Những việc phát sinh sau này Diệp Bạch hoàn toàn không hề hay biết, hắn chỉ một mực nhanh chóng rời đi tìm đường trở về Tử Cảnh cốc bởi vì thời gian còn lại của hắn đã không còn nhiều lắm.
Đồng thời hắn cũng mừng rỡ vì chỉ mới nhìn qua đã thấy những vật liệu lấy ra từ trên người con Thanh diện thứu vương đều hết sức trân quý, có lẽ trị giá còn hơn một nửa những thứ đồ hắn có từ trước trong bao.
Cộng cả với những thứ đã thu hoạch được trước đó, số điểm cống hiến lần này chắc là sẽ lớn hơn rất nhiều so với dự tính, muốn mua một quyển bí kíp bậc sáu trung cấp cũng có thể.
Vừa nghĩ tới đó, Diệp Bạch không thể kiềm chế được hưng phấn, nếu như lần này có thể hoàn thành chuyện đến Bái Kiếm cốc chúc thọ thì hắn sẽ có thêm hai ngàn năm trăm điểm, đồng nghĩa có thêm một quyển bí kíp bậc sáu trung cấp trở lên.
Điều làm hắn vui mừng hơn là thực lực của bản thân đã tăng vọt về chất, so với trước khi vào cốc quả thực là một trời một vực, “Tê phong chỉ” và “Kim phong tế vũ” kiếm càng làm cho hắn thêm yên tâm.
Hiện tại Diệp Bạch hoàn toàn có tự tin, nếu như gặp lại “Long xà quân” Phương Long Xà cũng đủ sức đánh sòng phẳng một trận.
Ngay cả “Bình công tử” Hàn Vô Cữu kia cũng không làm hắn e ngại. Mặc dù Diệp Bạch mới chỉ là huyền sĩ bậc cao hạ đoạn nhưng các thủ đoạn rất cường đại, còn ” Bình công tử “ Hàn Vô Cữu tuy là một trong mười đại đệ tử ngoại tông nhưng về cảnh giới cũng chỉ tương đương, chưa đột phá đến cảnh giới trung đoạn.
Hàn Vô Cữu đã sớm đi Trường Kiếm môn để cầu kiến một môn kiếm thuật tinh yếu để đột phá lên cảnh giới trung đoạn. Trước lúc Diệp Bạch tiến vào hạp cốc thì y đã đi được một tháng, tính đến giờ đã trải qua hai tháng.
Nếu không mấy tên đệ tử kia cũng không tìm Phương Long Xà ra mặt mà trực tiếp tìm Hàn Vô Cữu. Cho dù có tìm được một môn kiếm thuật hay không thì sau ba tháng Hàn Vô Cữu cũng sẽ trở về, tính theo thời gian thì chỉ còn một tháng.
Bất kể Diệp Bạch có nguyện ý hay không thì trận đánh giữa hắn và “Bình công tử” Hàn Vô Cữu cũng phải diễn ra. Trước kia vì thực lực không đủ mà hắn phải tạm lánh vào Băng vụ đại hạp cốc, lần này sau khi từ Bái Kiếm cốc trở về thì trân chiến này là không thể trốn tránh.
Mải nghĩ ngợi, hắn không biết phía sau có một nhân ảnh đang bám sát. Nhân ảnh này mặc y phục màu hồng, phiêu nhiên trong gió, xinh đẹp dị thường, tốc độ hết sức kinh người, chính là một trong bảy đại đệ tử nội môn “ Họa mi điểu ” Chu Họa Mi.
Nàng tựa hồ có bản lĩnh chuyên môn truy tung, nếu không sẽ không dễ dàng tìm được sào huyệt của Hồng hoa thực hồn nghĩ như vậy, với tốc độ cao của Diệp Bạch nàng vẫn tìm ra được, từ từ tiếp cận mà hắn vẫn không hề hay biết.
Với thực lực của Diệp Bạch, nếu như sử dụng “Thiên tẩu tứ tượng bộ” có lẽ sẽ vượt qua Chu Họa Mi một bước, nhưng môn bộ pháp này tiêu hao huyền khí rất lớn, mỗi lần sử dụng đều đòi hỏi tĩnh tọa một thời gian dài mới khôi phục, không thể dùng đi đường.
Hai bên chạy đi đã được một trăm dặm.
Bỗng nhiên, lỗ tai của Diệp Bạch chợt động, hắn lập tức quay lại thì phát hiện thấy Chu Họa Mi đang đuổi tới gần thì nhíu mày, thầm nghĩ:“Chẳng lẽ nàng phát hiện ta, bằng không vẫn đuổi sát làm gì? Hay là nàng biết là ta đã giết con hung thú bậc ba kia?”. Tuy nhiên, hắn lập tức bỏ ý nghĩ này vì lúc hắn giết con Thanh diện thứu vương chỉ trong một thời gian cực ngắn, trước lúc Chu Họa Mi kịp tới thì hắn đã rời đi.
Vì thế mà hắn vẫn còn để lại một số thứ không quá quan trọng trên người con Thanh diện thứu vương, gây nên một trường chém giết giữa ba nhóm đệ tử đến sau. Chu Họa Mi nếu đã khó có thể biết hắn là người giết con hung thú bậc ba đó thì còn đuổi theo làm gì? Với thực lực của nàng, chắc không đến nỗi thèm muốn một chút vật liệu trên người con Thanh diện thứu vương vì những thứ này trong mắt các đệ tử ngoại tông thì giá trị rất lớn nhưng trong mắt bảy đại đệ tử nội tông thì hoàn toàn không đáng gì.
Nếu không phải là vì chỗ vật liệu kia mà đến vậy thì là cái gì? Cũng không có khả năng nàng phát hiện ra hắn đã ở trong băng động vì lúc đó hắn đã rất cẩn thận dùng đến phương pháp ẩn thân.
Nhìn Chu Họa Mi đang bay nhanh tới, Diệp Bạch đột nhiên dừng bước rồi hạ xuống dưới rừng, giống như một người bình thường đeo bao thong thả mà đi.
Dĩ nhiên hắn có thể sử dụng “Thiên tẩu tứ tượng bộ” để mở rộng khoảng cách nhưng nếu làm vậy thì chỉ có thể bộc phát mà không thể kéo dài, thực lực của Chu Họa Mi đã là huyền sĩ đỉnh phong, đấu kỹ thân pháp ít nhất cũng là bậc sáu trung cấp trở lên, ở khoảng cách xa như vậy nàng vẫn có thể truy tung ra nên Diệp Bạch lựa chọn dừng lại để xem nàng định làm gì.
Nếu như quả thực nàng vì túi tài liệu sau lưng Diệp Bạch thì hắn cũng không lo sợ, cùng lắm thì sử dụng Thiên tẩu tứ tượng bộ tránh đi, sau đó tìm một cái huyệt động giấu đi một thời gian.
Dựa vào pháp môn ẩn thân của Diệp Bạch, nếu muốn quyết tâm lẩn trốn thì với thực lực của Chu Họa Mi cũng không thể tìm ra, tuy nhiên như vậy lại bỏ qua cơ hội đi cùng với đám người Cốc Tâm Hoa đến Bái Kiếm cốc chúc thọ.
Phía sau, thân ảnh của “Họa mi điểu” Chu Họa Mi đang lao đi vun vút, cuối cùng đã sắp đuổi kịp hắn.
Nàng cũng không chắc chắn đây có phải là người mình cần tìm hay không, tuy nhiên nàng có một pháp môn truy tung dựa vào khí tức thân thể, lúc nãy trên thân con Thanh diện thứu vương có khí tức của người giết nó, nàng theo khí tức đó đuổi sát thì dần dần đã thấy được bóng dáng người kia.
Song vào đúng lúc này thì người này đột nhiên dừng lại rồi đi từ từ trong rừng dường như không hề có chút vội vã, điều này làm chi Chu Họa Mi hơi giật mình nhưng nàng vẫn lướt tới rồi xoay mặt đứng chắn trước người Diệp Bạch.
- Vị sư đệ này, xin hãy dừng lại bước.
Sau khi hạ xuống, Chu Họa Mi lên tiếng.
Diệp Bạch bước thêm một bước rồi mới dừng lại. Đây là lần đầu tiên hắn mới quan sát thật gần dung mạo của Chu Họa Mi, vừa nãy trong băng huyệt dù sao cũng là ở khoảng cách xa, cho dù nhãn lực của Diệp Bạch kinh người đến đâu thì cũng thể rõ ràng như bây giờ.
Chỉ thấy nàng lông mày như mực họa, da như sứ trắng, xinh đẹp động lòng người. Nàn mặc một bộ y phục màu hồng làm rạng rỡ cả vóc người, trên hai cổ tay trắng như tuyết đều có một đôi vòng bạc, phía trên có khắc hình một con Chu Tước, nhan sắc hoàn toàn không dưới “U lan” Cốc Tâm Hoa.
Tuy nhiên trong lòng hắn cũng chỉ khẽ động rồi lập tức an tĩnh, ngược lại còn hỏi ngược đối phương vẻ không vui:
- Không biết vị sư tỷ này gọi ta lại có chuyện gì?
Nếu đã xuất hiện trong Băng vụ đại hạp cốc thì tất nhiên đều là đệ tử Tử Cảnh cốc, cho dù là nội hay ngoại tông thì đều gọi nhau là sư đệ, sư tỷ. Diệp Bạch cố ý nói giọng khó chịu là cố tình làm ra vẻ không quen biết với đối phương.