Chương 118: Hỏa vĩ tê ngưu và Lôi thảo hoa



Hình dáng con hung thú này giống như trâu rừng, có hai chiếc sừng một lớn, một nhỏ xếp lần lượt. Một chiếc màu hồng trong suốt long lanh như lưu ly dài chừng nửa cánh tay. Một chiếc màu tím phát ra ánh sáng năm màu giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời dài chừng một thốn. Toàn thân của nó dài chừng hai trượng, cao chừng bốn thước, trông hết sức hùng tráng, uy mãnh.



Nhìn nó chui ra từ trong bụi rậm, Diệp Bạch sửng sốt rồi bỗng nhiên mở to hai mắt.



“Đây là...... Hỏa vĩ tê ngưu (tê giác đuôi lửa)?”. Nó là một loại hung thú tuyệt thế, cực kì quý hiếm trong những hung thú bậc hai đỉnh cấp. Sừng của nó là vật liệu cực phẩm để luyện khí , tương đương với tổng số vật liệu trên mười con hung thú nhị giai đỉnh cấp thông thường, đáng tiếc số lượng hết sức hiếm hoi. Hắn không thể ngờ là hôm nay lại gặp được một con ở đây.



Diệp Bạch nhìn trừng trừng vào con hung thú kì dị.



Trong nhân gian cũng có sừng tê giác, đều được mọi người coi như thứ quý giá. Thậm chí có người còn dùng nó làm chén uống rượu, coi như nâng cao thân phận và thực lực của bản thân.



Loại sừng phổ thông này, trong mắt tu sĩ không đáng một đồng không thèm để ý, khác hẳn với Hỏa vĩ tê ngưu.



Ở trên đại lục Thương Mang, Hỏa vĩ tê ngưu là một loại hung thú bậc hai đỉnh cấp cực kỳ hiếm thấy, người thường trăm năm chưa chắc gặp được một lần. Số lượng của nó hết sức ít ỏi. Chiếc sừng của nó có thuộc tính hỏa cực mạnh. Một khi luyện hóa thành công thậm chí có thể trở thành một kiện bảo vật bậc ba, giá trị khó có thể lường được.



Vẫn còn chưa hết, trên đầu của Hỏa vĩ tê ngưu luôn có hai sừng, nếu là mới mười năm thì chỉ là màu xám. Tới năm mươi năm sẽ chuyển sang màu trắng noãn như ngọc gọi là Ngọc tê giác. Còn như nếu tới trăm năm thì chính là Xích tê giác, phía trên có rất nhiều hoa văn.



Ngọc tê giác đã hết sức hiếm thấy, Xích tê giác lại càng không phải nói. Nhưng đó vẫn chưa phải là điều quan trọng nhất, Hỏa vĩ tê ngưu còn có một cấp bậc nữa là Tử tê giác. Loại này tuyệt đối là trân phẩm mà ngay cả huyền giả cấp huyền sư cũng phải thèm thuồng đến đỏ mắt.



Thứ mà người thường có thể nhìn thấy hơn nửa là Ngọc tê giác, còn Xích tê giác thì hết sức hãn hữu. Còn như Tử tế giác thì trên thị trường căn bản không hề xuất hiện. Một khi xuất hiện đều được các đại tông môn mua đi, không để xuất hiện trong mắt công chúng, giá trị hết sức cao.



Diệp Bạch thầm ngạc nhiên lẫn vui mừng. Con Hỏa vĩ tê ngưu này có hai sừng. Cái thứ nhất là Xích tê giác đã không phải bất phàm, không ngờ còn có cả một cái Tử tê giác quý hiếm.



Hơn nữa trên người Hỏa vĩ tê ngưu cũng không phải chỉ có hai thứ này là đáng giá. Những thứ khác của nó như gân dùn để chế tạo Khốn thiên tác dùng để trói buộc hết sức hữu hiệu, máu và da của nó dùng để chế luyện làm thuốc, làm trang phục phòng ngự bán hết sức được giá.



Để nhận biết con quái thú này thì dựa vào đặc điểm chính như cái tên của nó. Chiếc đuôi sau của loài hung thú này có màu đỏ như ngọn lửa, nên Diệp Bạch chỉ cần liếc qua một cái là biết ngay.



Âm phong thạch lĩnh quả nhiên bất phàm, Diệp Bạch dĩ nhiên không thể bỏ qua một cơ hội chỉ có thể ngộ không thể cầu như thế này. Hắn cũng không nhiều lời, quát khẽ triệu hoán bảy mươi hai thanh Hỏa vân trọng kiếm, năm thanh huyền binh nhất tề phóng tới Hỏa vĩ tê ngưu.



Một canh giờ trôi qua. Hỏa vĩ tê ngưu rống lên một tiếng thê thiết rồi ngã sầm trên mặt đất làm bắn lên một đám bụi dày. Diệp Bạch tiến lên, tách bỏ các phần có giá trị trên người nó hết sức thuần thục, phần quan tâm nhất dĩ nhiên là chiếc sừng màu tím.



Lực công kích của Hỏa vĩ tê ngưu hết sức cường hãn. Bốn chân của nó đều có lực lên đến vạn cân. Cái đuôi của nó cũng cực kỳ khó đối phó, biến hóa hết sức quỷ dị. Đồng thời từ miệng của nó phun ra một ít phong nhận màu xanh. Nếu như chỉ là huyền sĩ trung cấp thì tuyệt đối không phải là đối thủ của nó.



Đáng tiếc nó gặp phải Thiên tẩu tứ tượng bộ của Diệp Bạch. Hắn lựa chọn phương thức công kích từ xa, Hỏa vĩ tê ngưu cho dù bạo kích liên tiếp nhưng ngay cả một chéo áo của Diệp Bạch cũng không thể đụng tới, cuối cùng chỉ không cam lòng ngã xuống. Nó cũng muốn chạy trốn nhưng với tốc độ của Diệp Bạch thì làm sao có cơ hội.



Sau khi thu dọn sạch sẽ tất cả các loại vật liệu, Diệp Bạch phủi tay đứng dậy, thu hoạch thật đúng là không nhỏ. Chỉ e thu hoạch một ngày hôm nay đã bằng với người bình thường ở trong cốc cả nửa tháng rồi. Hắn hết sức hài lòng, đang định rời đi.



Nhìn lại một lượt, hắn chợt thấy một vật gì đó màu trắng. Trong lòng chợt động, lập tức men theo đi tới cái sơn động màu đen giữa lưng chừng núi kia. Ở đám rừng rậm rạp trước cửa sơn động, Diệp Bạch nhìn thấy một cây hoa kỳ lạ.



Cây kỳ hoa dài chừng hai thước, có tám chiếc lá dài mảnh dài buông xuống mặt đất. Toàn thân nó màu tím, có rất nhiều hoa văn ngoằn ngoèy, thoạt nhìn như cây cỏ, điểm chút màu xanh, bên trên cánh hoa không ngừng lưu động tủa ra bốn phía như rắn. Diệp Bạch nhíu mày, chợt nhớ đến một cái tên:“Chẳng lẽ, đây là Lôi thảo hoa?”



Hung thú Hỏa vĩ tê ngưu hiếm thấy xuất hiện ở đây là chuyện hết sức kỳ quái. Nhưng Diệp Bạch biết, bình thường ở chỗ của Hỏa vĩ tê ngưu nhất định phải có một gốc linh thảo trân quý. Chỉ là lúc trước Diệp Bạch nhất thời không nghĩ ra, lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ lại.“Chẳng lẽ con Hỏa vĩ tê ngưu kia đang bảo vệ gốc Lôi thảo hoa ở cái cửa động màu đen này?”



Lôi thảo hoa hết sức hiếm thấy. Nó thích sinh trưởng tại nơi mưa to gió lớn, sấm chớp ầm ầm. Sau khi hấp thụ một lượng lớn khí tức của sấm chớp, nó sẽ trở thành một linh hoa bậc hai đỉnh cấp, nhưng giá trị có thể so sánh với một gốc linh hoa cấp ba cấp thấp, thậm chí là trung cấp.



Cũng khó trách Diệp Bạch giật mình như thế, giá trị của Lôi thảo hoa thậm chí không dưới Hỏa vĩ tê ngưu dưới. Hắn không dám chậm trễ ngắt ngay gốc linh hoa. Lúc chạm vào đóa hoa, tay hắn có chút tê dại trong nháy mắt.



Cảm giác này khiến Diệp Bạch lập tức xác định đây chắc chắn là Lôi thảo hoa, nhất thời trong lòng mừng rỡ. Lần đi vào Âm phong thạch lĩnh này quả nhiên không uổng công. Trong cấm địa luôn có nhiều kỳ hoa dị thảo, điều này không phải nói ngoa. Những thứ đồ tốt bên ngoài sớm đã bị các đệ tử lấy sạch. Còn chút gì thì phần nhiều ở trong các cấm địa, chỉ có điều các đệ tử bình thường không dám đi vào mà thôi.



Diệp Bạch biết thu hoạch lần này của hắn, chỉ e là sự cố gắng gần cả tháng nay cũng chưa bằng một nửa.



Đây chính là chỗ hấp dẫn của mạo hiểm, nguy hiểm càng lớn, thu hoạch đương nhiên là càng cao. Diệp Bạch càng thêm kiên định tiến về phía trước.



Diệp Bạch cẩn thận nhét cây Lôi thảo hoa vào một chiếc hộp bằng ngọc rồi mới rời đi. Hỏa vĩ tê ngưu xuất hiện là một kỳ ngộ lớn cho hắn nhưng đi kèm cũng là nguy hiểm trùng trùng. Nhưng nếu không phải như vậy thì hắn cũng không hái được Lôi thảo hoa. Tuy nhiên hắn cũng không vì có được thu hoạch lớn mà mất đi cảnh giác. Ngày sau đó, Diệp Bạch đã ở sâu trong Âm phong thạch lĩnh hơn năm trăm dặm.



Diệp Bạch mệt mỏi nằm trong một cánh rừng rậm. Bên người hắn là một chiếc bao rất lớn, bên trong chứa đầy linh thảo, linh hoa, vật liệu của hung thú. Tổng cộng lại tuyệt đối là một. khoản điểm cống hiến khổng lồ



Song Diệp Bạch không hề có chút cao hứng. Trong một ngày này, liên tục mấy lần hắn gặp phải nguy hiểm. Cuối cùng gặp một một bầy hung thú bậc hai đỉnh cấp tổng cộng mười hai con. Hắn dùng kiếm trận giết được sáu con, sau đó bỏ chạy trối chết.



Đến tận giờ thì hắn mới hiểu được mức độ nguy hiểm của Âm phong thạch lĩnh. Cho dù hắn có Kiếm Thạch phòng thân thì vẫn khó có thể dùng sức địch lại. Nếu như không phải có Thiên tẩu tứ tượng bộ tinh diệu thì hắn đã sớm táng thân trong bụng thú.



Còn có một lần, hắn xông vào một huyệt động. Không ngờ bên trong lại có hàng nghìn hàng vạn con yêu thú bậc hai trung cấp Huyết biên bức. Một con thì Diệp Bạch chỉ cần tiện tay là có thể giải quyết, mười con trăm con thì cũng chỉ mất chút công phu, nghìn con thì cũng chỉ mất khoảng canh giờ là có thể giết sạch. Nhưng cả đến vạn con Huyết biên bức vây công thì cho dù Diệp Bạch có Thiên tẩu tứ tượng bộ lẫn ba đầu sáu tay cũng đành bó tay.



May là lũ Huyết biên bức cũng không phát hiện hắn từ bên ngoài xông vào. Lúc đó, Diệp Bạch hoảng hốt chạy bừa, sau khi băng qua một cánh rừng rậm thì lạc mất phương hướng, cho dù có bản đồ cũng không biết đang ở chỗ nào.



Hắn biết là mình đã xâm nhập vào sâu trong Âm phong thạch lĩnh, vì càng đi càng gặp các hung thú bậc hai cao cấp, đỉnh cấp kết thành đội ngũ, đành chỉ có thể lựa chọn tránh đi đường vòng.



Thỉnh thoảng có gặp con nào đơn độc thì hắn mới triển khai chém giết, nhưng cũng không dám dây dưa, kết thúc chiến đấu là bỏ đi ngay. Liên tục như vậy thì qua một ngày hắn cũng thu thập được một lượng lớn linh thảo và vật liệu hung thú bậc hai, nhét đầy một bao.



Tuy nhiên cả người Diệp Bạch cũng đã bê bết máu, có hơn mười vết thương. Như vậy mới biết, Âm phong thạch lĩnh không phải hư danh, đệ tử cấp huyền sĩ bình thường tiến vào tuyệt đối chỉ có chết mà Diệp Bạch cũng đã bị thương toàn thân. Đó là hắn còn chưa tiến vào vùng trung tâm, không biết tận cùng bên trong đáng sợ như thế nào.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #333