Có thể nói, Long Xà tử khí được Khô Mộc Long Ngâm quyết hấp thu vào cơ thể sau khi có thêm tử khí từ hai dòng suối nóng lạnh đã xảy ra biến dị, dường như là nằm giữa ranh giới của lục giai trung cấp và lục giai cao cấp.
Còn Khô Mộc Long Ngâm quyết lại càng kỳ lạ hơn nữa.
Diệp Bạch bây giờ hoàn toàn không biết được phẩm cấp của nó. Tuy thế có thể khẳng định nó tuyệt đối đã không phải là một bộ lục giai hạ cấp công pháp, ít nhất cũng là lục giai trung cấp trở lên. Hơn nữa có khả năng, nó đã đạt đến lục giai cao cấp, uy lực tăng vọt.
Đối với những điều này, Diệp Bạch cũng chỉ đành cười khổ một mình mà không thể tự giải thích. Chỉ đành ù ù cạc cạc xem ra dường như có liên quan đến hai dòng suối nóng, lạnh.
Bây giờ Diệp Bạch cuối cùng có thể hiểu vì sao vị tiền bối thượng cổ kia lại chọn chỗ này để cư ngụ, chắc chắn là ông đã phát hiện chỗ kỳ dị của hai dòng suối nóng, lạnh. Nhưng bất luận thế nào, ông cũng không thể đoán ra khi khai quật chúng lên lại đem đem đến chỗ tốt cho Diệp Bạch, thành toàn cơ duyên cho hắn.
Từ đầu hắn cũng chỉ cảm giác được hai con suối này có chút đặc biệt mà thôi. Hiện giờ tử khí vừa nóng vừa lạnh đã biến mất, cả hai con suối cũng đã khô cạn. Biến hóa của trời đất đúng là làm cho người ta khó có thể hiểu được, nhưng lại có thể cảm nhận hết sức chân thật.
Từ trước đến giờ, Diệp Bạch vẫn tu luyện huyền quyết, luôn phiền muộn vì không thể tu luyện thêm một môn công pháp có thuộc tính nào khác. Lúc cần chốn lại một số môn công pháp có thuộc tính mạnh mẽ thì do phẩm cấp của trung cấp huyền quyết quá thấp, hoàn toàn bị áp chế không thể đánh lại.
Không ngờ vừa rồi hắn lại ngẫu nhiên học được môn môn công pháp lục giai trung cấp Long Xà tử khí, sự áp chế cảnh giới của người khác đối với Diệp Bạch nhất thời biến mất.
Đồng thời vào lúc quan trọng, Diệp Bạch còn có thể điều động lực lượng của Long Xà tử khí ẩn chứa trong người, thực lực tăng lên gấp bội.
Ngoài ra hai dòng suối nóng, lạnh còn giúp hắn đột phá chướng ngại tiến giai lên cảnh giới huyền sĩ cao cấp vây khốn bản thân mấy tháng nay, còn khiến cho công pháp lục giai cấp thấp Khô Mộc Long Ngâm quyết tiến giai ngoài ý liệu .
Diệp Bạch ngồi xếp bằng yên lặng trên nền đá, tập trung tuyệt đối nhìn kỹ lại những đột biến trong cơ thể. Hắn vừa cảm nhận thực lực sau khi tiến giai lên cảnh giới huyền sĩ cao cấp vừa cảm nhận luồng Long Xà huyền khí và Khô Mộc Long Ngâm quyết phát sinh biến hóa. Cả một đêm cứ thế yên lặng trôi qua
Sáng sớm ngày hôm sau.
Diệp Bạch mở mắt, tinh quang chợt lóe lên rồi biến mất. Tựa hồ như ánh sáng của những vì sao sáng lấp lánh trên nền trời đêm nhưng chỉ trong nháy mắt đã quay về bình đạm không có tung tích.
Cảnh giới Lô hỏa thuần thanh, phản phác quy chân chính là như vậy.
Hắn đứng dậy vươn vai cực mình, nhất thời tiếng xương cốt giãn ra kêu lên trong trẻo. Nắm tay lại một cái, Diệp Bạch cảm nhận rõ ràng chỉ trong một đêm mà thực lực đã hoàn toàn khác xưa.
Hiện tại hắn cảm giác sử dụng ba tầng ám kình của Điếu thiềm ngũ châu kính cộng thêm với Thanh Long tý thì một quyền xuất ra có thể đánh vỡ tường đá.
Còn nếu tính cả huyền khí của Long Xà huyền khí, có thể đánh nát cả một gò núi.
Cũng là lúc nên rời đi rồi.
Diệp Bạch nhìn xung quanh một vòng thạch thất mà hắn bế quan mấy ngày nay, trong lòng có chút lưu luyến. Tuy vậy hắn vẫn thu thập xong xuôi đồ đạc, đứng trước nấm mộ của chủ nhân thạch thất vái ba vái rồi dứt khoát quay người bước đi
Thạch thất này đã là chỗ tận cùng của con đường, nên mặc dù không muốn Diệp Bạch vẫn phải men theo đường cũ để trở về.
Tuy nhiên hắn biết lúc ngã xuống đây thì chỉ nhìn thấy một hướng duy nhất, còn con đường đá này nhất định còn có hướng khác, chỉ là bản thân chưa tìm ra mà thôi.
Nghĩ như vậy nên Diệp Bạch cứ thế đi thẳng. Lần này hắn cảm giác thời gian trôi qua nhanh hơn rất nhiều. Không bao lâu, hắn đã trở lại dưới đáy vực đen ngòm kia, đứng ở bên cạnh tấm bia đá đã bị thời gian tàn phá.
Ngón tay Diệp Bạch bắn ra, kiếm quang tung bay, Kim phong tế vũ kiếm xuất ra từng trận chém bạt các loại cây cỏ. Đáy vực nhất thời trở nên sáng rõ hơn rất nhiều.
Diệp Bạch nhận chuẩn phương hướng rồi lao về phía trước. Tuy nhiên hắn không ngờ là con đường đá này càng lúc càng quanh co, tuy nhiên vẫn đỡ khúc khuỷu hơn với đường vào thạch động. Chỗ bí cảnh kia dường như còn có cả cấm chế, Diệp Bạch xông vào được cũng là chuyện may mắn, bây giờ mà quay lại chắc chắn sẽ không tìm được phương hướng.
Biết vậy nên Diệp Bạch cũng chỉ có thể cắm cúi bước tiếp, dần dần lối đi càng lúc càng rộng, hắn cảm giác được không gian càng lúc càng nóng, dường như có ai đang đốt bàn là ở trên.
Đây là chỗ nào?. Diệp Bạch kinh ngạc. Huyệt động cuối đườn này lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn, hoàn toàn không biết nông sâu thế nào. Con đường này dường như thông suốt bốn hướng, dẫn tới đủ các chỗ kỳ quái.
Bây giờ Diệp Bạch có muốn trở về cũng không nhận được đường, chỉ đành kiên trì đi về phía trước.
Dần dần, con đường đá biến thành mềm nhão. Tường đá xung quanh xuất hiện màu đỏ rực, thỉnh thoảng có nhiều chỗ có khói lửa thoát ra. Diệp Bạch cảm giác đang đi vào một ngọn núi lửa đang hoạt động.
Ngay cả chính hắn cũng không biết đã đi qua bao lâu rồi.
Diệp Bạch sớm đã biết, địa hình ở Băng vụ đại hạp cốc rất kì lạ. Phía trên đóng băng vạn dặm, phía dưới nhưng lại ấm áp như xuân, khi lên khi xuống, cảnh sắc cách biệt một trời một vực.
Đồng thời dưới đáy Tử Cảnh cốc còn có nham thạch và lưu huỳnh tồn tại, nên ở Băng vụ đại hạp cốc có chỗ kỳ dị như vậy thì hắn cũng không lấy làm kỳ lạ.
Dường như trong lúc vô tình, Diệp Bạch đã xông vào miệng một ngọn núi lửa, rõ ràng cảm thấy cực nóng. Nếu như không phải hắn có huyền công thâm hậu mà là một người bình thường thì sớm đã không chống đỡ được nữa.
Diệp Bạch có chút do dự, nhưng vẫn bước về phía trước. Hắn quyết định nếu như một khi cảm giác thân thể không chịu được nữa thì sẽ thay đổi phương hướng. Cuối cùng hắn đi tới một chỗ mà bốn bên đều là nham thạch nóng bỏng.
Ở giữa có một chiếc ao lớn đỏ rực, dung nham không ngừng tuôn ra từ đó. Song có một điều khiến người ta không thể tin được vào mắt mình là phía đối diện lại có một băng động.
Cùng một chỗ mà lại có hai nửa cách biệt. Một bên nóng như vùng sa mạc, một bên lại đóng băng như vùng cực bắc. Khắp nơi là những mảnh băng xanh biếc, vô số băng nhũ treo ngược, đẹp không sao tả xiết.
Diệp Bạch kinh ngạc, đi xuyên qua vùng hỏa diễm về phía động băng. Lúc này hắn không cần có kiếm quang dò đường nhưng vẫn cẩn thận không dám thu hồi kiếm trận, bảo vệ nghiêm mật xung quanh hắn.
Thời gian dường như không còn tồn tại ở chỗ này, băng huyệt càng lúc càng rộng, các lối đi mở ra càng lúc càng nhiều. Diệp Bạch chỉ có thể nhận chuẩn một phương hướng để tiếp tục đi tới.
Từ từ, trên mặt đất ngoài nhiệt khí của hỏa diễm thì đã có nước suối chảy ra róc rách. Diệp Bạch cảm thấy khát bèn uống một ngụm, chỉ cảm thấy cả người thư sướng, dễ chịu không nói nên lời, làm cho người ta không khỏi tán dương sự kỳ lạ của tạo hóa.
Huyệt động tựa hồ vĩnh viễn không có điểm cuối.
Diệp Bạch vẫn một mình đi trong yên lặng, không biết đây là lối ra. Chỉ có thể dựa vào trực giác của bản thân, tùy ý một hướng đi tới.
Vách băng bốn phía càng lúc càng ngả sang màu lam, khí lạnh càng lúc càng nặng. Đồng thời, các dòng suối cũng dần thưa thớt rồi biến mất hẳn.
Song dường như trong cái yên lặng rợn người ở băng động này, có một sự nguy hiểm đang rình rập.
Đi lâu như vậy mà không xảy ra động tĩnh gì, Diệp Bạch vốn có chút buông lỏng nhưng chỉ trong nháy mắt đã nổi gai ốc cả người, bản năng đánh hơi được nguy hiểm.
Kiếm trận xung quanh đột nhiên khởi động. Bộp, bộp, hai tiếng trong trẻo rồi hai con ong kỳ lạ màu xanh biếc to bằng ngón tay cái bị chém thành bốn mảnh rơi trên nền băng. Chúng có chiếc vòi rất dài và nhọn, có màu xanh nhạt, vừa nhìn đã biết là kịch độc.
Diệp Bạch thấy mấy chiếc vòi này thì lập tức chấn động: Đây là Lục thực phong?.
Loại ong này một khi đốt vào người có thể làm chết cả mãnh thú, không ít cường giả cấp huyền sư nghe đến đã đau đầu. Diệp Bạch không ngờ trong cái băng động yên tĩnh lạ thường này lại có loài ong độc ác như vậy.
Nếu như không phải bản thân cẩn thận bày ra kiếm trận bốn phía, vừa phát hiện đã xử lý ngay thì e là giờ đã chết trong nọc độc của bọn chúng rồi.
Lực phòng ngự của Lục thực phong cũng không phải quá mạnh mẽ, nguy hiểm của nó là ở chỗ nó có thể vô thanh vô tức áp sát rồi công kích làm người ta không hề hay biết. Một khi trúng phải nọc độc của nó thì cơ bản không có cách nào giải cứu, nhưng nếu đánh trúng thì nó cũng không chịu nổi một kích.