Tuyết, ai cũng cho rằng mình có lý.



Diệp Bạch nghe bọn họ bàn tán, ánh mắt theo dõi bốn cuộc chiến đấu, nhờ vào Vọng Khí Quyết mà thấy những gì diễn ra không hề giống như những gì bọn họ nhận xét.



Diệp Bạch mơ hồ thấy mỗi khi một người sử dụng một chiêu thì dẫn động khí của trời đất, để lại một quỹ tích tàn ảnh khiến hắn dường như thấy được từng chỗ mạnh yếu của từng người.



Đột nhiên hắn có một ý nghĩ, nếu bản thân trong lúc chiến đấu cũng sử dụng Vọng Khí Quyết này chẳng phải là sẽ biết được chỗ nào yếu nhất của đối phương rồi nhắm vào đó công kích thì kết quả sẽ như thế nào.



Ý nghĩ này vừa hiện ra thì hắn lập tức đem giấu kín vào lòng, sau này có cơ hội sẽ tìm người thí nghiệm, lúc này cũng không rảnh để phân tâm.



Trải qua cũng không biết đã bao lâu, tựa hồ lại chỉ là trong nháy mắt, tuy nhiên cuộc chiến giữa sân cũng đã đến lúc kết thúc.



Ánh mắt của Diệp Bạch đột nhiên chớp động nhìn về Quan Đạp Tuyết, trong mắt của hắn thì khí thế của Quan Đạp Tuyết đã nhanh chóng yếu đi còn khí thế của Phó Băng Vũ vẫn cường thịnh như cũ, trong giây lát, Quan Đạp Tuyết lại sử ra một kiếm.



Một kiếm này trong mắt mọi người thoạt nhìn thì tiếng gió vù vù, làm nổi lên vô số quang mang của những bông tuyết rơi, tựa hồ uy lực vô cùng, nhưng trong mắt của Diệp Bạch thì lại thấy một chút kiệt sức. Mặc dù ỷ vào một thanh huyền binh bậc ba trung cấp nhưng thực lực dù sao cũng là thực lực, ngoại vật có trợ giúp nhưng cũng không thể nhiều, Diệp Bạch thở dài một tiếng, biết Quan Đạp Tuyết sắp thất bại.



Quả nhiên, Phó Băng Vũ tựa hồ cảm giác được điểm này, trường kiếm trong tay giương lên, nhất thời công tới chỗ hở của Quan Đạp Tuyết. “ Xoẹt “, một tiếng vang nhỏ, Quan Đạp Tuyết đã bị một kiếm này của Phó Băng Vũ đánh bay ngược ra, cũng may mà thực lực của gã không thấp, thân hình đang bay trong không trung thì uốn lượn liên tục chín lần rồi nhẹ nhàng hạ xuống.



Người nào có nhãn lực cao lập tức nhận ra, một chiêu này của Quan Đạp Tuyết là tuyệt kỹ độc môn huyền kỹ thân pháp lục giai trung cấp Đoàn Không Cửu Chuyển, quả nhiên tinh diệu khiến cho mọi người khen ngợi một hồi.



Mặc dù Quan Đạp Tuyết hóa giải thành công một chiêu ám kình này của Phó Băng Vũ nhưng cũng đã rớt ra khỏi vòng tròn, xem như đã bại. Gã cũng không lộ vẻ buồn bực mà đứng lên ôm quyền hướng về Phó Băng Vũ: Ta bại, Phó cô nương quả nhiên lợi hại, Quan Đạp Tuyết tâm phục khẩu phục.



Phó Băng Vũ thấy thế cũng vẫn lạnh lùng:



- Quan công tử khách khí rồi, thực lực của Quan công tử cũng là hiếm thấy. Nếu có ngày có thể thông qua khảo nghiệm nội tông chắc chắn sẽ vượt trên ta.



Hai người trong lòng biết rõ ràng, thực lực của Phó Băng Vũ dù sao cũng cao hơn một bậc, Quan Đạp Tuyết mặc dù ỷ vào vũ khí lợi hại mà tiếp được mấy chiêu nhưng cũng không có khả năng thay đổi thành bại, cho nên không có gì tiếc nuối. Quan Đạp Tuyết đi rất thong thả về đám đông, còn cả bốn phía đã sớm đem số chiêu tiếp được của gã công bố ra.



Hai mươi chín chiêu.



Quan Đạp Tuyết và Phó Băng Vũ chiến đấu tổng cộng hai mươi chín chiêu, cuối cùng bởi vì thực lực không bằng đã bị một kiếm của Phó Băng Vũ đánh bại, tuy nhiên đối phương là đệ tử nội tông nên cũng không ai dám coi thường Quan Đạp Tuyết.



Hơn nữa, người sáng suốt đều nhìn ra được, Quan Đạp Tuyết mới vừa rồi cũng không dùng toàn lực, sau khi qua được ba chiêu thì tùy tiện đánh đỡ, nếu không cũng không chỉ dừng lại như vậy.



Trong lòng Diệp Bạch mừng rỡ như điên, Vọng Khí Quyết quả nhiên có khả năng quan sát khí thế của đối thương, cho dù bên ngoài có biểu hiện cực kỳ uy mãnh nhưng bên trong luôn có thiếu khuyết. Nếu trong chiến đấu, hai bên có cùng thực lực mà mình có khả năng như vậy thì vượt trước đối phương một bước rồi, lần quan sát này không ngờ lại có được thu hoạch ngoài ý muốn.



Có được tiền đề đó, Diệp Bạch tiếp tục nhìn vào ba cuộc chiến đấu còn lại, qua một lát, trong lòng hắn lại có suy nghĩ: Tiêu Huyết sắp bại rồi.



Tiêu Huyết lúc này đang đẩy mạnh thế công, nhưng trong mắt Diệp Bạch thoáng nhìn thấy kiếm khí có chút run rẩy hết sức nhanh chóng, người ngoài tuyệt đối không thể nhìn thấy được.



Cùng lúc Đào Hoa Phiến của Quách Thiên Thiên cũng quét qua, trường kiếm của Tiêu Huyết bị đẩy dạt ra. Quách Thiên Thiên nhìn thấy Đào Hoa Phiến sắp quét qua ngực rồi xé tung bụng gã thì vội vàng thu quạt lại thành một cây đoản côn nhẹ nhàng gõ vào ngực gã.



Chỉ nghe mấy tiếng “rắc rắc” vang lên, Quách Thiên Thiên mặc dù đã kịp thu quạt nhưng cũng không thể thu được thế công, trước ngực Tiêu Huyết bị một cây quạt gõ xuống bay ngược trở ra, máu tươi phun thành vòi, thanh quái kiếm cũng lăn lóc ra đất.



Tiêu Huyết vẻ mặt không cam lòng, giãy dụa muốn đứng lên, nhưng vừa cố gắng đã thấy đau nhói, sắc mặt tái nhợt lại ngã lăn ra, khiến cho mọi người cùng bật cười vang. Tuy nhiên mấy người vừa cười xong thì dường như nhớ ra điều gì vội vàng im bặt rồi quay người đi luôn.



Giữa sân chỉ còn cuộc đấu giữa Trường Tôn Kiếm Bạch và Tiết Thần Tinh, cùng với Trầm Họa Yên và Lam Hải Nhược, một bên thì kịch chiến, một bên lại ôn hòa.



Trải qua đến giờ thì Trường Tôn Kiếm Bạch đã tiếp được năm mươi hai chiêu, còn Trầm Họa Yên tiếp được bốn mươi bảy chiêu, tựa hồ vẫn chưa phân thắng bại.



Ánh mắt Diệp Bạch lại chợt lóe lên, rồi than nhẹ:



- Ba chiêu nữa Trường Tôn Kiếm Bạch chắc chắn sẽ bại.



Tuy hắn chỉ thì thào tự nói, nhưng không ngờ Cốc Tâm Hoa đang chăm chú xem vẫn nghe được quay lại nhìn, tuy nhiên lần này nàng không hỏi mà chỉ tỏ vẻ hơi kinh ngạc.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #382