Chương 122: Bông hoa giết người



May mắn là trong lúc chiến đấu vừa rồi, Diệp Bạch đã cố ý bỏ qua khu vực này. Nếu không chẳng những là Viêm đằng mà cả gốc linh thảo bậc ba cấp thấp cũng sẽ bị dọn sạch. Tuy nhiên lúc nãy hắn đã phân ra rất nhiều Hỏa vân trọng kiếm bảo vệ chỗ gốc linh thảo nên nó không hề hấn gì.



Cuối cùng thì hiện giờ Niếp không thảo cũng đã vào tay. Diệp Bạch mỉm cười, thở phào một hơi, bỏ cây linh thảo vào chiếc bao sau lưng.



Xong xuôi, hắn mới đưa mắt nhìn đóa kỳ hoa màu xanh Phượng nhãn liên ở trong gốc Bão nhân hoa kia. Lần này Diệp Bạch cũng không thấy gì có nguy hiểm nhưng hắn tuyệt đối không dám khinh thường.



Rút kinh nghiệm lần công kích của đám Viêm đằng vừa rồi, ai dám cam đoan bên cạnh gốc Phượng nhãn liên không có cái gì quỷ dị. Phải biết rằng giá trị của Phượng nhãn liên còn cao hơn một bậc so với Niếp không thảo, vì thế e rằng nguy hiểm cũng lớn hơn. Đã suýt bị vây khốn một lần, dĩ nhiên Diệp Bạch sẽ không để tái phạm sai lầm.



Hắn nhìn qua bên kia đánh giá cẩn thận tình hình xung quanh đóa Phượng nhãn liên. Đó làm một khe đá hẹp dài, đá núi lởm chởm nhưng không có hòn nào lớn. Bên vách núi có một dòng suối nhỏ màu lục, hai bên cỏ mọc xanh rì. Trên bãi cỏ có vô số các loại hoa đủ màu sắc đang nở rộ.



Trong đó thấy rõ một bụi Bão nhân hoa hết sức phổ thông, có hình một hài nhi nằm cuộn tròn, cao khoảng hai thước. Đóa Phượng nhãn liên nằm ngay trong lòng nó, chỉ lộ ra phần đầu, nhìn lân cận đều không thấy điều gì có thể uy hiếp Diệp Bạch.



Nhưng Diệp Bạch vẫn không lập tức hành động mà vẫn đứng yên nghe ngóng. Ánh mắt hắn nhìn xuống phía dưới vách đá. Nơi đó là một vùng màu đen cực lớn, từng đoàn sương mù màu đen bốc lên, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị. Nếu như sơn cốc này là một tấm lụa gấm tuyệt đẹp thì chỗ vực sâu đó là nơi không hề có chút phù hợp, nhìn mãi không thấy đáy, quả thực khiến cho lòng người sợ hãi.



Diệp Bạch không rõ tại sao trong một sơn cốc xinh đẹp như vậy mà lại có một chỗ kỳ quái như thế. Đó cũng là chỗ duy nhất mà hắn thấy nguy hiểm xung quanh Phượng nhãn liên.



Diệp Bạch phát hiện sương mù màu đen ở chỗ vách đá nơi vực sâu là do trên đó có một một ít nham thạch tiếp ra. Đồng thời hoa cỏ bốn phía xung quanh vực sâu đó dường như cũng lớn và đẹp hơn bình thường, trong đó có một loại kỳ hoa ba màu ngay sát bên cạnh vực.



Loại hoa này có một phần ba là màu đỏ hồng như máu tươi, một phần ba là màu đen kịt như mực. Còn một phần ba là kỳ quái nhất, trắng nhợt như khuôn mặt người chết. Cả ba màu sắc này ở cùng một chỗ khiến cho người ta có một cảm giác mãnh liệt về thị giác.



Diệp Bạch không nhận ra loài hoa cổ quái mọc quanh vực sâu này là gì nhưng hình dáng của nó tuyệt đối làm người ta kinh ngạc. Hắn phát hiện ra xung quanh cánh hoa có hình răng cưa, còn nhị hoa màu lam vươn thẳng từ trong ra giống như hình mũi bẻ ngược. “Làm sao bây giờ? Tiếp tục mạo hiểm thêm một lần để hái đóa Phượng nhãn liên hay là rút lui. Dù sao thu hoạch lần này đã không tệ rồi.”



Diệp Bạch thoáng chần chừ. Nhìn thấy vực sâu màu đen thăm thẳm chỉ cách Phượng nhãn liên chỉ vài thước kia, bên cạnh lại có nhiều đóa hoa kỳ quái như vậy, Diệp Bạch rõ ràng cảm thấy có điều quỷ dị.



“Thôi bỏ đi, thu hoạch lần này đã rất tốt rồi. Cho dù là vài ngày sau không thu được gì thì cũng không ít. Chỉ tính riêng tại cốc này thì số lượng điểm cống hiến đạt được không phải là nhỏ.



Nhưng khổ cái là điểm cống hiến, cũng không ngừng tiêu hao. Lúc vào cốc trên người Diệp Bạch có bảy trăm điểm cống hiến, trong nháy mắt chỉ còn lại 0,7 điểm cống hiến, ngoài ra hắn còn thiếu Diệp Khổ 140 điểm cống hiến. Chưa kể nếu hắn còn mua bí kíp, huyền binh gì thì còn nhanh hạ hơn nữa.



Hiện giờ Diệp Bạch cần một số lượng lớn bí kíp để bù vào những chỗ hắn còn khuyết thiếu, những huyền binh lại còn cần nhiều hơn nữa. Ngoài ra còn những thứ khác như đan dược, liệu thương, giải độc, hồi sức… cần cho việc tu luyện kiếm trận.Tổng cộng hắn cần một lượng điểm cống hiến khổng lồ.Chỉ e là số lượng điểm cống hiến hắn thu hoạch được lần này cũng không đủ để cho hắn làm bao nhiêu chuyện. Hội đấu giá cuối năm giờ cũng chỉ còn hai tháng nữa là tới, cũng là kỳ hạn hắn phải trả Diệp Khổ 140 điểm cống hiến, phải nộp lên tông môn 150 điểm cống hiến, rồi đủ các thứ khác.



Bây giờ có một cơ hội tốt như vậy ở ngay trước mặt, linh hoa bậc ba trung cấp Phượng nhãn liên này vốn là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Đây cũng là lần đầu tiên hắn phát hiện được một gốc linh hoa bậc ba trung cấp, dường như chỉ cần tiến đến đưa tay ra là có thể hái được.



“ Bỏ đi, chỉ vì một chút lòng tham mà hủy đi tính mạng của mình thật không đáng giá. Trên đời này thứ gì cũng có thể mua ngoại trừ tính mạng là không có lần thứ hai. Đến lúc đó cho dù có nhiều điểm cống hiến bao nhiêu đi chăng nữa cũng đâu còn mạng để hưởng”.



“Nhưng nếu như mình phán đoán sai lầm, loài quái hoa này chỉ là một loài hoa bình thường mà mình chưa bao giờ từng gặp thì sao? Sự xuất hiện của Viêm đằng dẫu sao cũng chỉ là ngoài ý muốn, có phải chỗ nào cũng vậy đâu .”



Trong nháy mắt, Diệp Bạch đã nghĩ qua rất nhiều thứ hơn thiệt. Nếu như loại tam sắc quái hoa đó không có gì ghê gớm thì chẳng phải hắn đã bỏ qua cơ hội có được một gốc linh hoa bậc ba trung cấp dễ như trở bàn tay. Cũng không ai dám khẳng định loại quái hoa này lại giống như Viêm đằng có được bản lĩnh tự động công kích người tới.



Hơn nữa với thực lực của Diệp Bạch hiện giờ, chẳng lẽ không có một lần cơ hội đánh cuộc. Chỉ cần phòng bị nghiêm ngặt đừng để nó đánh lén, nếu có chuyện gì xảy ra cũng có thể dùng Thiên tẩu tứ tượng bộ để rút lui mà!



Nhưng nếu như mình đoán sai, loài hoa này không những hết sức đặc biệt mà còn cực kỳ lợi hại. Lợi hại đến mức mà lúc đó Diệp Bạch muốn rút cũng không xong vậy thì nguy rồi. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn chưa quyết định được, Diệp Bạch nhăn mày buồn bực.



Trong giây lát, Diệp Bạch chợt lóe ra một biện pháp “ Phải rồi, sao không ném đá dò đường. Chuyện đơn giản như vậy sao mình không nghĩ ra”. Nếu không thăm dò trước mà cứ thế tiến tới, xảy ra chuyện gì nguy hiểm thì thật ngu ngốc. Còn vì do dự mà bỏ qua một cơ hội này thì cũng thật hèn nhát.



Nếu mình có biện pháp để kiểm tra quái hoa này có nguy hiểm hay không thì quyền quyết định lui hay tiến vẫn ở trong tay mình. Còn hơn cứ đứng đây nghi thần nghi quỷ không quyết được, nên nhớ có được một gốc linh hoa bậc ba trung cấp cũng tương đương có được một thanh bảo kiếm bậc ba.



Nghĩ tới đây, Diệp Bạch lập tức tức tìm cách dò xét từ xa. Hắn khom lưng tìm trên mặt đất một viên đá rồi nhặt lên ngưng thần cong ngón tay dùng một thức Khấu long đầu bắn chuẩn xác vào một gốc hoa kỳ quái kia đang lắc lư trong gió.



“phốc” một tiếng. Cây hoa nọ bị viên đá của Diệp Bạch đánh trúng gãy làm hai đoạn rồi bị gió cuốn vào vực sâu, cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt.



Diệp Bạch ngẩn ra nhưng vẫn không tiến lên. Lần này hắn nhặt lên cả một nắm đá, dùng thủ pháp Mãn thiên hoa vũ ném toàn bộ vào đám quái hoa.



Nhưng lần này chuyện bất ngờ đã xảy ra. Vào lúc nắm đá đang bay vèo vèo đến thì lũ quái hoa dường như ý thức được nguy hiểm, lập tức có hàng trăm bông hoa tự động phóng lên nhằm Diệp Bạch bay đến.



Gió rít vù vù, những chiếc răng cưa của lũ quái hoa đó tạo thành từng đạo ảo ảnh cực kỳ đáng sợ. Thanh âm rít lên lanh lảnh. Cả mấy trăm bông hoa giống như mấy trăm chiếc Nhật Nguyệt luân nhắm thẳng vào Diệp Bạch với khí thế hung mãnh.



Diệp Bạch kinh hãi biến sắc. Hắn giờ mới hiểu được vừa rồi đánh gãy được một bông hoa hoàn toàn là do bất ngờ. Nếu như không phải hắn cẩn thận thử lại, hậu quả thật khó tưởng tượng.



Nhưng nếu đã biết là nguy hiểm thì dĩ nhiên hắn cũng không bó tay chịu chết. Hắn lắc người một cái bắn vút ra xa. Hộ thể kiếm quang phát ra, hình thành một quầng sáng bao bọc người hắn. Bảy mươi hai thanh trọng kiếm lại phi xuất tạo thành kiếm trận xoay quanh Diệp Bạch.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #337