Nhìn một chút rồi Diệp Bạch vẫy tay triệu hoán ra Kim Phong Tế Vũ kiếm đào một chiếc hố bên vách núi đem cả năm tên chôn vào đó, hủy thi diệt tích.
Như vậy chỉ cần không có người đào lên thì không thể phát hiện thi thể bọn chúng, hơn nữa cũng không để cả năm phải phơi thây nơi hoang dã. Dù bọn chúng là kẻ địch nhưng người chết cũng cần chôn cất tử tế, Diệp Bạch cũng không bất cận nhân tình như thế
Sau đó, hắn thu thập mấy loại vũ khí của mấy người Lam Vũ Phong, trừ thanh Hỗn Nguyên đồng côn phải đeo trên lưng, còn lại mấy món khác như chiếc chiến phủ màu đen, thanh đao màu lam hay cây ngọc địch màu cam của Lam Vũ Phong đều được nhét vào trong lòng.
Dưới chân vách núi, Diệp Bạch tìm thấy tổng cộng có đến năm cái bao căng phồng trong một hốc đá hẻo lánh, trên đó mơ hồ còn thấy vết máu, chắc đến chín phần là cướp đoạt của người khác.
Diệp Bạch mở ra nhìn bên trong thì tất cả đều là các loại linh thảo, linh Hoa, xương, da thú linh tinh các loại... , rực rỡ muôn màu hoa cả mắt, tuy nhiên phần lớn chỉ là cấp một, cấp hai, còn cấp ba chỉ có mấy thứ.
Hiển nhiên để thu thập được những loại linh thảo, linh hoa hay vật liệu trên người hung thú cường đại cần đi vào những nơi hiểm ác chi địa, người như thế thực lực thường thường không thấp, hoặc là kết thành đội hình, không phải là những đối tượng mà năm người Cao Lăng Huyết có thể đối phó.
Tuy những thứ này phẩm cấp không quá cao nhưng số lượng nhiều như vậy thì số giá trị cũng hết sức lớn, cũng không biết bọn chúng đã tàn sát bao nhiêu người để có, nghĩ tới đây Diệp Bạch lại càng phẫn hận, không chút áy náy vì đã giết sạch không tha.
Đem mấy thứ này chất hết lên lưng, dù sao bây giờ chúng cũng là vật vô chủ, thậm chí muốn trả lại chủ nhân cũ cũng không thể, Diệp Bạch tự nhiên sẽ không lãng phí.
Trên vai hơi trĩu xuống, sau lưng Diệp Bạch cộng thêm cả chiếc bao của hắn nữa hiện giờ tổng cộng là sáu, khi đứng lên còn to hơn cả người hắn, nhìn từ phía sau trông rất tức cười.
Tuy nhiên nếu có người biết bên trong này đều là linh thảo thì chắc không cười nổi mà hâm mộ đến chết. Còn chút sức nặng đó đối với một Huyền sĩ cao cấp cũng không tính là gì.
Diệp Bạch đang muốn rời đi thì chợt liếc thấy trong thi thể đám Đằng Xà một tia sáng trong suốt. Trong lòng khẽ động, hắn phi lại lật lên thì thấy trong thi thể hai con Đằng Xà một gốc linh thảo xanh nhạt, lóe lên một luồng sáng trong suốt, chính là thứ mà lúc nãy hắn vừa phát hiện.
Linh thảo bậc ba đê cấp, Phong Linh Thảo
Khẽ động một ngón tay, gốc Phong Linh Thảo đã bị Diệp Bạch dùng một luồng kính khí vô hình nhổ lên, trong mũi nhất thời ngửi thấy một mùi thơm nhẹ nhàng.
“ Đúng thực là linh thảo bậc ba đê cấp Phong Linh Thảo, một trong những dược liệu chủ yếu để luyện chế Khinh Cốt Đan.”
Khinh Cốt Đan là một đan dược bậc ba thượng phẩm, người dùng nó có khả năng tăng tốc độ bản thân, cực kỳ trân quý. Một gốc cây linh thảo bậc ba đê cấp Phong Linh Thảo đủ để luyện chế mười miếng Khinh Cốt Đan, giá trị không cần nói cũng biết, chỉ là rất khó tìm ra, giá trị thậm chí còn cao hơn cả một số linh thảo bậc ba trung cấp.
Diệp Bạch nghĩ ngợi một lúc thì hiểu đám người Cao Lăng Huyết đến đây chủ yếu là vì gốc Phong Linh Thảo này, nhân tiện giết người cướp của không ngờ lại gặp phải mình. Cả đám cực khổ giết sạch đám Đằng Xà nhưng kẻ chiếm tiện nghi lại là hắn.
Đáng tiếc đám Đằng Xà này cũng không có gì đáng giá nên hắn cũng không chú ý, đằng xa đã nghe tiếng tay áo phần phật rất nhỏ, hình như đang có người chạy tới rất nhanh.
Diệp Bạch cũng không do dự nữa, chuyển thân đeo sáu cái bao rồi biến mất rất nhanh.
...
Hai ngày sau, tại lối ra của Băng Vụ Đại Hạp Cốc.
Một luồng sáng lóe lên rồi một nhân ảnh xuất hiện. Hắn mặc y phục màu trắng, mặt mày nhuốm vẻ phong trần, trên lưng đeo sáu cái bao trông hết sức bắt mắt, nhanh chóng liếc quanh đánh giá một vòng thấy tất cả đều yên tĩnh lại chuyển thân biến mất.
Một canh giờ sau đó.
Bóng người áo trắng kia lại xuất hiện tai dãy nhà gỗ thấp bé dành cho các đệ tử ngoại tông đê cấp của Tử Cảnh Cốc. Tốc độ hắn nhanh đến kinh người, thừa dịp bốn phía không người, chui tọt vào một căn nhà gỗ đơn sơ dưới một gốc tùng cổ thủ..
Trong phòng, Diệp Bạch không hề để ý đến hình tượng đặt mông ngồi phệt dưới đất, sáu cái bao đều bị hắn vứt bừa bãi phía sau, cũng chưa buồn mở ra xem xét.
Bởi vì thương thế của thân thể mà vốn hắn định chỉ mất một ngày là về đến nơi, kết quả lại mất tới hai ngày, may mắn so với hạn kỳ một tháng thì vẫn còn nửa ngày.
Cuối cùng cũng đã về đến chỗ ở, tuy mới chỉ trải qua một tháng nhưng vì gặp quá nhiều biến cố nên hắn không hiểu sao lại có một cảm giác thân thiết khó hiểu với ngôi nhà gỗ đơn sơ này.
Cũng vì đã qua một tháng không có người quét dọn nên trong phòng có phủ một lớp bụi mờ. Tuy nhiên Diệp Bạch cũng không để ý, mất hai ngày hai đêm chạy liên tục, thể lực hắn đã sớm cạn kiệt, vừa hồi phục một chút thì lập tức ngồi lên nhắm mắt chữa thương.
Móc từ trong ngực một chiếc bình ngọc rồi lấy ra hai viên đơn dược màu đỏ bỏ vào miệng, Diệp Bạch ngồi yên điều tức suốt đêm. Sáng hôm sau, trên đầu hắn xuất hiện một đám sương màu trắng, từ từ xoay tròn, cuối cùng từ từ chậm lại rồi đứng yên.
Nửa canh giờ sau.
Vùng sương trắng bị Diệp Bạch hút sạch vào cơ thể, chỉ là chất lượng cũng như số lượng đều tinh khiết hay tăng lên rất nhiều, thương thế của hắn cơ bản đã ổn định, chỉ còn một chút nội thương cần từ từ chữa trị, không cần quá gấp gáp.
Diệp Bạch cũng không để ý nữa mà đứng dậy bắt tay vào kiểm tra lại thu hoạch chuyến này, kiểm tra một hồi, hắn há hốc miệng không thể tin được vào mắt mình.
Thu hoạch một chuyến vừa rồi thật sự quá lớn, trong đó bốn phần năm đến từ năm người Cao Lăng Huyết, Diệp Bạch đếm số linh thảo, linh hoa và vật liệu của hung thú, càng lúc càng vui vẻ, cuối cùng không nhịn được cười “ha ha ” hai tiếng.
Diệp Bạch đem toàn bộ số linh thảo, vật liệu đem gói gém kỹ lại rồi lấy ra hai phần không nhỏ không lớn, đi ra khỏi phòng đóng cửa lại rồi theo một con đường nhỏ, cuối cùng đến trước một ngôi nhà cổ kính có năm tầng.
Bách Thảo Các.
Nơi đây là chỗ mà các đệ tử ngoại tông của Tử Cảnh Cốc đến bán các loại linh thảo, linh hoa, Diệp Bạch cúi đầu đi thẳng vào trong.
Đây là lần đầu tiên hắn tới Bách Thảo Các, chỉ thấy bên trong dài, rộng ba trượng, mấy thiếu nữ áo xanh thấy hắn một mình đi vào thì cung kính hô một tiếng:
- Hoan nghênh tới đây.
Ở góc tầng một có một chiếc cầu thang thông lên tầng hai, ở đó cũng có hai thiếu nữ mặc áo hồng đứng sẵn, dung mạo còn xinh đẹp hơn mấy thiếu nữ áo xanh đứng ngoài cửa.
Tuy nhiên Diệp Bạch tới đây cũng không phải để thưởng thức bọn họ, hắn đi thẳng tới quầy của tầng một, đưa hai chiếc bao trong tay để lên trên nói gọn một tiếng:
- Đổi.
Lão giả tóc bạc đứng sau quầy mặc một bộ quần áo vải trông hết sức giản dị nhưng cặp mắt hết sức tinh nhanh, đôi bàn tay gầy như khô trúc, khớp xương nhô ra khi nắm chặt tựa như vuốt ưng.
Lão nhìn Diệp Bạch một cái, cũng chưa vội mở ra chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên với hình dáng hai chiếc bao, mỉm cười hỏi Diệp Bạch:
- Vị tiểu ca này, xin hỏi ngươi muốn đổi thành tinh thạch hay là điểm cống hiến.
Diệp Bạch nghe vậy, không chút do dự:
- Điểm cống hiến.
Lão giả kia cũng nói luôn:
- Tốt, vậy ngài chờ một chút để ta định giá, nếu cảm thấy có chỗ nào không công bằng xin cứ nói, tất nhiên cũng có thể sang một quầy khác để đổi.
Diệp Bạch thản nhiên:
- Bách Thảo Các nếu như không công chính, vậy thì cũng không tồn tại được đến giờ rồi, ta tin tưởng các ngươi, bắt đầu đi.
Lão giả kia cười nhẹ rồi không nói gì thêm mở một chiếc bao ra, lập tức linh quang nhàn nhạt tỏa ra làm lóa mắt mọi người trong lầu.
Thoáng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Diệp Bạch, lão giả kia lúc này mới ý thức được điều gì đó không ổn rồi lại cúi đầu kiểm tra lại cẩn thận.