Chương 121: Bạo liệt viêm đằng



Diệp Bạch cũng không để một chút khó khăn ấy trong mắt. Tay hắn duỗi ra, trên ngón tay nhất thời xuất hiện vô số đóa hoa đủ màu sắc, chúng lượn tròn rất nhanh rồi kết thành một vòng tròn bằng hoa rất lớn. Là huyền kĩ phòng ngự Hoa hoàn phá!



Hắn quát khẽ một tiếng, vòng hoa đủ mọi màu sắc này bắn nhanh về vô số dây mây đang quấn tới. Những dây mây bị nó chạm phải đều dễ dàng bị cắt ngọt như cỏ khô chạm phải liềm sắc. Chỉ trong chốc lát tấm lưới dày đặc đan bằng dây mây đã bị Hoa hoàn phá mở ra một góc.



Diệp Bạch tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đó. Hắn nhấc chân trái, thân hình lóe lên rồi biến mất. Khi xuất hiện trở lại đã cách vách đá hơn mười trượng, , tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.



Tuy thế, Diệp Bạch cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh. Vừa rồi quả thực thiếu chút nữa hắn đã bị vây vào khốn cảnh, có ai ngờ những dây mây bình thường như vậy cũng có thể công kích.



Nếu như không phải bình thường hắn vẫn luôn giữ cảnh giác mới phát hiện sớm nguy cơ, còn không chỉ e hiện giờ hắn đã là một thi thể.



Lực công kích của những dây mây này mặc dù không quá mạnh nhưng số lượng lại cực nhiều. Nếu hắn không sử dụng huyền kĩ phòng ngự thì dưới lực công kích của chúng thì thân thể đã bị xuyên thủng rồi. Khi đó thì dù Diệp Bạch có thực lực cao cỡ nào đi chăng nữa cũng không có cách gì chống trả,



Bởi vì cuộc chiến còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc, thực lực, kĩ năng cao tới đâu cũng không có cơ hội thi triển. “Đây là cái nơi chết tiệt quỷ dị nào vậy? Những cây đó cây mây này thực ra là loại gì?



Diệp Bạch đứng ở xa nhìn vào những cây mây còn sót lại khá nhiều đang gào rít phẫn nộ. Chúng chỉ có thể vươn ra khỏi vách đá chừng mười trượng nên chỉ có thể đứng một chỗ uốn éo phát tiết, cả một vùng không gian lại bị khuấy đảo cát đá bốc lên mù mịt.



Diệp Bạch vẫn còn cảm thấy sợ hãi, đang định rời đi vì thấy sơn cốc này thật kỳ quái, tuy nhiên hắn lại chần chừ. Không phải dễ dàng phát hiện được một gốc linh thảo bậc ba cấp thấp Niếp không thảo, giờ thấy ngay trước mắt mà không hái được, chẳng phải tức đến hộc máu.



Huống hồ Diệp Bạch thực ra cũng không sợ những dây mây đỏ đang quay cuồng kia mà chỉ e trong cốc còn có thứ kì quái khác. Những cây mây này cho dù lợi hại nhưng chỉ là khi chúng chiếm yếu tố bất ngờ. Còn khi đã có sự phòng bị thì dù là số lượng có nhiều gấp đôi, Diệp Bạch cũng tin tưởng dễ dàng phá hủy. Vừa rồi chỉ nhìn thấy cảnh chúng không chịu nổi một kích của Hoa hoàn phá cũng biết cấp bậc của chúng không cao.



Diệp Bạch chỉ e là đã xuất hiện những cây mây này thì tiếp theo còn có thứ khác đang sợ hơn, không trách gần như không có hung thú dám bén mảng đến đây.



Nhưng nếu cứ thế rời đi thì Diệp Bạch lại không cam lòng. Nếu lấy được hai gốc linh thảo bậc ba thì giá trị của nó còn hơn nhiều so với bảy, tám gốc linh thảo bậc hai vừa thu hoạch được. Cho dù là đám mây đỏ này có lợi hại bao nhiêu hắn cũng mặc kệ.



“ Kệ chúng đi!” Chỉ chốc lát, Diệp Bạch đã hạ quyết tâm “Trong sơn cốc tuy có cổ quái, nhưng chỉ cần mình cẩn thận một chút chắc cũng không có chuyện gì xảy ra. Cho dù là có thì với Thiên tẩu tứ tượng bộ mình cũng đủ sức rút lui. Nếu cứ để mặc hai gốc linh thảo bậc ba ở đây thì đúng là phí của trời.”



Nghĩ là làm, Diệp Bạch không chần chừ quát khẽ một tiếng rồi triệu hoán ra bảy mươi hai thanh Hỏa vân trọng kiếm hướng về đám mây cổ quái nọ.



Đồng thời Thiên xích thủy kiếm, Tứ phương vô thượng kiếm, Túy huyết tam hương kiếm, Tử ngục lôi quang kiếm, Thiên niên thanh mộc kiếm cũng từ sau lưng của Diệp Bạch bay ra, xoay tròn rất nhanh rồi dẫn đầu lao tới.



“Vèo, vèo, vèo, vèo......” Từng đạo kiếm quang như những lưu tinh lóe lên xông thẳng vào đám mây. Tiếng kêu rít đau đớn nhất thời vang lên chói lói, vô số cây mây bị chém rụng trên mặt đất, vặn vẹo một chút rồi bất động. Sau một lát, cả vách đá trống trơn, cả đám dây mây đã bị Diệp Bạch dọn sạch, hắn thu hồi kiếm trận rồi chậm rãi bước về phía trước.



Tuy nhiên lần này hắn không dám coi thường như trước. Mặc dù tất cả các cây mây đã bị diệt nhưng không ai dám chắc còn có biến cố gì. May mắn là cũng không có điều gì xảy ra, trên mặt đất giờ chỉ những đầy rẫy những đám dây mây bị chặt vụn. Diệp Bạch nhặt một nhánh lên, cẩn thận nhìn kỹ thì thấy thân mây đỏ rực có chi chít các gai nhọn, bên trong phát ra hơi nóng nóng rực, ngay cả lá cây cũng hình tam giác rất hiếm thấy.



Diệp Bạch đưa nó thử ngửi một chút thì cảm thấy một mùi rất giống mùi thịt sống. Hắn giật mình kinh hãi, trong óc chợt lóe lên một hình ảnh, thầm hô:“Là viêm đằng (cây mây lửa) !”



Lúc này hắn mới biết được xuất xứ của loại cây mây kỳ quái này. Đây là một loại mây cực hiếm sinh trưởng ở phương nam, bình thường chúng sinh tại miệng các núi lửa hoặc nơi rất nóng, trên thân đầy gai có thể tự động công kích con người.



Nếu là có hung thú tiến vào phạm vi của nó thì nó cũng không bỏ qua. Chỉ cần có vài sợi mây là có thể cuốn chặt người hay thú như chiếc bánh rồi đâm gai vào, trong khoảng một canh giờ là cả người lẫn thú đều sẽ mất mạng.



Loại Viêm đằng này cực kỳ ưa thích máu tươi. Sau khi hấp thụ máu tươi, nó có thể lớn thêm rất nhanh. Thậm chí khi hút được một lượng máu nhiều nó còn có thể phát sinh biến dị trở thành Bạo liệt viêm đằng, một khi chạm vào sẽ sinh ra vụ nổ, uy lực cực kỳ mạnh mẽ.



Nó cũng có điểm giống với kỹ năng Đằng bạo mà Diệp Bạch sử dụng. Tuy nhiên loại mây mà hắn sử dụng là Hấp huyết đằng sinh trưởng ở những nơi có nhiều âm khí, đều là loại mây cực hiếm.



Nhưng Diệp Bạch không thể ngờ là loại Viêm đằng vốn chỉ sinh trưởng ở phương Nam lại mọc ở đây, còn phát triển mạnh mẽ như vậy. Ngay cả nơi nguyên quán của nó thì Viêm đằng cũng là thứ mà người ta cũng cực kỳ ít thấy.



Còn về Bạo liệt viêm đằng thì lại càng hiếm hoi, trong sơn cốc này cũng không có. Nếu như vừa rồi trong đám Viêm đằng có vài sợi Bạo liệt Viêm đằng thì Diệp Bạch không phải dễ dàng chiến thắng như vậy. Thậm chí e là hắn còn bị trọng thương, hoàn toàn không dám nghĩ tới việc hái Niếp không thảo.



Sóng xung kích của Bạo liệt viêm đằng gây ra có thể thương tổn cả cường giả cấp huyền sư, vì thế mới nổi danh như vậy. Diệp Bạch nếu không có sự phòng bị thì ngay cả khi hắn đạt tới cảnh giới huyền sư đỉnh cấp cũng tan xương nát thịt. Còn nếu sử dụng kỹ năng phòng ngự thì tối thiểu cũng bị thương ít nhiều.



Nghĩ tới đây, Diệp Bạch lại thêm lần nữa toát mồ hôi lạnh. Thực may mắn là vừa rồi không có Bạo liệt viêm đằng, bằng không thì hắn thê thảm rồi. Tuy nhiên Bạo liệt viêm đằng cũng không có dễ dàng tiến hóa như thế. Trong mười vạn sợi Viêm đằng cũng khó có thể có một sợi có thể hấp thụ máu tươi để tiến hóa thành Bạo liệt viêm đằng. Chẳng qua hắn cũng chỉ là cảm thán một chút bởi vì



Bạo liệt viêm đằng cũng là một thứ hết sức quý giá. Còn cả đống Viêm đằng này thì lại chẳng đáng giá chút nào, Diệp Bạch nhìn xuống cũng chỉ biết tiếc nuối, có một cây Bạo liệt viêm đằng thì hắn đã phát tài rồi.



Nghĩ lan man một chút rồi Diệp Bạch ném sợi Viêm đằng trong tay đi bước về phía vách đá để hái gốc Niếp không thảo, lần này thì hắn chắc cũng không gặp phải chuyện gì bất ngờ.



Linh thảo bậc ba cấp thấp Niếp không thảo dài ba tấc. Nó có màu tím, lá hình kim ở giữa có một đường nhỏ màu xanh nhạt. Diệp Bạch đặt lên tay thấy nó nhẹ như không, toát ra một vị ngai ngái rất đặc biệt.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #336