Chương 126: Tử ngọc cổ giản



Diệp Bạch đưa tay nhặt vật kia lên để xem xét.



Đây là thứ giống như một chiếc lệnh bài. Đúng hơn là một chiếc thẻ ngọc cổ màu tím, trên mặt có khắc một đồ hình tử diễm lôi quang..



Chiếc thẻ ngọc này cầm vào tay rất ấm áp, thậm chí còn có cả một cảm giác kỳ lạ khó diễn tả. Diệp Bạch quan sát tỉ mỉ, nhất thời cũng không biết đánh giá làm sao.



Vốn thẻ ngọc này đầu tiên hắn cũng không thấy, chỉ đến khi ôm lấy bộ hài cốt lão nhân để mai táng thì mới rơi ra. Rõ ràng lão nhân rất coi trọng vật này nên giấu rất kỹ để bình thường không ai có thể nhận ra. Những vật như công pháp Tê phong chỉ hay Kim phong tế vũ kiếm, mới nhìn không tệ nhưng thực ra cũng chưa đủ để sánh với thân phận một cường giả của Tử Cảnh cốc.



Cho dù những loại đồ vật kia có bị thời gian hủy hoại thì chắc chắn vẫn còn vật lưu lại, chỉ có điều mình không phát hiện ra mà thôi. Hiện giờ đã tìm thấy tấm thẻ ngọc này đã chứng minh suy đoán của hắn. Xem ra những thứ như huyền kỹ công kích cao cấp lục giai Tê phong chỉ hay bảo kiếm cấp ba Kim phong tế vũ cũng chỉ là vật làm nền, vật quan trọng chính làm tấm thẻ ngọc màu tím này.



Cũng không biết, cuối cùng thì đây là thứ gì? Độ quý hiếm ra làm sao?



Lật qua lật lại tấm thẻ trong lòng bàn tay, Diệp Bạch vẫn không phát hiện manh mối gì. Tấm thẻ ngọc này nhìn qua không khác một tấm thẻ ngọc bình thường, ngoài trừ lâu năm một chút thì cũng không có gì kỳ lạ, thậm chí một chữ khắc trên đó cũng không có.



Điểm đặc biệt duy nhất của nó chính là đồ hình Tử diễm lôi quang. Ngọn hỏa diễm nọ giống như đang trôi nổi trên mặt nước, phát ra ánh áng màu lam, rất hòa hợp với luồng lôi quang kia. Còn luồng lôi quang như bổ thẳng từ trên tầng mây xuống mặt đất, đem theo một khí thế hủy thiên diệt địa không thể ngăn cản.



Ngoại trừ điều đó cũng không còn gì khác lạ. Chẳng lẽ đây là lệnh bài? Minh tạp (loại thẻ khắc các câu châm ngôn răn mình)? Từ ngàn năm trước chắc là chưa xuất hiện minh tạp, nếu có cũng không phải kiểu này.



Diệp Bạch cũng không phải chưa từng thấy qua minh tạp. Bản thân hắn sau khi gia nhập Tử Cảnh cốc cũng được phát cho một cái minh tạp mỏng, cũng là màu tím nhưng không phải làm từ ngọc, cũng không dày như vậy.



Chất ngọc làm nên chiếc thẻ này cầm vào mát rượi, chắc chắn không phải tầm thường. Nó được để trong thạch động này lâu như vậy nhưng vẫn bảo trì tốt, thậm chí ngay cả một vết bụi bặm cũng không có. Nếu không phải là lệnh bài hay minh tạp vậy thì là cái gì?



Diệp Bạch nhất thời có chút bối rối.



Hắn càng nắm chặt, miếng ngọc lại càng ướt át, dường như là càng gần cơ thể thì càng có cảm giác. Diệp Bạch nghĩ mãi không ra cũng đành chặc lưỡi, cho dù nó là một phế vật thì thu hoạch của chuyến đi này cũng đã rất lớn rồi.



Những thứ vừa rồi thu được quả thực đã vượt xa tưởng tượng của hắn, là chuyện mà trước kia hắn chưa từng dám nghĩ tới.



Cho dù là Thanh mộc nguyên châu và Cực diễm tinh quang thảo, sau đó còn có Hỏa vĩ tê ngưu và Lôi thảo hoa, lại còn Niếp không thảo và Phượng nhãn liên đều là thứ không tầm thường. Nhưng thu hoạch lớn nhất là trong lúc bất khả kháng xông vào bí cảnh, lấy được huyền kỹ lục giai cao cấp Tê phong chỉ và bảo kiếm Kim hệ cấp ba cao cấp Kim phong tế vũ.



Giá trị của những thứ linh thảo, vật liệu mãnh thú này tự nhiên không cần nhiều lới, tổng cộng điểm cống hiến của chúng đủ để Diệp Bạch mua được không ít thứ tốt. Huống hồ thứ chỉ pháp mà hắn vừa có được thì vào tay hắn sẽ càng phát huy uy lực.



Tê phong chỉ là một loại chỉ pháp mà người bình thường cũng có thể sử ra nhưng không thể nào xuất thần nhập hóa như Diệp Bạch được. Nhu chỉ thuật của hắn đã luyện đến tầng thứ sau, chỉ pháp đạt đến mức đăng phong tạo cực, người thường khó có thể so sánh. Mặc dù so với cấp mười còn có khoảng cách, nhưng nếu tu luyện thành công Tê phong chỉ thì uy lực phát ra khác hẳn người thường.



Cụ thể là biến hóa nhiều hơn, tốc độ nhanh hơn, uy lực mạnh hơn!



Còn về phần bảo kiếm cấp ba Kim phong tế vũ, chính là sự bổ sung lý tưởng cho Tiểu ngũ hành cấm pháp kiếm trận đang khuyết thiếu hai thanh huyền binh thuộc hành Kim và hành Mộc làm chủ kiếm. Nên có thể là nắng hạn gặp mưa rào, làm cho uy lực của trận pháp tăng vọt.



Nghĩ thông suốt như vậy, Diệp Bạch cũng không cố gắng thăm dò bí mật của tấm thẻ ngọc này nữa. Hắn xác định có thể biết được thì tốt, bằng không cũng chẳng tổn thất gì.



Nhét tấm thẻ ngọc vào người, còn thanh Kim phong tế vũ kiếm đưa vào trong Kiếm thạch, đứng ngang hàng với bốn thanh kiếm kia. Tuy nhiên thanh Kim phong tế vũ đứng ở chủ vị, bốn thanh còn lại đứng ở một bên. Rõ ràng là bọn chúng chênh lệch về cấp bậc nên cho dù Tứ phương vô thượng kiếm kỳ diệu như vậy nhưng vẫn phải tránh né phong mang của thanh Kim phong tế vũ.



Còn quyển sách bằng da dê, hắn cũng đã sớm thu vào. Nếu là sách bình thường, trải qua thời gian trăm ngàn năm thì chắc đã hóa thành tro bụi, đâu còn lại cái gì gọi là bí kíp. Lúc đó đường đường một tiền bối cường giả của Tử Cảnh cốc mà không có đến một bộ bí kíp lục giai trở lên thì quả thực không biết nói sao.



Hẳn là cũng có những ghi chép khác, nhưng đã tan biến theo thời gian, chỉ còn lại một bộ Tê phong chỉ này còn sót lại vì chất liệu kỳ lạ của nó. Mặc dù cấp bậc của nó không cao nhưng vì nó là thứ duy nhất nên Diệp Bạch cũng không khỏi than thở.



Nhìn lại thạch động một vòng, hài cốt lão nhân cũng đã chôn cất xong, ba thứ đồ vật còn sót lại cũng đã thu về. Cả thạch động trống rỗng làm trong lòng Diệp Bạch cũng hơi mất mát.



Cuối cùng, Diệp Bạch nhìn về hai dòng suối kỳ lạ một nóng một lạnh. Chủ nhân cũ đem tạo ra thạch động ở đây nguyên do có lẽ quá nửa là có chúng, nhưng hắn nhìn mãi không ra điểm gì đặc biệt, ngoại trừ cảm giác cực nóng cực lạnh thì chẳng biết có tác dụng gì?



Chẳng lẽ lại nói là cứ uống nước suối này là tu vi có thể tăng tiến. Điều này thì Diệp Bạch kiên quyết không tin .



Tuy nhiên bảo chúng vô dụng thì chắc chắn không phải. Với thực lực của chủ nhân, sẽ không vô duyên vô cớ mà chạy đến đây lập thạch thất, chỉ là mình chưa phát hiện ra chỗ ảo diệu của nó mà thôi.



Vật đã lấy rồi, bước tiếp theo thì sao? Rời đi để tìm đường ra không để ý hai con suối kỳ lạ này? Nhưng nếu ở lại đây thì sẽ làm gì?



Bỗng nhiên, cặp mắt Diệp Bạch sáng lên. Thực vậy, muốn tìm đường ra cũng không phải trong chốc lát. Bản thân hắn đang muốn trùng kích qua bình cảnh đạt đến cảnh giới huyền sĩ cao cấp. Nơi đây tuyệt đối là một địa phương bế quan yên tĩnh và an toàn, không hề có người lai vãng đúng rồi, nhất thời nữa khắc, chỉ sợ cũng, rất phù hợp với yêu cầu của hắn.



Hơn nữa ở lại bế quan cũng không mâu thuẫn với việc tìm lối ra. Nếu chưa đột phá lên cảnh giới huyền sĩ cao cấp, thì dù có ra ngoài e cũng phải chưa đủ sức tranh đấu. Vì thế trong thời gian này ở lại đây bế quan là lựa chọn tốt nhất.



Vị tiền bối cổ nhân kia đã lựa chọn đặt thạch thất ở đây hẳn là có dụng ý. Nói không chừng trong thời gian này hắn sẽ đột phá thành công từ cảnh giới huyền sĩ trung cấp lên cao cấp.



Huống chi hắn vừa thu được công pháp Tê phong chỉ cũng cần thời gian tu luyện. Tranh thủ chỉnh đốn lại các môn huyền kĩ, công pháp của bản thân một thể. Sở học của hắn khá pha tạp, phần tinh yếu cũng có không ít. Nhưng theo sự đề thăng của cảnh giới bản thân, đã có rất nhiều môn công pháp, huyền kỹ không đáp ứng được nhu cầu. Nhân cơ hội này, hắn phải dứt khoát buông bỏ những thứ không cần thiết, đi theo con đường tinh chọn.



Nghĩ tới đây, Diệp Bạch hạ quyết tâm rồi kiếm trong thạch thất một bệ đá, dùng kiếm cắt ra thành một cái ghế đá và một cái bàn đá . Xong xuôi hắn ngồi xuống bế quan nhập định, chuẩn bị trùng kích cảnh giới.



Một đêm sau.



Diệp Bạch đã đem toàn bộ sở học của mình ra xem xét. Tổng cộng các loại công pháp huyền khí công pháp, thân pháp, bộ pháp, huyền kỹ công kích, huyền kỹ phòng ngự, bí kíp tu luyện tinh thần, huyễn kỹ phụ trợ huyền kỹ, sát chiêu mà hắn tu luyện ước chừng có hơn mười loại.



Hiện giờ nghiêm túc chỉnh đốn lại mới biết lâu nay cứ tiện đâu dùng đấy, công pháp vẫn chưa có gì tiến bộ. Ít nhất phải chờ đến lúc hắn thăng tiến đến cảnh giới huyền sư mới có khả năng thay đổi, còn trước mắt vẫn phải sử dụng huyền quyết trung cấp.



Tiếp theo hắn xem xét tới huyền kỹ công kích. Từ trước đến nay, Diệp Bạch vẫn luôn hiềm nỗi bản thân không có một đòn công kích chính quy nào. Cho đến tận khi hắn luyện thành Khô Mộc Long Ngâm quyết và Điếu thiềm ngũ châu kính, nhưng vẫn hết sức ít ỏi.



May mắn lần này hắn có được một bản bí kíp Tê phong chỉ, coi như là đền bù vào phần khuyết thiếu. Hơn nữa Tê phong chỉ là một môn huyền kỹ công kích lục giai cao cấp. Đối với bản thân Diệp Bạch vốn ngay cả một môn huyền kỹ công kích lục giai trung cấp cũng không có thì thực chẳng khác là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #341