Bốn tên vừa bị trọng thương, Ngũ Hợp Kỳ Trận thoạt nhìn cực kỳ cường đại và thần bí nhất thời tự sụp đổ.
Điều này là do bốn tên đều chọn công kích gần, lại căn bản không ngờ Diệp Bạch ngạnh kháng với Cao Lăng Huyết nên không hề phòng bị, chỉ muốn quấn lấy Diệp Bạch để cho hắn không thể né tránh một quyền của Cao Lăng Huyết, mới dẫn tới thảm trạng như vậy.
Ba tên Huyền sĩ trung cấp, một tên Huyền sĩ đê cấp hứng chịu toàn bộ hợp kích của hai Huyền sĩ cao cấp, kết quả không cần nói cũng biết.
Qua một hồi lâu, cả bốn tên không ai có thể đứng lên, trong đó tên có thực lực kém nhất là Lam Vũ Phong trực tiếp ngất đi, chỉ e là có chữa trị thì qua cả mười ngày nửa tháng cũng chưa bò dậy khỏi giường, xương cốt toàn thần không biết đã gãy đi bao nhiêu cái.
Cặp mắt của Cao Lăng Huyết muốn rách ra.
Trên cánh tay gã, máu nhỏ xuống từng giọt tụ thành một vũng nhỏ khiến thần sắc của gã càng thêm hung ác.
Gã nhìn Diệp Bạch, khóe miệng mím chặt, gằn giọng:
- Tốt, rất tốt, ta xem thường ngươi rồi. Tiểu tử, lại tiếp ta một chiêu.
Vừa nói xong, thân hình gã trở nên rung động, khí thế vốn đã đạt đỉnh, lại được Ngũ Hợp Kỳ Trận bổ sung tưởng chừng như không thể tăng lên được nữa nhưng luồng khí thế hiện tại khiến ngay cả Diệp Bạch cũng không khỏi có chút áp lực, thậm chí sợ hãi.
Ánh mắt hắn nhìn Cao Lăng Huyết, lần đầu tiên có vẻ ngưng trọng:
- Là thuật tự tàn Phượng Vĩ Đầu.
Công pháp bậc sáu trung cấp Phượng Vĩ Đầu chính là thiêu đốt sinh mệnh lực của bản thân để tăng toàn diện thực lực, cao nhất có thể tăng lên đến ba lần, cực kỳ đáng sợ.
Bí thuật này bị Tử Cảnh Cốc liệt vào cấm thuật, không cho môn hạ đệ tử học tập, bởi vì ngoài sự cường đại của nó thì đồng thời cũng đem lại di chứng nặng nề.
Có người sử dụng bí thuật này thì chỉ nằm liệt nửa tháng, nhưng cũng có người sau khi hiệu quả mất đi thì biến thành ngu ngốc, thậm chí có người còn đứt gãy kinh mạch trở thành phế nhân, thậm chí thất khiếu tử vong cũng không phải là không có
Vì thế đời sau nghe tên bí thuật này thì đều biến sắc, người tu luyện nó cũng cực kỳ ít, bởi vì lợi bất cấp hai, không phải gặp lúc sinh mệnh nguy cấp thì không ai sử dụng.
Diệp Bạch không ngờ Cao Lăng Huyết là tu luyện bí thuật tự tàn này, thật làm người khác quá kinh ngạc .
Phượng Vĩ Đầu vừa sử ra thì cục diện cân bằng, có thể nói là Diệp Bạch còn chiếm chút ưu thế lập tức thay đổi, khí thế của Cao Lăng Huyết lại nhanh chóng gia tăng.
Gấp đôi, gấp hai... Gấp ba... bốn lần...
Đến khi gấp bốn thì khí tức của Cao Lăng Huyết mới dừng lại nhưng đã khiến cho cây cỏ trong vòng mấy trăm trượng gãy nát, Diệp Bạch đứng ở đối diện cũng bất giác lùi lại mấy bước.
Khí thế của Cao Lăng Huyết lúc này tuyệt đối vượt qua Huyền sĩ đỉnh cấp, thậm chí chỉ luận về khí tức đã không thua một số Huyền sư bậc thấp .
Ánh mắt của Diệp Bạch nheo lại, toàn thân khẩn trương, kiếm quang bốn phía liên tục chớp động, hơn sáu mươi thanh Hỏa Vân Trọng Kiếm đều xuất ra tạo thành Tứ Tượng Ngự Hồn Kiếm Trận.
Đồng thời, mặc kệ có ích hay không, Hộ Thể Kiếm Quang rất ít sử dụng từ khi tiến vào Tử Cảnh cốc cũng đã xuất ra bên người, tùy thời phòng ngừa vạn nhất.
Hắn đã có thể cảm giác được một kích này của đối phương khi hạ xuống tuyệt đối là bạt núi rung trời, nếu không chuẩn bị tốt thì e là sau đó không còn nhìn thấy ánh mặt trời.
Tuy nhiên trên mặt hắn vẫn thản nhiên, không hề có vẻ bị khí thế đó hù dọa.
Tuy nhiên Huyền khí trong cơ thể đã điên cuồng vận chuyển, đồng thời cơ nhục trên cánh tay phải bắt đầu cương lên, bất chấp hậu quả thôi động bốn tầng ám kình.
Lần trước trong sơn động sau khi tu luyện thành công ba tầng ám kình, hắn đã mơ hồ chạm được vào cánh cửa dẫn tới bốn tầng ám kình, nhưng chưa thể sử dụng thuần thục mà chỉ có thể ngẫu nhiên đạt tới, hơn nữa cũng không thể khống chế hoàn toàn.
Nhưng hiện tại, hắn muốn bằng thực lực của mình cưỡng bức ra bốn luồng ám kình, không khác Cao Lăng Huyết bất chấp hậu quả sử dụng Phượng Nhãn Đầu để đề thăng thực lực.
Bởi vì Diệp Bạch đã cảm giác rõ ràng được khí tức tử vong từ lâu không gặp.
Trên cánh tay phải của hắn, từng luồng Huyền khí màu xanh giống như những sợi gân rồng bắt đầu dâng lên, dưới lớp da thịt tựa hồ có chôn một khối thuốc nổ, thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng nổ nhỏ rồi từng luồng sương máu vọt ra.
Trong chớp mắt, cánh tay phải của Diệp Bạch đã đầm đìa máu tươi, không còn một chỗ nguyên vẹn, chi e một lát nữa sẽ hoàn toàn biến thành một khối thịt bầy nhầy.
Nhưng Diệp Bạch cắn răng ngạnh kháng, không ngừng điều Huyền khí từ các nơi chảy vào, tiến vào bốn tầng ám kình.
Lúc Diệp Bạch vẫn chưa hoàn thành quá trình thì khí thế của Cao Lăng Huyết đã hoàn thành biến chuyển, cặp mắt hắn từ màu hồng đã biến thành đỏ sẫm, thậm chí có cả một tia màu tím, lạnh lùng như ánh mắt một con sói hoang.
Gã không chút do dự giơ tay lên, trên cánh tay khí lưu cường đại hội tụ mãnh liệt, không gian bốn phía dường như sụp đổ, dường như đang có vô số tiểu thế giới luân hồi sinh diệt.
Đây là thực lực thuộc về cường giả cấp Huyền sư, tuyệt đối không thể xuất hiện ngay cả trên người Huyền sĩ đỉnh cấp chứ không phải là cao cấp, nhưng lúc này đã xuất hiện trước mặt Diệp Bạch.
Một quyền của gã lại tiếp tục xuất ra.
Vẫn như lần trước kia, là Mãnh Hổ Long Quyền.
Tuy nhiên quyền đầu lần này không hề có tiếng gào thét, không có thanh âm mà hoàn toàn cô đọng, thật sự giống như một con lão hổ rình nấp trên tay, cặp mắt lạnh lùng nhìn vào đối phương, trong nháy mắt đã đến trước mặt Diệp Bạch.
Ánh mắt của Diệp Bạch bất động, không hề lùi bước, đối phương đã đạt tới thực lực Huyền sư đê cấp, thế công liên miên bất tuyệt, nếu để tiếp diễn thì bản thân ngay lập tức sẽ lâm vào thế bị động.
Hiện tại mặc dù không địch lại, nhưng nhất định phải chặt đứt luồng khí thế này đối phương vì hắn biết, Phượng Vĩ Đầu mặc dù cường đại nhưng bị hạn chế về thời gian, một khi gián đoạn sẽ không thể hồi phục lại được.
Diệp Bạch bước lên nửa bước, tay phải đồng dạng đánh ra một quyền.
Lại là cứng đối cứng, một quyền đối một quyền.
“Ầm” một tiếng, dường như không gian xung quanh vỡ nát, tốc độ một quyền tay phải của Diệp Bạch dường như quá nhanh nên làm tóe lên những hoa lửa ma sát trong không gian, phía sau nó hình thành một luồng khí trắng cuộn trào ra bốn phía.
Thấy Diệp Bạch lại một lần nữa ngạnh kháng, trong mắt Cao Lăng Huyết hiện lên vẻ vui mừng lẫn khinh thường, quyền thế nhanh hơn đối cứng với hắn.
Diệp Bạch chỉ cảm thấy một quyền của mình như đụng vào sắt rắn, cánh tay đau nhức, trước mắt đột nhiên tối sầm.
Xương cốt cánh tay phải của Diệp Bạch gãy nát lắc rắc liên tục, hắn biết đây là do bị quyền kình đánh vỡ, uy thế của Huyền sư đê cấp không phải Huyền sĩ phổ thông tăng lên một, hai tầng ám kình là có thể đối chọi.
Nhưng hắn lại cắn răng không lùi, mặc dù thân thể giống như một áp lực cực mạnh muốn bay ngược về sau nhưng hai chân của hắn vẫn dính trên mặt đất.Cả thân hình cong về phía sau như cánh cung, cánh tay phải máu chảy đầm đìa lại dồn hết khí thế đánh ra một quyền.