Chương 138: Chu thiên tinh thần bào



(Chiếc áo có vòng tròn ngôi sao)



Hắn đoán đối phương hẳn là học được một pháp môn truy tung nào đó nên mới có thể bám sát theo sau mình, nhưng chắc vẫn chưa nhìn thấy qua mình nên thử xem mình không nhận để nàng sẽ đối phó ra sao.



Chu Họa Mi thấy Diệp Bạch lúc đầu khi nhìn thấy nàng thì trên mặt hơi lộ ra một thoáng chấn động, nhất thời lộ ra vẻ tươi cười, nhưng nàng còn chưa cười xong đã thấy hắn trấn định rất nhanh làm nụ cười của nàng đông cứng trên mặt.



Đây là lần đầu tiên có người trấn định được trước mặt nàng, lại còn bày ra dáng vẻ cự tuyệt, dường như không muốn có quá nhiều tiếp xúc với mình.



Chu Họa Mi trong lòng không khỏi kinh ngạc, vốn ban đầu nàng đoán Diệp Bạch là người vừa đánh chết con Thanh diện thứu vương trong rừng kia nên mới đuổi đến đây, bây giờ mới bắt đầu quan sát kỹ hắn, càng nhìn lại càng kinh ngạc.



Khuôn mặt của Diệp Bạch hết sức bình thản, có màu vàng nhạt như đang có bệnh, cũng không có chỗ nào đặc biệt. Bộ mặt như vậy hoàn toàn không tương xứng với khí chất an tĩnh, quả thực khiến người ta giật mình.



Chu Họa Mi luôn cực kỳ tự tin đối với dung mạo mình. Trong nội tông, tối đa cũng chỉ có một, hai người có thể ngang hàng với nàng nhưng tuyệt đối không thể vượt lên trên, nếu không phải là khiếp sợ thực lực nàng quá cao thì số người theo đuổi đúng là đếm không hết. Vì thế đại bộ phận đệ tử của Tử Cảnh cốc lần đầu tiên nhìn thấy nàng đều lộ vẻ khiếp sợ, rất ít người giữ được bình thản.



Nếu hiếm hoi có ai đó thì đều là người có thực lực cao cường, tâm chí kiên định.



Nhưng để khôi phục bình tĩnh như vậy là gần như không có, điều này làm khơi lên tính tò mò trong lòng nàng. Tuy nhiên, nàng lại không biết, Diệp Bạch đã sớm gặp qua nàng tại băng động, lần thứ hai gặp lại tuy ở khoảng cách gần hơn nhưng cũng đã có tiền lệ, tự nhiên sẽ không đến nỗi thất thố.



Hơn nữa, tâm chí của Diệp Bạch vốn vượt xa người thường nhân, lại trải qua khảo nghiệm của ý chí lực nên càng mạnh mẽ, nên chỉ sững sờ một lúc đã khôi phục như thường.



“Họa Mi Điểu” Chu Họa Mi hơi sững sờ, tuy nhiên nàng nghĩ đến việc hắn một mình hành tẩu trong cốc, tính tình cô độc cũng là bình thường nên mỉm cười:



- Vị sư đệ này không biết xưng hô như thế nào, có phải vừa rồi là từ phía sau chạy tới đây? Có chứng kiến việc gì không?



Nàng hỏi câu này hết sức khéo léo, không nói xem có phải Diệp Bạch chính là người mới đánh chết con Thanh diện thứu vương mà trước hết hỏi tên họ, lai lịch rồi mới hỏi có thấy việc gì không.



Trong vòng phương viên một trăm dặm, Chu Họa Mi tự nghĩ tốc độ bản thân đã rất nhanh, người nọ vừa rồi đi về phía bên này khẳng định là đi chưa xa. Nếu như Diệp Bạch trả lời có, nàng sẽ hỏi chi tiết tướng mạo, thực lực của người nọ, còn nếu như trả lời không, người nọ không thể bỗng nhiên biến mất, câu trả lời dĩ nhiên là rõ ràng.



Song Diệp Bạch rất nhạy cảm, thoáng cái đã hiểu được tâm ý của Chu Họa Mi, ngay lập tức lạnh lùng nói ra:



- Không biết, ta chỉ vùi đầu chạy đi, cũng không để ý chuyện xung quanh, có thể là không, có thể là có.



- ...... Ngươi!



Chu Họa Mi nhất thời sửng sốt, hoàn toàn không thể tin được lỗ tai của mình. Lần đầu tiên trước mặt nàng có người trả lời như vậy, giống như nàng thiếu hắn rất nhiều tiền, căn bản không muốn cùng mình trao đổi, thiên hạ tại sao có thể có quái nhân như vậy.



Đối với tên đệ tử đã đánh chết con Thanh diện thứu vương kia, nàng cũng chỉ là có chút tò mò, không tìm được cũng không sao, trong nội tông có một nhân vật như vậy cũng nên chú ý. Chu Họa Mi căn bản không thể tưởng tượng được, người giết con hung thú bậc ba hạ cấp kia lại là một đệ tử ngoại tông mới gia nhập Tử Cảnh cốc mới chỉ hơn tháng.



Để phân biệt thân phận, các đệ tử ngoại, nội tông trong Tử Cảnh cốc đều có một dấu hiệu đặc biệt, theo đó chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra.



Dấu hiệu này là một đồ án tinh thần lớn bằng nắm tay thêu ở trước ngực, bên trong có đính các vì sao, đệ tử hạch tâm sẽ có chín vì sao, còn đệ tử ngoại tông chỉ có ba vì sao, nếu đạt đến huyền sĩ cao cấp sẽ có năm vì sao.



Cấp trưởng lão thì có hơn mười vì sao, trưởng lão có thực quyền thì có mười lăm vì sao, thái thượng trưởng lão thì có mười tám vì sao, còn trên áo của cốc chủ Túc Hàn Sơn có hai mươi mốt vì sao tạo thành một đồ án thần tinh hình tròn, cả Tử Cảnh cốc chỉ có một cái gọi là “ Chu thiên tinh thần bào “, dành riêng cho cốc chủ mặc.



Trên y phục của “Họa Mi điểu” Chu Họa Mi có chín vì sao, năm giữa đệ tử nội tông và cấp trưởng lão, còn trên y phục của Diệp Bạch chỉ có ba vì sao, giống như một đệ tử ngoại tông vừa gia nhập Tử Cảnh cốc.



Đây cũng là lý do mà lúc đầu Chu Họa Mi khôn hỏi Diệp Bạch có phải là hắn đánh chết con Thanh diện thứu vương hay không. Tuy nhiên khi nàng nhìn kỹ lại thì thấy Diệp Bạch đã đột phá huyền sĩ cao cấp hạ đoạn, điều này khiến trong lòng nàng hết sức khiếp sợ, bởi vì nếu thế thì trên y phục phải có năm vì sao nhưng ở đây chỉ có ba vì sao, chắc là hắn mới chỉ đột phá chưa lâu nên chưa kịp trở về ngoại tông để thay y phục.



Tuy nhiên dù là huyền sĩ cao cấp cũng không có khả năng một mình dễ dàng đánh chết một con hung thú bậc ba như Thanh diện thứu vương..



Chu Họa Mi căn bản không tin tưởng, một huyền sĩ cao cấp bình thường của ngoại tông như Diệp Bạch lại có thể làm được điều này, nhưng cũng không ngờ hắn lại trả lời lập lờ như vậy. Nhíu mày tỏ vẻ không vui, nàng lạnh lùng:



- Ngươi chỉ là một đệ tử mới tiến vào ngoại tông, cũng dám một mình tiến vào sâu như vậy, không muốn sống nữa sao?



Diệp Bạch cúi đầu, thản nhiên:



- Đa tạ sư tỷ dạy bảo, tuy nhiên tại hạ không bao giờ đùa giỡn với tính mạng cả.



Chu Họa Mi thấy vẻ mặt hắn vẫn như cũ liền mất hứng:



- Vậy ngươi tự bảo trọng đi, cáo từ!



Nói xong, cả người lại biến thành một luồng hồng quang biến mất trong nháy mắt đuổi theo hướng cũ, nàng có cảm giác người nọ đã rời đi hoặc giả có thể dễ dàng đánh chết Thanh diện thứu vương thì có tốc độ nhanh như vậy cũng không có gì kỳ lạ.



Sau khi Chu Họa Mi rời đi, Diệp Bạch khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên mặt, trong lòng bàn tay tức thì có một chiếc mặt nạ màu vàng cực kỳ sinh động mỏng như cánh ve.



Hắn đeo chiếc mặt nạ này để đảm bảo nếu thực sự quyết chiến thì sau này Chu Họa Mi cũng không thể nhận ra mình.



May mắn tình huống xấu nhất này cũng không phát sinh, “Họa Mi điểu” Chu Họa Mi cuối cùng cũng đã rời đi. Nhìn bóng lưng của nàng, Diệp Bạch mỉm cười, thu hồi mặt nạ, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.



Mặc dù lúc này thực lực của Diệp Bạch đại tăng nhưng vẫn không hề có ý nghĩ giao đấu với một đệ tử hạch tâm của Tử Cảnh cốc. Chư nói tới sự khác biệt về cảnh giới, các công pháp mà đệ tử hạch tâm tu luyện cũng đủ để gây khó khăn cho hắn, vì thế không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn cũng không muốn quyết liệt. .



Diệp Bạch động thân đổi hướng với Chu Họa Mi chạy đi, lúc này hắn đã chạy hết tốc lực, thân hình lao đi vùn vụt, áng chừng không bao lâu nữa sẽ trở về ngoại tông.



Nhưng hắn không biết sau khi rời đi không bao lâu thì “Họa Mi điểu” Chu Họa Mi đã quay lại. Nàng sau khi đi được hơn trăm dặm thì không hề phát hiện thấy dấu chân người mới biết đã bị Diệp Bạch lừa gạt bèn trở lại chỗ cũ thì không thấy hắn đâu, bất giác đứng ngây ra một chỗ.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #353