Chương 146: Đạt tới bốn tầng ám kình



Thấy Diệp Bạch lại tiếp tục đánh tới một quyền, ánh mắt của Cao Lăng Huyết càng thêm âm trầm, cơ hồ không do dự lại dùng quyền đối chiến.



Khí thế, quyền kình vẫn cường đại như cũ, nơi nào nó đi qua khí lưu xoáy thành vũng, thậm chí gợn sóng ra hình đám mây.



Vào lúc hai quyền giao nhau, cổ họng của Diệp Bạch đột nhiên thấy ngòn ngọt, dường như muốn phun ra một ngụm máu.



Nhưng Diệp Bạch vẫn cưỡng ép nuốt xuống, còn cả người hắn chịu không được một quyền này của Cao Lăng Huyết bị đánh bay ngược ra sau hơn mười trượng. Ánh mắt Cao Lăng Huyết lại lóe lên, chuẩn bị tiếp tục đánh ra một quyền.



Phượng Vĩ Đầu sở dĩ cường đại chính là thế công không ngừng, lần sau mạnh hơn lần trước, đến một khí thế nhất định sẽ có thể phá núi xẻ biển.



Một quyền lần này đã là quyền thứ ba mà Cao Lăng Huyết xuất ra, khí thế so với hai lần đầu mạnh mẽ hơn rất nhiều, gã muốn thừa dịp Diệp Bạch còn chưa kịp phản ứng, trước lúc Phượng Vĩ Đầu hết uy lực giải quyết đối thủ này.



Đối phương có ba tầng kình lực cực kỳ kỳ lạ, có thể nói là quỷ dị, bên trong tựa hồ còn có một loại khí kình xoắn ốc mang tính phá hủy, có khả năng triệt tiêu công kích của đối thủ. Từ đầu đến giờ, Cao Lăng Huyết nhận thấy nó cũng không thua kém bao nhiêu với quyền lực của mình, nếu nhiều hơn một tầng thì ai thắng ai thua cũng là chuyện không chắc chắn.



Vì thế gã mới lo lắng, tranh thủ kết liễu đối thủ trong thời gian ngắn. Gã tin tưởng chỉ cần mình có thể đánh ra một quyền này thì Diệp Bạch chết chắc.



Thực lực nhờ Phượng Vĩ Đầu mà tăng lên bốn lần, cộng thêm với ba tầng công kích hoàn toàn có thể dễ dàng tiêu diệt một Huyền sĩ cao cấp, cho dù là một Huyền sĩ đỉnh cấp cũng không thể ngăn cản được.



Nhưng điều khiến Cao Lăng Huyết không thể ngờ là Diệp Bạch đã bị thương nặng bay rớt ra ngoài mười trượng nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất rồi lại hiện ra trước mặt mình, ánh mắt vẫn kiên nghị đánh tiếp ra một quyền, trước khi gã kịp xuất thủ .



- Muốn chết.



Bản thân còn chưa tìm hắn, hắn đã tự tìm đến trước, Cao Lăng Huyết hừ lạnh cảm thấy khâm phục ý chí kiên cường của Diệp Bạch nhưng đồng thời trong lòng càng muốn trừ đi đối thủ.



Cao Lăng Huyết nghiến răng đánh ra quyền thứ ba, quyền này không giống như hai quyền trước, vừa xuất ra đã làm không khí chấn động, dường như trong vòng một trăm dặm đều nghe thấy.



Diệp Bạch nghĩ rằng một chiêu này sẽ quyết định thắng bại của cuộc chiến, nhìn cục diện trước mắt thì có tới chín mươi chín phần trăm hắn sẽ thua, người tu luyện Phượng Vĩ Đầu gần như là một tồn tại vô địch trong những người đồng cấp, bản thân mình nếu không nhờ ba tầng ám kình thì sao có thể chống đỡ đến chiêu thứ ba.



Nhưng hắn tuyệt đối vẫn không lùi lại, cho dù lần này có thể thất bại, cơ thể dồn toàn lực đến từng tấc một, Huyền khí điên cuồng trút vào tay phải để có thể đánh ra quyền thứ ba. Cánh tay phải của hắn lúc này giống như một thùng thuốc nổ, chỉ cần một tia lửa nhỏ là có thể nổ tan tành.



Hai quyền lần thứ ba chạm nhau, trong nháy mắt tiếp xúc thì Cao Lăng Huyết cười lên lạnh lùng.



Nỗi lo lắng vẫn lởn vởn trong tâm trí gã phút chốc tan biến, bởi vì gã biết cho dù đối phương ẩn dấu thực lực thì lúc này cũng phải dốc hết trong thời khắc sinh tử này, nhưng giờ gã cảm thấy quyền kình của đối phương mặc dù vẫn mạnh mẽ nhưng có một chút yếu hơn hai lần trước, hiển nhiên là do nội thương không nhẹ.



Còn quyền của gã lại càng mạnh hơn, sự chênh lệch có thể thấy rõ.



Gã thậm chí có thể nghe rõ tiếng xương cốt của đối phương gãy lách cách, không chỉ là cánh tay mà là cả bả vai bởi vì quyền kình của gã đã thuận thế đi lên đến đó.



Trên mặt Cao Lăng Huyết càng thêm vui vẻ, nhưng đúng vào lúc gã định dồn khí kình xuyên vào tâm tạng Diệp Bạch thì đột nhiên biến sắc, giống như đã gặp phải việc gì đó kinh khủng.



Một luồng kiếm khí vô cùng mãnh liệt giống như là bị kích thích phát ra từ trong đan điền của đối phương, trong nháy mắt đã cắt vụn tất cả quyền kình của gã. Một luồng ánh sáng màu xanh, ở giữa có một thanh tiểu kiếm màu vàng đường nét kỳ dị trôi nổi giữa đan điền của Diệp Bạch, lạnh lẽo nhìn quyền kình dám xâm phạm vào, hiển nhiên cảm thấy rất khó chịu.



Quyền kình của Cao Lăng Huyết giống như một cơn thủy triều ào lui về phía sau. Sợ hãi đến cực độ, Cao Lăng Huyết không ngờ đối phương còn lưu lại hậu chiêu này, đợi đến lúc toàn thân bị gã đánh vào mới ra tay, quả thực quá âm độc.



Gã không hề biết điều này không hề do Diệp Bạch không muốn dùng mà là căn bản hắn không thể xuất ra. Diệp Bạch không ngờ vào lúc cuối cùng, Tiên Thiên kiếm khí vốn trước đó càng lúc càng khó khống chế đã nhảy ra cứu hắn, hơn nữa lại có uy lực như vậy.



Sau khi đánh lui quyền kình của Cao Lăng Huyết, luồng ánh sáng màu xanh ở giữa có thanh tiểu kiếm màu vàng kia rất nhanh nhạt đi, trong nháy mắt đã nhỏ xuống chỉ còn một phần mười, rơi xuống vào trong đan điền của Diệp Bạch, hoàn toàn lâm vào yên lặng.



Trong lòng Diệp Bạch run lên, hắn biết đây là do Tiên Thiên kiếm khí bị bị thương nặng, chỉ sợ phải mất một thời gian dài mới có thể khôi phục như cũ.



“ Nếu như lần này ta có thể toàn thân trở lui, nhất định sẽ toàn lực trợ giúp ngươi khôi phục nguyên khí”, Diệp Bạch khẽ nói với thanh tiểu kiếm dù không biết nó có thể nghe thấy hay không, hắn thực sự cảm kích bởi vì nếu không có nó thì bây giờ hắn đã thành một thi thể rồi.



Nghe được thanh âm trong lòng của Diệp Bạch, thanh tiểu kiếm bỗng nhiên run lê nhè nhè nhưng lập tức lại bất động, giống như đã tiêu hao hết tia khí lực cuối cùng, đáng tiếc lực chú ý của Diệp Bạch đã dời đi nên cũng không phát giác.



Cảm giác Huyền khí trong cơ thể sau khi quyền kình của Cao Lăng Huyết thối lui lại một lần nữa ngưng kết, Diệp Bạch tin tưởng đối phương chỉ mới thâm nhập vào kinh mạch của mình mà chưa kịp làm gì, nếu không một quyền vừa rồi của gã chỉ cần đánh thẳng lên thân thể cũng đủ cho mình chết chắc.



Diệp Bạch cảm thán nếu như lúc này lại có thể phát ra một quyền, đột phá lên bốn tầng ám kình thì thật là tốt biết mấy. Nếu vậy thì hắn có thể đánh tan tất cả quyền kình của Cao Lăng Huyết bây giờ đã không còn được Phượng Vĩ Đầu trợ giúp.



Đáng tiếc hắn cũng biết điều đó không có khả năng, võ đạo quan trọng là lĩnh ngộ. Có thể khổ luyện mười năm nhưng nếu không có lĩnh ngộ thì cũng không thể luyện thành, nhưng nếu đã lĩnh ngộ thì thì có thể đạt tới ngay lập tức. Diệp Bạch đã tu luyện tầng ám kình thứ bốn này trong một thời gian không ngắn nhưng vẫn chưa thể chân chính bước qua cửa, có ngẫu nhiên sử ra thì lần sau làm lại cũng không được.



Chính mình mới vừa rồi đã cường ngạnh trùng quan, muốn xuất ra bốn tầng ám kình nhưng vẫn không thể thành công, nghĩ tới đây Diệp Bạch thở dài nặng nề, cơ hồ buông bỏ cố gắng, chỉ là theo bản năng lại đem một luồng kình khí xuất ra.



Nhưng điều làm Diệp Bạch không ngờ là khi luồng kình khí này đi tới thì tầng ám kình thứ bốn vốn từ trước giờ vẫn khó khăn giờ lại nhẹ nhàng như nước chảy thành sông, thoáng cái đã nhập vào trong cánh tay phải.



“Ầm” một tiếng thật lớn, tầng ám kình thứ ba sau khi xuất ra tưởng đã không thể chuyển biến thì đột nhiên như chim tìm được đường về tổ, lại tiếp tục vọt tới.



Tầng ám kình thứ bốn!



Cao Lăng Huyết đang mừng thầm vì luồng kiếm khí trong cơ thể Diệp Bạch sau khi đánh lui quyền kình cũng không tiếp tục đuổi theo. Nhưng chỉ trong giây lát, sắc mặt gã đại biến, hoảng sợ đến cùng cực.



- Không có khả năng.



Gã chỉ kịp kêu lên mấy câu rồi luồng quyền kình còn chưa kịp thối lui lại bị một luồng quyền kình khác còn hung mãnh, cường đại hơn bao phủ, nháy mắt đã biến mất không thấy tăm tích.



Toàn thân Cao Lăng Huyết chấn động, kình khí của Phượng Vĩ Đầu biến mất, thất khiếu phun máu đầm đìa trông vô cùng đáng sợ.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #361